Bạn đang đọc Phi Khuynh Thiên Hạ – Chương 66
Chương 67
Những vật từ trước tới nay được con người coi là trân quý, giữ lại chỉ làm ình đêm dài lắm mộng.
Vẻ mặt mọi người có chút thay đổi, bọn họ phức tạp nhìn về phía Phương Thiến.
Phương Thiến chính là thản nhiên gật đầu. “Được. Chỉ mong hừng đông ngày mai, Tề công tử sẽ không làm cho bổn cô nương thất vọng, cũng sẽ không làm các vị ở đây thất vọng lần nữa.”
Nàng nhìn Xuân Hương bên cạnh. “Xuân Hương, hảo hảo bảo quản ngân phiếu cùng tam quốc hậu lễ, đêm khuya thanh vắng, dễ có tiểu thâu mơ ước.”
Xuân Hương khẩn trương nhìn ngó chung quanh một phen, Tề Nghiễn cười cười. “Loan cô nương chỉ sợ đã quá lo lắng, Viên Nguyệt lâu từ trước chưa bao giờ phát sinh qua loại chuyện này. Nếu cô nương gặp được tiểu thâu, như vậy mọi tổn thất, đều do tại hạ gánh vác.”
“Chỉ mong rằng sẽ không phát sinh.” Phương Thiến đạm mi thoáng ngưng đọng, nhẹ nhàng thở dài.
Nàng không lo lắng trộm đạo bên ngoài, mà nàng lo lắng là Tam hoàng tử Túc Diệp ngươi. Đêm nay, nàng nếu sở liệu không sai, cư thất của nàng tất sẽ không an bình .
Tề Nghiễn khẽ gấp chiết phiến, trong băng lam kia, một đạo mau quang thoáng qua: “Lục Y, an bài một gian phòng thanh nhã thoải mái cho Loan cô nương.”
“Vâng, thiếu chủ.” Lục Y thần thái bình tĩnh nhưng trong đôi mắt kia có bọt nước tinh tế nổi lên. “Loan cô nương, xin đi theo ta.” nàng vung tay áo lên, làm động tác xin mời.
Phương Thiến đạm mạc gật đầu.
Xuân Hương phụ giúp nàng theo sau Lục Y. Đi qua một cổng vòm, lướt qua một khu vườn nở rộ hoa cúc vàng, tiếp đến một tòa giả sơn, các nàng dừng chân ở một khu vườn trúc vây kín thành tường.
Cửa đá trên nhã uyển đề – Phượng Tê Các, ba chữ cái to, chữ viết cứng cáp mà hữu lực, đầu bút lông sắc bén mà lạnh lùng. Phương Thiến ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn ba chữ này, trong lòng có chút chấn động.
“Loan cô nương, mời vào.” Lục Y thấy nàng trầm mặc không nói, lại không vào trong, liền thấp giọng kêu một tiếng.
Xuân Hương đi theo phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận có thần sắc kinh ngạc. Yêu quái hộc máu kia, Tề công tử mắc bệnh quỷ quái gì mà có thể an bài tam tiểu thư ở nơi này?
“Tam tiểu thư.” nàng không thể không nhỏ giọng ghé bên tai Phương Thiến kêu một tiếng.
Phương Thiến lại nâng tay, ý bảo nàng không cần nhiều lời. “Thôi ta vào đi.” trên mặt nàng vẫn là vẻ lạnh lùng đạm mạc kia, Xuân Hương không biết Phương Thiến nghĩ gì, nhưng cũng không dám hiện tại mở miệng hỏi, chỉ biết buồn bực đẩy xe lăn vào Phượng Tê Các.
Vào trong Phượng Tê Các, bài trí bên trong quả nhiên mộc mạc mà thanh nhã, như lời Tề Nghiễn nói vậy.
Phương Thiến đánh giá bốn phía, nàng đạm mâu nhìn lên có chút thần sắc kinh ngạc khẽ lướt qua.
“Loan cô nương, mệt nhọc một ngày rồi, nên hảo hảo nghỉ ngơi. Mặt khác, nếu có chuyện bất thường, người rung chuông phía đầu giường, Lục Y sẽ lập tức đến đây. Lục Y bây giờ còn có việc, không thể bồi tiếp Loan cô nương, Lục Y xin cáo lui.” Lục Y theo gió mà đi, bóng người rất nhanh biến mất trong rừng trúc.
Xuân Hương kỳ quái lắc đầu, nàng ôn nhu nói: “Tam tiểu thư, hiện giờ người có muốn nghỉ ngơi luôn không?”
“Có thể nghỉ tạm.” Phương Thiến nhắm mắt lại, nàng tay xoa nhẹ đôi mắt.
Xuân Hương khó hiểu, nhưng nàng vẫn lấy một cái chậu gỗ qua. “Để nô tỳ lấy nước lại, người rửa chân một chút, tiêu trừ mệt nhọc, được không?”
Phương Thiến mở mắt ra, lông mi dài mà vi kiều khẽ chớp. “Đêm nay vẫn là nên đi đun nước đi.”
“Tam tiểu thư muốn uống trà sao?” Xuân Hương hỏi.
“Không phải.” Phương Thiến lạnh nhạt mâu quang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ kia. “Đêm nay, sẽ có khách phải tiếp đãi.”
Xuân Hương hoang mang, tam tiểu thư như thế nào biết được sẽ có khách tới đâu?
Phương Thiến liếc nàng một cái. “Đi thôi.”
“Vâng, tam tiểu thư.” nghi vấn vẫn là nghi vấn, Xuân Hương vẫn luôn tin tưởng lời nói của nàng, dẫn theo siêu nước ra ngoài đun.
Phương Thiến đôi môi nhợt nhạt khẽ gợn lên, nàng cầm lấy một quyển sách, chậm rãi lật từng trang.
Gió, nhẹ nhàng mà thổi, trong rừng trúc, âm sắc tuôn rơi, mê ly bay tới, như nỉ non. Một bộ trường bảo còn trắng hơn cả tuyết, nhẹ nhàng, phiêu du tiến vào chỗ nàng.
Trang sách ở trong tầm mắt, ánh sáng vốn đang rất rõ ràng, bỗng nhiên âm trầm, có bóng dáng màu đen đang ở trước mặt nàng.
Nàng môi đỏ khinh mân, nhẹ nhàng tiếng thở dài, theo giữa khóe môi đi ra. Mắt nàng thản nhiên tiến vào trong một đôi đồng tử đen nhánh mà thâm trầm.