Bạn đang đọc Phi Khuynh Thiên Hạ – Chương 61
Chương 62
Giờ phút này nàng đột nhiên cảm thấy, từ lúc nàng mở ra nhân thổ phong tình trong quyển sách kia, từng bước đi của nàng, đều giống như bị người bấm đốt tay gắt gao hãm lấy.
Đến tột cùng là nàng đã bỏ qua cái gì, đi đến bước này tự hỏi những việc ở đây với mình có gì liên quan?
Nàng đạm mi ngưng chặt, hoang mang tự hỏi vấn đề đang bị mây mù bao phủ này.
“Loan cô nương.” Tề Nghiễn thấy nàng nhíu mày trầm tư, đột nhiên thấp giọng gọi nàng một tiếng. “Hay là Loan cô nương có vế đối dưới?” Băng lam sáng bóng chìm sâu vào trong, tâm tư không thể không cân nhắc.
Bầu không khí vui vẻ thoải mái kia, theo một câu thản nhiên của Tề Nghiễn, không khí lập tức đóng lặng lại.
Phía bên Lạc Nguyệt vương triều, người người lộ ra ánh sáng kinh người, tầm mắt bọn họ gắt gao dừng trên dung nhan lạnh nhạt của nàng.
Phương Thiến trầm mặc, nàng như thế nào lại cam nguyện rước lấy phiền toái vào người đâu? Không nhất thiết. Nàng nâng mâu, lạnh nhạt nói: “Ta không có vế đối dưới. Vế trên này, làm người ta xem không hiểu.”
Lục Nghi Tĩnh vốn tưởng rằng Phương Thiến sẽ lại trở thành tiêu điểm của mọi người, nàng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cùng cảnh ngộ, ba nước còn lại cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chính là Ngự Thiên Kỳ kia không khỏi có chút mất mát.
Thiên Vũ hương chậm rãi tàn lụi, mùi hương theo không khí bay đi.
“Xem ra năm nay vẫn như cũ không có người đối được. Hồng Tụ, thu hồi lại.” Tề Nghiễn băng lam phiếm động sắc quang ly kỳ, ánh mắt hắn chợt lóe, quyển trục trong tay Lục Y hạ xuống.
Quyển trục thứ hai thả xuống một bài thơ.
Quân bất kiến
Hoàng hà chi thủy thiên thượng lai,
Bôn lưu đáo hải bất phục hồi !
Hựu bất kiến
Cao đường minh kính bi bạch phát,
Triêu như thanh ti mộ thành tuyết.
Nhân sinh đắc ý tu tận hoan,
Mạc sử kim tôn không đối nguyệt
Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng,
Thiên kim tán tận hoàn phục lai.
Phanh dương tể ngưu thả vi lạc,
Hội tu nhất ẩm tam bách bôi.
Sầm phu tử!
Đan Khâu sinh.!
Tương tiến tửu,
Bôi mạc đình!
Dữ quân ca nhất khúc,
Thỉnh quân vị ngã khuynh nhĩ thính.
Chung cổ soạn ngọc bất túc quý,
Đãn nguyện trường túy bất nguyện tinh
Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch,
Duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh.
Trần Vương tích thời yến Bình Lạc
Đẩu tửu thập thiên tứ hoan hước.
Chủ nhân hà vi ngôn thiểu tiền,
Kính tu cô thủ đối quân chước.
Ngũ hoa mã,
Thiên kim cừu,
Hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu,
Dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu
“Tương tự, thời gian là một nén hương. Chỉ cần các vị ngồi đây có thể ra một bài thơ cùng ý cảnh phong lưu như bài thơ trên, liền tính là thắng cuộc.” Tề Nghiễn băng lam mâu quang lưu chuyển, thản nhiên quét một vòng.
Phương Thiến nhìn chằm chằm bài thơ này, đạm mâu kinh ngạc. Bài thơ này là Tương Tiến Tửu của Lý Bạch đời Đường, được đời sau truyền tụng thành danh thi. Bài thơ này về rượu, có thể nói là đỉnh cao.
Nếu còn bài thơ gì về rượu có thể ngang sức ngang tài với nó thì cũng chỉ có Đường Bá Hổ kia trong lúc ngồi độc ẩm, có phong lưu Đào hoa am ca .
Như là cố ý, Tề Nghiễn lại kêu nàng. “Loan cô nương, nàng từng xuất liên tục tam thủ cúc hoa thi, đây lại là nhất thủ rượu thi, hẳn là không làm khó được Loan cô nương.”
Phương Thiến đạm mâu trong trẻo nhưng lạnh lùng, nàng nhìn Tề Nghiễn, khóe miệng di động một chút lãnh trào. “Tề công tử hình như quá xem trọng tiểu nữ. Bài rượu thi này tin tưởng các vị ngồi đây đều có thể làm ra, chính là muốn cùng thủ rượu thi này so sánh với nhau, tiểu nữ cho dù dốc hết khả năng, cũng vô pháp sánh được.”
Tề Nghiễn cười nhẹ. “Loan cô nương thật sự rất khiêm tốn.” Rồi sau đó hắn đột nhiên đứng dậy, “Hàng năm cứ đến cửa cuối cùng này, vẫn không có ai qua được. Tam hoàng tử thật sự không thích việc trăm năm qua mà cục diện không thay đổi, tại hạ cũng không muốn mỗi lần tới đều tay không mà đi. Như vậy đi, chỉ cần Loan cô nương đối được thủ rượu thi, làm ọi người ở đây, bao gồm cả tại hạ đều có thể gật đầu thừa nhận rượu thi của cô nương, cũng coi như cô nương thắng. Đương nhiên, mọi người ở đây cũng có thể.”
Mọi người ồ lên, không sao bình ổn tâm tình, lập tức chuyển thành trạng thái chiến tranh.
“Bản thái tử nơi này có nhất thủ rượu thi, thỉnh các vị chỉ giáo.
“ Hán gia nội cung liễu như tơ,
phong mịch hoa đào ngay cả bích trì.
Thánh thọ minh truyền thiên tuế tửu,
thiên tử càng quán bách liêu thi.”
Nam Cung Thương cánh môi xanh tím, thản nhiên gợn lên, một cỗ khí tức quý tộc ngạo nghễ cứ thế mà sinh ra.
Mọi người châu đầu ghé tai, phản đối, đồng ý, trung lập, thanh âm nào cũng có.
Trên ghế kia, Phượng Điệp Y dáng vẻ ngàn vạn đứng lên, nàng môi đỏ mọng phiếm cười, sóng mắt mê say. “Trẫm vừa lúc này cũng có nhất thủ tiểu thi, làm cho các vị nghe một chút thôi.
“ Hồng nê tiểu hỏa lò
lục nghĩ tân bồi tửu
muộn thiên dục tuyết
có thể ẩm nhất bôi?”
Thơ của nàng tươi mát mà ấm áp, từng từ trong đó, còn có cả chút lo lắng.
Mọi người mặt có chút ôn hòa, liên tiếp gật đầu, nhưng chưa lộ vẻ ngạc nhiên.
“Trẫm nơi này cũng có một bài, mong các vị đánh giá.
“ Ngũ lăng hoàn tân kim thị đông
Ngân an bạch mã độ xuân phong
Hoa rơi đạp tẫn du nơi nào
Lạc nhập hồ cơ tửu quán trung.”
Vệ Sơn hai hàng lông mày cuồng dã, tử đồng thâm hắc, hiện chút lượng sắc phiếm động.