Bạn đang đọc Phi Khuynh Thiên Hạ – Chương 15
Chương 15
“Ngươi vì sao không nói, ngươi không phủ nhận vậy việc đó có phải hay không là do ngươi làm?” Hắn quát to, đôi mắt hiện lên chút thống hận.
Cổ tay truyền đến sự đau đớn khiến nàng bất giác hơi nhíu mày. Ngẩng cao đầu, ánh mắt nàng trong trẻo mà lạnh lùng nhìn hắn. Người này đến chất vấn ta, không phải hắn vẫn luôn không tin tưởng nàng sao? Vậy nàng trầm mặc không giải thích có gì là không đúng? Nàng thầm nghĩ.
Ngự Thiên Kỳ thấy nàng trầm mặc thật lâu, chỉ dùng một đôi mắt nhàn nhạt yên lặng nhìn hắn. Hắn nhất thời kinh ngạc thất thần, buông bỏ bớt lực tay. Mắt hắn dán chặt lên khuôn mặt lạnh lẽo của nàng, hai hàng lông mày thanh thoát nhíu lại. Đây là Loan Ngọc Khanh sao? Nàng không phải như bình thường sẽ la khóc om sòm xông vào đấm đá hắn sao? Nàng vì cái gì mà trầm mặc không nói, như vậy có thể xem là cam chịu không?
Hắn âm trầm nhìn cổ tay không chút tỳ vết của nàng rồi nghĩ đến cổ tay Tĩnh nhi in đầy vết máu, hắn có chút phiền não, lại tăng thêm lực ở tay.
“Loan Ngọc Khanh, ngươi cũng nhớ rõ bổn vương đã từng cảnh cáo ngươi an phận đừng nên gây chuyện, nếu không bổn vương sẽ trả lại cho ngươi gấp bội.” Hắn ác tâm nổi lên, đập vỡ chén trà trên bàn rồi cầm lấy một mảnh sành nhỏ bén nhọn tiến lại gần nàng.
Thì ra là nữ nhân kia sử dụng khổ nhục kế, không có chút sáng tạo nào hết a. Nàng khẽ thở dài một hơi, khóe miệng khẽ nhếch lên, cũng không có quan tâm Ngự Thiên Kỳ muốn làm gì với nàng.
Cổ tay nàng truyền đến một chút đau đớn, hắn lần này cũng không có dùng lực, chỉ cứa nhẹ trên cổ tay nàng một đường. Nàng thản nhiên nhìn cổ tay mình, không kêu đau cũng không vội vã tìm cách xử lý vết thương.
Ngự Thiên Kỳ có chút đau xót nhìn nàng. Chỉ cần nàng nói nàng không làm, hắn sẽ không….
“Vết thương này có thể bồi thường cho Tĩnh sườn phi sao?” Nàng cho hắn một cái đáp án mà đáp án này chỉ khiến hắn càng thêm tức giận.
“Tất nhiên là không, thế này sao đủ có thể trừng phạt một nữ nhân độc ác như ngươi.” Ngự Thiên Kỳ hắn như thế nào lại mềm lòng. Hắn phẫn hận nhìn khuôn mặt nàng lạnh nhạt, vô tình. Phẫn hận mà dùng lực đâm mạnh vào tay nàng.
Một, hai, ba, bốn…giọt máu xinh đẹp rơi xuống ở trường bào của hắn tạo thành đóa hoa đỏ thắm.
Chỉ là Phương Thiến nàng ngoài hơi cau mày một chút, tuyệt đối không có kêu rên một tiếng. Ngược lại Ngự Thiên Kỳ hắn, vào lúc dòng máu kia len qua ngón tay của hắn chảy xuống, hắn vội đình chỉ động tác.
Hắn rất nhanh đứng dậy, khuôn mặt âm trầm che dấu nội tâm đang cực kỳ rối loạn.
“Loan Ngọc Khanh, hy vọng ngươi nhớ kỹ.” Hắn chật vật rối loạn rời khỏi Lan Tâm cư.
Xuân Hương chuẩn bị bữa tối xong trở về bắt gặp Phương Thiến bị thương xúc động la lớn.
“Tiểu thư, Vương gia đó lại khi dễ tiểu thư.” Nàng nước mắt lưng tròng chạy tới nắm chặt tay Phương Thiến. “Vương gia cũng thật có tâm a, vết thương sâu như vậy chỉ sợ sẽ để lại sẹo.” Nước mắt nàng như những hạt trân châu đua nhau lăn dài xuống đất. “Tiểu thư, để nô tỳ lấy kim sáng dược thiếu gia cho người, là đồ tốt nhất đó”
Phương Thiến lắc đầu, lãnh đạm nói: “Không cần đâu. Ngươi lấy vải trắng ra băng bó một chút, phải cầm máu trước.” Nàng cắn răng chịu đau.
“Tam tiểu thư!” Xuân Hương chớp chớp, nước mắt lại thi nhau chảy ra.
“Không sao đâu, chúng ta ăn cơm thôi.”
“Tiểu thư, người sao có thể như vậy, người sao có thể không quan tâm đến bản thân mình như vậy. Tiểu thư trước tuy tính tình không tốt, dễ giận dữ, thích đùa dai, nhưng ít ra cũng tràn trề sinh lực. Nhưng tiểu thư bâygiờ giống như đã thay đổi hoàn toàn, cái gì cũng không cần, cái gì cũng không để ý.” Xuân Hương kích động la to.
Phương Thiến nhẹ nhàng thở dài, đưa tấm vải trắng cho nàng. “Lau nước mắt của ngươi đi, nhìn thật quá chướng mắt.”
“Tiểu thư!” nàng đã thương tâm như vậy, tiểu thư người sao lại…
“Xuân Hương.” Phương Thiến buông đũa, thản nhiên nhìn nàng. “Nếu ta không coi trọng bản thân mình thì ta sẽ không ăn cơm, ngươi hiểu không?”
Xuân Hương không hiểu nhìn nàng. “Nhưng mà là…”
“Ta có dụng ý của ta, vài ngày nữa ngươi sẽ biết. Có đôi khi việc phải chịu thương tổn, ở tình huống khác lại là một cách thức tự bảo vệ.” nàng đem đồ ăn đặt ở trước mặt nhẹ nhàng ăn .
Lời của tam tiểu thư đầy thâm ý, nàng nghe lấy một câu cũng không có hiểu nổi.