Bạn đang đọc Phi Khuynh Thiên Hạ – Chương 11
Chương 11
Phương Thiến nhíu nhiu mi, cảm giác có chút đau đớn.
“ Khanh nhi, muội làm sao vậy ?” Loan Ngọc Thần ôn nhu hỏi.
“ Muội không sao đâu, đại ca.” Nàng lạnh nhạt nói, ngước mắt nhận ánh mắt châm chọc của Ngự Thiên Kỳ, nàng hít nhẹ một tiếng : “ Nếu ngươi có thể cho ta một phong hưu thư như lời đã nói, ta thật cảm kích ngươi, Vương gia.” Những chữ cuối cùng vừa dứt cũng nhấn mạnh thêm ba phần.
“ Ngươi—-“ Ngự Thiên Kỳ trước là khiếp sợ, sau liền phẫn nộ.
“ Đại ca, đưa muội rời khỏi đây đi.” Phương Thiến vẫn thản nhiên như cũ, nhưng miệng lại nhu hòa ba phần.
“ Đại ca liền đưa muội đi.” Loan Ngọc Thần cười ôn nhu.
Ân—
Phương Thiến gật gật đầu, nàng nhu thuận tựa vào vòng tay ấm áp của hắn. Quay đầu lại, nàng nói ra một câu kinh người : “ Đến khi ngươi viết xong hưu thư, hãy đem đến Loan tướng phủ, xem như là làm một việc tốt đi.” Đạm mạc mà lạnh lung.
Không một chút để ý, làm cho trong lòng Ngự Thiên Kỳ ngoài tức giận vẫn là tức giận.
Nữ nhân này, tại sao sau ba năm gây song gió, lại đối với hắn như người xa lạ, phất tay chạy lấy người. Nàng coi Ninh vương phủ là nơi nào? Nàng nghĩ Ngự Thiên Kỳ hắn có thể dễ dàng bị khi dễ sao ?
“ Người đâu !” Hắn hét lớn một tiếng, lập tức có thị vệ bay vọt xuống dưới.
“ Đem Vương phi quay về Lan Tâm cư. Từ hôm nay, các ngươi có trách nhiệm bảo vệ nơi đó, không để một ai có thể bước vào nửa bước.” ánh mắt hắn thật sự hung tợn.
“ Ngự Thiên Kỳ, ngươi—-“ Loan Ngọc Thần thật sự không ngờ hắn như vậy dám làm mình mất thẻ diện.
“ Loan đại nhân, bổn vương hôm nay tâm tình không tốt, thứ cho. không thể tiễn xa được, người đâu, tiễn khách!”
“ Ngự Thiên Kỳ, ngươi, ngươi khinh người quá đáng.” Loan Ngọc Thần nhẹ nhàng đem Ngọc Khanh đặt lên ghế đá. “ Khanh nhi, muội đợi một chút.” Hắn nghĩ cần phải cố gắng giáo huấn tên kia một chút.
Hai tay Phương Thiến nhẹ nhẹ xoa hai huyệt Thái dương, “ Đại ca, quên đi, muội không đi.” Nàng thật sự muốn là một cuộc sống thanh tĩnh, vì sao lúc nào bên tai cũng không an bình chứ.
“ Khanh nhi.” Loan Ngọc Thần kinh hô một tiếng.
“ Xuân Hương, đem hành lý quay về Lan Tâm cư đi.” Nàng thản nhiên mở miệng.
“ Tam tiểu thư….”
Nàng giơ tay, “ Không nói nữa, đại ca, ôn ta trở về đi.”
“ Khanh nhi, muội…”
“ Muội không việc gì, về sau muội sẽ cố gắng chăm sóc mình, sẽ không làm cho đại ca phải lo lắng, đại ca cứ yên tâm đi.” Nàng kéo tay hắn, ở trong lòng hắn chỉ chỉ.
Loan Ngọc Thần thấy nàng chủ ý đã định, cũng không miễn cưỡng “Được rồi, đại ca ôm muội trở về.”, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Ngọc Khanh, quay ngược trở về.
“ Khanh nhi, nếu Ninh vương còn khinh dễ muội, muội nhất định phải nói với đại ca, tiếp theo, cho dù phải dung đến vũ lực, đại ca cũng tuyệt đối mang muội đi khỏi đây.” Loan Ngọc Thần đôi mắt tuy ôn nhu nhưng thần sắc lại rất kiên định.
Phương Thiến gật gật đầu, lúc này nàng cũng chỉ có thể gật đầu.
“ Biết rồi, đại ca.”
“ Xuân Hương, ta đi rồi, phải chăm sóc tam tiểu thư thật tốt.” Loan Ngọc Thần trừng mắt liếc nhìn Ngự Thiên Kỳ đang đứng ở cửa, hắn phất tay áo, lạnh nhạt nói : “ Ngự Thiên Kỳ, mặc kệ thân phận ngươi tôn quý như thế nào, nếu để ta biết ngươi lại khi dễ Khanh nhi, ngươi cũng tự hiểu được hậu quả.” Ánh mắt hắn lạnh lung, bước ra khỏi Lan Tâm cư.
Ngự Thiên Kỳ lạnh lung nhìn Loan Ngọc Thần rời khỏi tầm mắt, xoay người, hắn âm trầm đi đến trước mặt Phương Thiến : “ Không thể tưởng tưởng được hành động của ngươi càng ngày càng tốt, bổn vương thật sự xem thường ngươi. Bất quá, ngươi yên tâm. Cho dù ngươi biến thành dạng nào, bỏn vương cũng có thể biến theo ngươi như vậy, tốt nhất ngươi nên thành that, nếu không….”
“ Hưu ta ?” Phương Thiến cảm thấy đầu lại phát đau, “ Ta vừa rồi đã nói, nếu ngươi hưu ta thì ta thật cảm kích.”
Ngự Thiên Kỳ vốn luôn ao ước có thể hưu Loan Ngọc Khanh, ước gì nữ nhân này cách xa hắn. Nhưng lúc này, chính tai nghe được nàng lạnh đạm nói ra câu như vậy, hắn liền cảm thấy phẫn nộ, không thể không hận.
Hắn dung sức, bóp mạnh cằm của nàng, làm cho Phương Thiến nhăn nhăn hai hàng lông mày.
“ Tiện nhân, hiện tại bổn vương phát hiện hưu ngươi không bằng trừng phạt ngươi. Cho nên, sau này bổn vương sẽ đem từng chút từng chút thủ đoạn chơi đùa trước đây của ngươi trả lại cho ngươi, hừ…” Hắn hung hắn vung tay.
“ Ngươi tốt nhất nhớ kỹ lời của bổn vương, không cần thách thức sự nhẫn nại của ta.” Hắn đứng dậy lạnh lung nhìn nàng.
Ánh mắt nàng vẫn như trước, vô tình, lạnh lẽo.
Hắn nhìn vẻ mặt thờ ơ của nàng, thật sự chạm đến tự tôn nam nhi của mình. Vì sao nàng có thể nhu thuận dịu dàng đối với Loan Ngọc Thần, mà khi nhìn hắn lại có vẻ mặt lạnh lung như vậy, trong lòng hắn thật sự tức giận.
“ Ngươi sẽ ở lại đây dùng cơm sao? Đã đến giờ cơm trưa rồi.” Phương Thiến lại tiếp tục thản nhiên dâng tặng một câu.
“ Bổn vương sao có thể dùng cơm tại Lan Tâm cư ?” Hắn khinh thường nhìn nàng.
Nàng lại thả lỏng : “ Vậy thì không tiễn.” Nàng như vậy một câu không nhẹ không nặng lại làm cho sắc mặt Ngự Thiên Kỳ biến đổi.
“ Hừ…” Hắn phất mạnh tay áo, nggheenh ngang mà đi.
“ Tam tiểu thư, người không sao chứ ?” Xuân Hương từ trong góc phòng sợ hãi đi đến.
“ Sao ? Ở đây à ? quen rồi.”Namnhân kia ba lần bốn lượt bóp mạnh xương cốt dưới cằm của nàng, nàng lĩnh giáo qua vài lần đã muốn thành thói quen.
“ Tam tiểu thư….” Xuân Hương nước mắt lưng tròng.
“ Ta đói bụng, ngươi giúp ta chuẩn bị cơm trưa đi.” Nếu tai nàng thanh tĩnh thì đầu của nàng sẽ không đau.
Dạ ?
Xuân Hương kinh ngạc nhìn nàng, tam tiểu thư sau chuyện như vậy như thế nào lại có tâm tình dùng cơm ?