Phi Khuynh Thiên Hạ

Chương 43


Bạn đang đọc Phi Khuynh Thiên Hạ – Chương 43


Chương 43
“Tam tiểu thư, người nhìn thấy không, Tĩnh sườn phi mặt tối đen vào, nô tỳ cảm thấy thật sự rất thống khoái!” Xuân Hương cười ngọt ngào.
Phương Thiến ánh mắt lúc đó ngăn lại một đạo đạm ngân, khẽ thở dài một tiếng.
“Tam tiểu thư, người làm sao vậy? Thoạt nhìn trông rất không vui a.” Xuân Hương nàng chau mày có chút kinh ngạc hỏi.
Phương Thiến nghiêng đầu, bình tĩnh nói. “Không có gì, chính là đợi lát nữa, còn giải quyết một số chuyện phiền toái.”
Phiền toái? Xuân Hương sửng sốt.

“Tam tiểu thư là nói đến Vương gia sao?” cũng đúng, nàng chỉ lo vui vẻ, lại quên mất Ninh vương. “Thực xin lỗi, tam tiểu thư, đều là nô tỳ không tốt, tam tiểu thư nếu không vì nô tỳ, tam tiểu thư cũng sẽ không…” Xuân Hương thần sắc áy náy.
Phương Thiến hơi hơi nâng mâu, đôi môi mềm mại hiện lên một chút thản nhiên. “Chuyện này, vốn không liên quan đến ngươi, mục tiêu của ả là ta, làm liên lụy đến ngươi vô tội ăn một bạt tai.”
“Nô tỳ bị đánh cũng không sao, nô tỳ cũng quen rồi, chính là tam tiểu thư vì nô tỳ xuất đầu lộ diện, nô tỳ lo lắng Tĩnh sườn phi nhất định sẽ ở trước mặt Ninh Vương gia tố cáo tam tiểu thư, đến lúc đó Vương gia, hắn…” Xem Ninh Vương thiên vị Lục Nghi Tĩnh như vậy, tam tiểu thư lại chịu khổ .
Xuân Hương lo lắng nhìn Phương Thiến, trong đôi mắt lạnh như băng kia xuất hiện những đốm lửa nhỏ. Nàng đột nhiên xuất thủ, chế trụ cổ tay Xuân Hương.
Xuân hương thấy hành động khó hiểu kia, nàng kinh hô: “Tam tiểu thư, người là…” nàng trong lòng có chút bối rối, mâu quang lóe ra không ngừng.
“Nhớ kỹ, ngươi tuy là tỳ nữ, nhưng có quyền lợi được người tôn trọng. Về sau, nếu có người vô lý tát ngươi một cái, ngươi còn phải tặng lại nàng hai cái, biết chưa?” Ánh mắt nàng sắc bén mà lạnh như băng.
Xuân Hương kinh ngạc. “Tam tiểu thư người…”
“Nếu không làm được lần sau đừng nên nhận làm thị nữ của ta, tránh làm cho ta mất mặt.” Phương Thiến gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt nàng.
Trong mắt Xuân Hương xuất hiện vào hạt mưa, nàng cảm kích nhìn Phương Thiến, thanh âm lạc điệu. “Tam tiểu thư.”
Phương Thiến buông lỏng tay ra, không nghĩ muốn nhìn nha đầu kia khóc lóc.
“Chuẩn bị xong rồi, chúng ta vào thôi, ta nghĩ, phiền toái đến cũng không nhiều lắm.” Nàng nhẹ nhàng nâng tay lăn tròn bánh xe.

Xuân Hương dùng sức gật đầu, hít sâu một hơi.
“Tam tiểu thư, nô tỳ chuẩn bị tốt rồi.”
Xuân Hương đôi mắt trong trẻo, đứng thẳng lưng, cước bộ vững vàng, từng bước một phụ giúp Phương Thiến tự nhiên tiến vào trong Nguyệt lâu.
Các nàng vừa đi vào, bốn phía đều hiện lên nét kinh ngạc.
Phương Thiến vẻ mặt thản nhiên, nàng không coi những người kia ra gì, ánh mắt bình tĩnh nhìn phía chủ trì.
Chủ trì trên đài, một thân áo trắng phiêu dật lỗi lạc, vẻ mặt dương dương tự đắc.
Hắn, mỗi một cử chỉ giơ tay nhấc chân, cả người tản ra khí chất tao nhã, quý phái, không giống mèo khen mèo dài đuôi, hắn phú mà không kiêu ngạo buông thả, quý mà không lăng ngạo, hắn thản nhiên đứng ở nơi đó, cái gì cũng không nói, nhưng có một cỗ khí chất không giống người thường hiển lộ ra, làm người ta không khỏi chiêm ngưỡng hắn

Theo sát phía sau là Hoắc Trung ngạo nghễ, khuôn mặt tuy tuấn tú, nhưng giờ phút này không có ảnh hưởng gì đến khuôn mặt rất đỗi bình thường kia, hắn mới là nguồn sáng duy nhất, hắn mới là tiêu điểm.
Một đỏ một xanh, hai thân ảnh xinh đẹp, như hai cánh bướm theo gió bay tới, đứng phía sau hắn ba trượng về bên trái.
Phương Thiến nhìn hắn trên đài, sóng mắt lưu chuyển, khóe miệng có nét cười.
Tề Nghiễn, Tề Nghiễn, gương mặt tuyệt đại tao nhã, đôi mắt băng lam hiếm có, ho khan ra máu, thân phận thật của hắn, còn cần nàng đoán nữa sao?
Hắn kỳ thật bất tri bất giác đã nói cho nàng thân phận thật sự, tam hoàng tử Ngọc Lưu Ly quốc…Tề vương Túc Diệp. Mà nàng ngay lần đầu tiên nhìn thấy hắn, đã cảm thấy thân phận hắn rất đặc biệt, rất nguy hiểm, không thể tới gần.
Dự cảm đã sớm nói cho nàng, nhưng bất kể các nỗ lực của nàng muốn tránh xa hắn, không muốn có một chút dính dáng gì đến hắn, cũng như nam nhân trước mắt…Ninh vương Ngự Thiên Kỳ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.