Bạn đang đọc Phi Khuynh Thiên Hạ – Chương 27
Chương 27
Xuân Hương lửa giận bốc lên muốn tiến đến cùng hắn lý luận.
“Xuân Hương, không được nhiều chuyện.” Phương Thiến lạnh lùng quét mắt ngăn cản Xuân Hương đang xúc động. Đầu nàng lại có cảm giác đau, sao ai cũng muốn quấy rầy sự thanh tĩnh của nàng.
Nàng nhẹ nhàng, lãnh đạm nhìn thiếu niên tuấn tú kia.
“Xin hỏi công tử, cái bàn này là của nhà ngươi sao?”
Tuấn tú thiếu niên kia tuy thấy câu hỏi của nàng có chút quái dị, nhưng là vẫn lắc đầu. “Không phải.”
“Vậy ghế dựa này là của nhà ngươi sao?”
“Không phải.”
“Vậy nơi này là nhà của ngươi sao?”
“Đương nhiên cũng không phải.” tuấn tú thiếu niên cảm thấy đầu Phương Thiến đúng là có vấn đề nếu không tại sao lại hỏi những câu ngây ngô như vậy.
“Nếu đã không phải là sở hữu của ngươi, thì ngươi uống trà của ngươi, ta uống trà của ta, chúng ta cũng không để ý đến các ngươi ngồi phía đối diện, các ngươi dựa vào cái gì lại để ý chúng ta ngồi đối diện các ngươi?” Phương Thiến như vậy phản bác khiến thiếu niên kia nhất thời sửng sốt.
Ách –
Hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn Phương Thiến. Theo đạo lý thì đúng là như vậy, nhưng mà hắn cảm thấy có chỗ nào không đúng a.
Nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của hắn Xuân Hương quả thật rất cao hứng.
“Là, là..là, là cái gì thì cũng không phải là nhà ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà không cho chúng ta ngồi ở đây. Chúng ta thích ngồi chỗ nào thì tùy chúng ta, ngươi quản được sao? Thật là ăn no không có việc gì làm mà.” Nàng cũng không quên chế ngạo tuấn tú thiếu niên một phen, hướng về phía hắn thè lưỡi làm ngáo ộp.
“Ngươi…” tuấn tú thiếu niên tức giận, khuôn mặt đỏ lên rút kiếm hướng tới.
“Hoắc Trung.” Âm sắc trong sáng lộ ra vài phần từ tính.Namtử áo trắng ngẩng đầu nhã nhặn buông chén trà xuống.
Hoắc Trung lập tức thu kiếm, đứng im một bên.
“Nhị vị cô nương, thật xin lỗi , thư đồng đã vô lễ rồi. Tại hạ thay hắn hướng nhị vị cô nương giải thích.” hắn lấy tay nâng chén.
Đột nhiên…
Khụ khụ khụ…khụ khụ khụ
Thanh âm ho khan kịch liệt ở trong lỗ tai mọi người giống người sắp tắt thở giống nhau, nam tử áo trắng lấy khăn tay che miệng, vết máu kia in nhuộm tấm khăn, nhìn thấy ghê người.
A!!! Xuân Hương hút lấy một ngụm lãnh khí, nàng vội đẩy ghế dựa, lén lút tạo ra khoảng cách giữa mình với nam tử áo trắng kia.
“Thiếu gia.” Hoắc Trung lo lắng nhìn hắn.
“Ta không sao.” tiếng cười nhẹ nhàng từ trong áo choàng bay ra. “Dọa nhị vị cô nương sợ hãi, ta thật có lỗi.”
Tiểu nhị lúc này cũng đã đem trà thơm cũng điểm tâm lên.
“Nhị vị cô nương mời dùng trà cùng điểm tâm.” Tiểu nhị để đĩa bánh bao xuống bàn rồi vội vã rời đi.
Xuân Hương tức giận trừng mắt nhìn phía đối diện. Như vậy chúng ta sao nuốt trôi đây. Cái nàng lo lắng là, nam nhân ho khù khụ sắp tắt thở kia có thể bị bệnh truyền nhiễm. “Tam tiểu thư, nô tỳ thấy chúng ta nên đi thôi.” Vạn nhất nếu lây bệnh cho nàng cùng tiểu thư, các nàng chết oan lúc nào không biết a.
“Có điểm tâm rồi chúng ta ăn xong hãy đi, không nên lãng phí.” Phương Thiến sao lại không biết tiểu nha đầu này đang nghĩ cái gì. Nàng lắc đầu, tự cầm lấy chén, châm trà, uống trà, thanh nhuận cổ họng, khoan khoái cắn lấy miếng nhỏ điểm tâm trên bàn.
Xuân Hương kinh ngạc nhìn Phương Thiến, tam tiểu thư như thế nào còn nuốt trôi điểm tâm a?
“Xuân Hương, hương vị cũng được lắm, muốn nếm thử hay không?” Phương Thiến đạm mạc đưa đến.
“Tam tiểu thư…” tam tiểu thư nhìn thấy máu me như vậy không có cảm giác ghê tởm sao? Như thế nào còn có thể tự nhiên ăn điểm tâm như vậy?
“Không ăn sao?” Phương Thiến nhẹ nhàng thở dài. “Thật là đáng tiếc, đóng gói vào mang đi ăn đường.” Nàng gọi tiểu nhị, bảo hắn đóng gói điểm tâm, rồi thanh toán ngân lượng.
Nàng nghiêng đầu, phát hiện Xuân Hương giống như cái đầu gỗ ngồi yên bất động.
“Xuân Hương, chúng ta phải đi rồi.”
Xuân Hương vẫn còn đang thất thần.
“Xuân Hương, cháy !”
“Cháy, cháy đâu, làm sao cháy, tam tiểu thư, chúng ta mau trốn đi.” Xuân Hương thì thào tự nói, lại ngạc nhiên phát hiện tất cả mọi người trong quán đang kinh ngạc nhìn chằm chằm nàng.
“Tam tiểu thư, người gạt ta.” Xuân Hương bất mãn la to.
Phương Thiến thản nhiên nhìn nàng một cái. “Đến giờ rồi, đi thôi.”
“Vâng!” nàng buồn bực đẩy xe lăn ra khỏi tiểu quán.
Namtử áo trắng lẳng lặng nhìn một màn kia, áo choàng hạ kéo sâu che khuất đi ánh chớp màu lam khẽ xẹt qua.
Khụ khụ khụ….khụ khụ khụ….
Hắn lại bắt đầu ho khan .
Huyết sắc như hoa, lại lãng phí một cái khăn tay.