Phi Khuynh Thiên Hạ

Chương 37


Bạn đang đọc Phi Khuynh Thiên Hạ – Chương 37

Chương 37
Ách!
Hồng Tụ phẫn nộ, còn Lục Y là khiếp sợ.
“Đương nhiên là…không có gì quan hệ.” Lục Y kiên trì cúi gằm mặt xuống. Nữ tử lạnh như băng trước mắt, nàng đến tột cùng là người phương nào? Lãnh đạm cơ hồ trên thế gian không có chuyện gì có thể khiến nàng bận tâm, loại lãnh đạm này tùy trong xương tủy phát ra, cùng với thiếu chủ các nàng quả thật có nét tương tự.
Mà Phương Thiến khi nghe được đáp án của nàng, ngón tay khẽ chạm vào bánh xe lăn.
“Đa tạ đáp án của Lục Y cô nương, một khi đã như vậy, các ngươi có thể đi rồi, đồng thời thay ta chuyển đến thiếu chủ các ngươi một tiếng, tâm ý hắn ta lĩnh, cám ơn hắn đã mời. Xuân hương, tiễn khách!”
“Này…” Nàng cứng rắn không được, mềm mỏng cũng không xong, Hồng Tụ cùng Lục Y thật sự cảm thấy bất lực. Hai nàng không biết nên làm thế nào liền hướng thiếu chủ ột công đạo.
Một đạo thân ảnh, không biết từ khi nào, phiêu nhiên không tiếng động đứng ở cạnh cửa, phong tư tiêu sái hướng các nàng đi tới.
Hắn nhẹ nhàng cười, khuôn mặt thoạt nhìn rất bình thường nhưng cao quý tao nhã.

“Hồng Tụ, Lục Y, như thế nào rồi? Huých nhuyễn cái đinh?” Đôi mắt băng lam phiếm động nhiều điểm sáng nhuận, tươi cười như gió xuân.
“Thiếu chủ, cô nương nhà người ta không muốn. Thiếu chủ để nàng theo làm chi.” Hồng Tụ bất mãn hướng hắn làm nũng .
“Hồng Tụ, đừng đùa giỡn như trẻ con nữa.” Lục Y kéo Hồng Tụ qua, trừng mắt liếc nàng một cái.
“Lục Y, Hồng Tụ, hai ngươi ra ngoài chờ, ta còn có chuyện muốn một mình nói với vị cô nương này.” Hắn giơ chiết phiến, giọng cười khiêm nhường, mâu quang thản nhiên nhìn đến Xuân Hương đang đứng cạnh Phương Thiến.
“Vâng, thiếu chủ.” Lục Y cùng Hồng Tụ hai người phát lực, xanh đỏ hai đạo gió, mau chóng đem Xuân Hương bay ra ngoài. Cửa kia từ từ khép lại.
Phương Thiến khó hiểu nhìn nam nhân trước mắt, hắn vì sao không bở qua nàng?
Hắn lại dương dương tự đắc ngồi đối diện nàng, không chút khách khí tự chính mình châm trà, thiển chước đứng lên. Bỗng nhiên hắn nâng mâu, đồng tử băng lam phiếm động ánh cười đón nhận ánh mắt hoang mang chưa kịp thu lại của nàng.
“Ngươi thấy rất kỳ quái, có phải hay không? Ngươi đang nghĩ, ta vì cái gì muốn cho ngươi đi cùng, đúng hay không?” Hắn thấy được tâm tư nàng làm Phương Thiến hơi hơi nheo mắt lại.

“Thoải mái một chút, không cần đề phòng ta.” Môi hắn phiếm cười. “Ta cho ngươi đi, cũng chỉ bởi ta rất ngạc nhiên, mà cái đáp án ngươi đang tìm kia, vừa vặn có thể cởi bỏ tò mò của ta mà thôi.”
Phương Thiến không rõ hắn ám chỉ cái gì.
“Cô nương hẳn là nhớ rõ ba ngày trước, ngươi đã qua hậu điện linh phật đường, xem qua đài sen kia.”
Phương Thiến đồng tử bỗng nhiên co rụt lại, nàng dõi theo khuôn mặt mỉm cười của hắn.
“Ngươi, theo dõi ta?”
“Cô nương nói đùa, chưa nói tới theo dõi. Loại chuyện kỳ quái như vậy phát sinh, không chừng có người cơm no rượu say đem ra làm chủ đề tán dóc.” Lời hắn nói là thật, hắn ngẫu nhiên nghe được cuộc nói chuyện của hai vị hòa thượng linh phật đường.
Phương Thiến trong mắt hiện lên nét nguy hiểm, nháy mắt lắng đọng chậm rãi biến mất.
“Nếu là như vậy, công tử đến tột cùng muốn nói gì với ta?”
“Ta chỉ là muốn nói, cuộc thi thường niên ở Nguyệt lâu kỳ thật cùng tòa đài sen kia có liên hệ. Tương truyền cuộc thi ở Nguyệt lâu là ba trăm năm trước lúc lam cùng đại lục thống nhất truyền xuống, đài sen kia cũng vậy. Hai trăm năm trước, lam cùng đại lục phân rã, vương hầu hùng cứ khắp nơi, hình thành cục diện chân vạc tứ đại đế quốc như hiện nay.” Hắn nói đến đây, đột nhiên trầm mặc


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.