Bạn đang đọc Phi Khuynh Thiên Hạ – Chương 52
Chương 53
Bàn cờ luận võ an trí ở trên sân không hề rộng rãi, bốn phó kì, bốn phương vị, theo phương hướng bốn phương vị mà xếp hàng, mỗi quân cờ đều dùng đá hoa cương điêu khắc mà thành, ước chừng ba mươi kg.
Xuân Hương giúp Phương Thiến đến chỗ an trí bàn cờ, mười tám danh võ sĩ tứ quốc đều đã căn cứ theo quy tắc trò chơi, phân biệt biểu thị cho thích khách, cấm vệ quân, cung thủ, kỵ sĩ, tướng quân, quân vương, mỗi vị võ sĩ đứng trên bàn cờ, mỗi người một vị trí.
Song phương đánh cờ, lấy màu sắc trang phục phân chia, võ sĩ trấn phương mặc quân trang màu lam, võ sĩ phá quan mặc quân trang màu trắng.
Phương Thiến nhìn đội hình trước mặt, mâu quang lạnh nhạt khẽ chớp.
Tầm mắt nàng trong lúc vô tình dừng trên người Tề Nghiễn. Quy tắc trò chơi của nàng không có nói rõ ràng như vậy, bao gồm màu sắc trang phục võ sĩ biểu thị công kích và phòng thủ cũng với người cầm cờ cùng tiến cùng lui, nàng không có đề cập.
Nam tử tuyệt đại tao nhã trước mắt này, chẳng những đem quy tắc Hoàng gia chiến kỳ của nàng lý giải thấu triệt, mà chính hắn còn phụ thêm vào một ít quy tắc.
Hắn trí tuệ tài năng, năng lực xuất chúng, làm nàng thầm giật mình.
Hắn lúc trước cố ý khơi mào các quốc gia nghi ngờ tài học của nàng, khảo nghiệm nàng, thứ nhất là muốn có thời gian bố trí bàn cờ mới, thứ hai là muốn thử tài học của nàng, một mũi tên trúng hai đích.
Hắn nhọc lòng như vậy với nàng, đến tột cùng là vì cái gì?
Tay trái nàng đặt trên xe lăn, ngón tay không khỏi chà xát, nàng không thể tưởng tượng được tất cả đều nằm trong kế hoạch của hắn, nàng tựa quân cờ trong tay hắn, chịu hắn khống chế, nàng không thích, phi thường không thích. Bất quá nếu nàng muốn đấu lại hắn một phen, chỉ sợ khó khăn còn muốn lớn thêm, nàng cần phải cân nhắc kỹ mới có thể bước đi.
Nàng nhắm mắt lại, thả lỏng hai hàng lông mày. Nàng cảm nhận thấy mạch nước ngầm trong hơi thở bắt đầu khởi động, hai mắt bất chợt mở to, trong nháy mắt trở nên bình tĩnh mà ôn hòa.
“Tề công tử, lĩnh giáo.” nàng nâng mâu, khóe miệng khẽ hiện chút lãnh trào.
Băng lam sáng ngời xẹt qua một đạo mâu quang, Tề Nghiễn nhướn mày mà cười. “Tề mỗ lại đắc tội Loan cô nương sao?”
“Đắc tội không thể tội, Tề công tử trong lòng không phải hiểu sao?” Phương Thiến lãnh ý di động trên môi, nàng đạm mặc theo dõi khuôn mặt giả dối của hắn.
Tề Nghiễn mỉm cười, sau đó mở quạt, nhẹ nhàng cười. “Nếu Loan cô nương vừa nãy cũng là được bàn luận tài học với các kỳ nhân thiên hạ, Tề mỗ cảm thấy Loan cô nương cũng không có chịu thiệt. Ta nếu nhớ không nhầm, Loan cô nương vừa rồi luận bàn đã được một trăm bốn mươi vạn lượng bạc trắng.”
“Ngươi nghĩ rằng bạc đối với ta là vật hiếm lạ sao?” Tiền tài đối nàng mà nói, đủ dùng là được. Nàng sở dĩ tăng giá, chính là muốn cho những người khác biết khó mà lui, chặt đứt ý niệm muốn cùng nàng luận bàn trong đầu họ.
Tề Nghiễn cười cười, hắn sớm biết nàng dùng công phu sư tử ngoạm, muốn chặt đứt những ý niệm khiêu chiến nàng của những người đó. Ý tưởng của nàng không sai, bất quá vẫn là có khiếm khuyết, bởi vì nàng đi sai một bước.
“Loan cô nương không coi trọng tiền tài, bọn họ tự nhiên cũng sẽ không coi trọng vậy chất!” Đối mặt với nàng là các hậu duệ của hoàng tộc, quý tộc, bọn họ tự đánh giá mình rất cao, vốn không muốn cam lòng giống người bình thường. Phương Thiến làm như vậy là tạo cơ hội cho bọn họ thể địa vị cùng thân phận tôn quý của mình, mấy chục vạn lượng bạc kia, bọn họ lại như thế nào để ở trong mắt?
“Xem ra ta là lộng xảo thành chuyên .” Phương Thiến cười khổ nói.
” ăn nhất giám, dài nhất trí, là mọi người hội hữu thác tính một ngày, kế tiếp, loan cô nương tự nhiên sẽ hòa nhau đến. Ta tin tưởng ngươi, nhất định có thể .” Chiết phiến hắn vung lên, băng lam sáng ngời dạng khai một vòng. “Đối thủ của nàng đến rồi.” Môi bạc hoàn mỹ giương lên thể hiện ý cười.