Đọc truyện Phi Hữu – Chương 6
Đỗ Du Dư tuy mỉm cười, nhưng nơi đuôi mày khóe mắt lại vương chút u buồn.
“Chung Lý. Tôi nghĩ, mình đúng là người đồng tính.”
“Không sao! Không sao!” Chung Lý chộp lấy bả vai người kia, trấn an, “Mới đầu năm nay thôi, mấy người còn gay hơn tôi cũng từng gặp qua. Chúng ta về sau có cơm thì ăn, có rượu thì uống, nếu có cơ hội tôi sẽ giới thiệu bạn trai cho cậu.”
“Bạn trai?” Khuôn mặt mỉm cười mang theo sầu muộn của Đỗ Du Dư quả thực rất hút hồn, “Mấy ngày nay tôi đều mơ cùng anh làm chuyện như vậy, có phải chứng tỏ rằng tôi đối với anh…”
“Không không không!” Chung Lý lẹ làng phủ quyết, “Chỉ có thể chứng tỏ cậu đang dục cầu bất mãn thôi!”
Đỗ Du Dư hơi nghiêng mặt, “Anh không sợ sao? Vạn nhất lúc thần trí tôi không rõ ràng, làm ra chuyện đáng hối hận, tôi sẽ không còn mặt mũi nào gặp anh nữa.”
Chung Lý vội vã khoe bắp tay ra, như muốn an ủi Đỗ Du Dư, “Yên tâm, cho dù cậu có điên loạn cỡ nào, tôi cũng không để cậu đạt mục đích đâu.” So kè thể lực, hắn đâu thể để thua một người thư sinh yếu đuối được.
Đỗ Du Dư cúi đầu, khẽ tươi cười như đã an tâm, hàng mi dài rũ xuống vô cùng hài hòa với cái cổ trắng nõn, đẹp đến chói lọi, “Thật vậy sao…”
“Đương nhiên.” Chung Lý sảng khoái nói, “Sau này chúng ta vẫn là bạn bè tốt, không có gì phải kiêng kị cả.”
Thật ra mức độ chấp nhận của Chung Lý đối với chuyện này rất hạn hữu, cảnh tượng hai người đàn ông thân mật nhau hắn không mường tượng nổi. Nếu biết trước Đỗ Du Dư là gay, có lẽ hắn đã không dám tiến xa đến mức này.
Nhưng một khi tình bạn đã sâu sắc hắn mới hiểu, bỏ đi một người bạn như vậy hắn không đành lòng, cũng như Âu Dương thôi, hắn luyến tiếc.
Những ngày kế tiếp, Chung Lý càng ân cần quan tâm đến Đỗ Du Dư hơn.
Đỗ Du Dư sống một mình, cuộc sống của đàn ông độc thân không tốt lắm, nội chuyện tự lo ba bữa cơm đã là vấn đề. Mỗi khi trong nhà mua đồ ăn thịnh soạn hơn thường lệ, Âu Dương lại có dịp trổ tài, Chung Lý liền mời Đỗ Du Dư đến dùng cơm.
Mỗi khi Đỗ Du Dư không khỏe, cảm mạo hay gì đó vân vân, hắn liền mua mấy viên thuốc thông thường đem qua, còn mang theo canh Âu Dương nấu.
Hắn đối với con người nhã nhặn lương thiện ấy có cảm tình đặc biệt, tựa như đối với Âu Dương, hiền lành không hại ai, chỉ vì tính hướng mà phải gánh thêm áp lực xã hội, những người như vậy rất cần sự bảo vệ của hắn.
Những ngày bận rộn cũng trôi qua, việc ghi âm cho ban nhạc đã hoàn thành. Bọn Chung Lý đến giờ từng ghi âm không ít lần, đối với mấy chỗ thu âm chuyên nghiệp không hề xa lạ. Nhưng lần này đến nơi mà Đỗ Du Dư an bài, tất cả mới hiểu được thế nào là ‘chuyên nghiệp’ chân chính.
Quá trình thu không mấy suôn sẻ, chủ yếu do quá căng thẳng mà bị khớp, ngay từ đầu đã liên tục mắc vấn đề, cả ngày đầu tiên coi như hoàn toàn lãng phí. Sau đó mọi việc có khởi sắc hơn, nhưng tiến độ vẫn chậm hơn dự tính, bắt buộc phải kéo dài thời gian sử dụng.
Hợp tác cũng không vui vẻ gì lắm, trước giờ toàn là ca sĩ nhạc sĩ hàng đầu đến, nhân viên cũng khó tránh khỏi thái độ rẻ rúng. Soi mói không chút nể nang, cách lớp kính thủy tinh vẫn trông rõ mồn một nét mặt không hài lòng của họ.
Ai nấy đều thu âm trong tình trạng thấp thỏm, không cảm thấy thoải mái, giữa chừng A Tràng vốn tính nóng nảy còn cùng với chuyên gia thu âm cãi nhau ỏm tỏi.
Từ đầu đến cuối đã mang đến cho Đỗ Du Dư không ít phiền toái ngoài ý muốn. Nhưng Đỗ Du Dư trước giờ vẫn bàng quan, chỉ nói với Chung Lý ‘không sao’, cũng không biết có tức giận hay không.
May mắn là cái gì cũng xong, hơn nữa hiệu quả tốt chưa từng thấy, hết thảy đều đáng đồng tiền bát gạo. Mọi người vui vẻ khôn xiết, không tránh khỏi một màn ăn mừng bù khú.
Tới giờ Chung Lý chưa hề tiết lộ sự thật, rằng hắn và Đỗ Du Dư nổi danh có quan hệ như thế nào, chỉ nói hờ là có một người nhiệt tình lại bản lĩnh giúp đỡ cho.
Lúc này nhìn mọi người phấn khởi như vậy, không khí lại high, hắn bỗng rất xúc động muốn mời Đỗ Du Dư đến uống rượu chung vui.
“Du Dư à.” Hắn vô cùng thân thiết xưng hô, “Tối nay có rảnh không?”
Bên kia điện thoại quả nhiên là giọng đàn ông mang theo ý cười, “Còn phải xem là muốn làm gì?”
“Nếu rảnh thì cùng nhau đi ăn, còn có mấy người trong band, mọi người muốn chúc mừng, nhân tiện phải cảm ơn cậu nữa.”
Đỗ Du Dư trầm ngâm một lát, “Ngại quá, tôi sợ mình nói chuyện không hợp với mọi người.”
“A, không cần lo lắng, bọn Lão Ngũ lành lắm.”
“Có lẽ tôi không đi được, đương bận chút chuyện.”
Chung Lý tâm trạng tốt, vui vẻ cười ha hả, “Đi đi mà, chỉ uống hai chén thôi, không tốn thời gian lắm đâu, mọi người rất hòa đồng.”
“Chung Lý, tôi không tiện đâu. Tốt nhất anh đừng để họ biết anh quen tôi.”
“A?”
“Dù sao tôi cũng đang làm việc cho công ty, người muốn dây dưa rất nhiều, bên cạnh anh cũng không ít, đến lúc đó sẽ có nhiều vấn đề nan giải, anh hiểu được chứ?”
Chung Lý ngẩn người, “À à, tôi hiểu được, vậy cậu mau đi đi.”
“Thật ngại.”
“Ấy, về sau cậu có rảnh, nhớ để tôi mời một chầu là được.”
“Ừm, để tính sau.”
Tuy rằng Đỗ Du Dư thủy chung vẫn lễ độ, nhưng khoảng cách giữa họ không phải mới tồn tại ngày một ngày hai, Chung Lý đặt điện thoại xuống, trong lòng vẫn thất vọng một hồi.
Đêm đến, mọi người đặt một phòng ở nhà hàng quen, vây quanh cái bàn tròn lớn mà ăn lẩu, uống bia.
Ai có bồ thì mang bồ đến, vừa náo nhiệt vừa tưng bừng, uống đến say bí tỉ. Bia khui một thùng, thịt dê cải trắng đặt mấy mâm trên đất, nồi nước dùng sôi ùng ục, trên bàn mùi rượu bốc lên nồng nặc, khói bay tứ tán.
Chung Lý uống nhiều đến mức chạy đi toilét mấy bận, thịt dê cũng ních không ít, nghĩ đến Đỗ Du Dư, quả nhiên nơi này không thích hợp với người kia.
Người kia trên bìa tạp chí, nhìn tựa như không bao giờ lăn lộn giữa cuộc đời, cùng với bọn họ thi nhau mò vét mấy cọng cải trắng dưới đáy nồi, chuyện này nội tưởng tượng thôi đã thấy tréo ngoeo.
Nhậu xong một chầu, lại đến KTV hát hò, gây mất an ninh trật tự đến khuya, hưởng thụ sự náo nhiệt thích hợp dành cho họ. Vừa hát vừa uống, đến lúc bước ra khỏi KTV, Chung Lý đã chân nam đá chân xiêu.
Ra đến đại sảnh không có âm thanh đinh tai nhức óc, Chung Lý mới nghe tiếng chuông điện thoại, hắn vất vả móc điện thoại ra, là Đỗ Du Dư gọi.
“Vừa rồi gọi đến mấy lần, sao anh không bắt máy?”
“Hắc, tụi tui đang hát ở KTV mà.”
Đỗ Du Dư tựa hồ mỉm cười, “Ừm, cũng nghe ra được, giọng của anh khàn rồi. Đang ở đâu vậy?”
“Mới giải tán xong, giờ về nhà đây.” Chung Lý không che giấu được âm thanh say khướt, “Ngày mai không cần phải đi làm, hức, tôi, tôi muốn ngủ cho tới khi…”
Đỗ Du Dư bên kia khẽ cười, “Tôi cũng không cần đi làm. Vừa đúng lúc, anh muốn mời tôi một ly phải không? Vậy mang bia đến nhà tôi đi.”
“A.” Chung Lý miễn cưỡng tỉnh táo lại đôi chút, “Đi, cậu chờ tôi.”
Tuy rằng hôm nay đã uống be bét, nhưng như quán tính sai khiến, chỉ cần Đỗ Du Dư gọi tới, hắn lại thụ sủng nhược kinh mà làm theo.
Hai người đàn ông đích thực uống thả cửa một hồi, bao nylon siêu thị và vỏ chai rỗng bừa bộn trên bàn, cả hai đều say, nằm vắt ngang trên ghế sofa.
Chung Lý đầu nóng lên, hai mắt đã nhấc không nổi, miệng khẽ thì thào, “Lần này thật sự đã làm phiền cậu… Tôi biết cậu không tiện…”
Chung Lý nhớ đến A Tràng trong band, vốn là người hiếu thắng hơn cả, cũng là người duy nhất không tỏ ra vui vẻ khi đến nơi cao cấp thu âm, phản đối với cái gọi là ‘trèo cao’, cho rằng đụng chạm đến thế giới không thuộc về mình là rất miễn cưỡng, chỉ tự rước lấy nhục.
Mà bản thân hắn cũng vậy, hắn mời Đỗ Du Dư đến nhà dùng cơm, lần nào cũng phải quét tước từ trước ra sau một lần, cả trong hốc kẹt cũng không bỏ qua, đồ ăn đã cũ không dám mang ra hâm, một lần lại mua cả sáo mới, còn đặc biệt cất giữ bộ ghế ngồi thoải mái chỉ dành riêng cho Đỗ Du Dư, chỉ sợ tiếp đãi Đỗ Du Dư không đủ chu đáo.
Hại Âu Dương lần nào cũng như lâm đại địch, vì một bữa cơm mà phải xoay đến chóng mặt cả ngày.
Đối với người bạn như Đỗ Du Dư, hắn không biết có phải mình đã quá chấp nhất, quá miễn cưỡng hay không?
Đầu nặng nề kêu ong ong, mà âm hưởng của Đỗ Du Dư vĩnh viễn ôn hòa không đổi.
“Có gì đâu, chuyện nhỏ mà.”
“Ừm…” Đêm nay uống liền ba tăng, Chung Lý dù uống trâu cách mấy cũng chịu hết nổi, lè nhè nói, “Tôi phải về đây…”
Uống nhiều quá cảm thấy hiu quạnh, Chung Lý trong lòng trống trải đến phát điên.
Vừa rồi chè chén, ai cũng kè kè theo bạn gái hoặc bà xã, cái mặt bị nhéo lỗ tai không cho uống nhiều thoạt nhìn thực đáng ao ước.
Về nhà mặc kệ tất cả ôm Âu Dương một cái, thử xem có thấy thoải mái hơn không?
“Anh đừng về. Say như vậy đi về một mình, tôi sẽ lo lắng, đêm nay ngủ lại đây đi.”
Chung Lý ưng thuận, vác cái đầu nặng trĩu đi tắm rửa một cái. Hơi nước nóng hôi hổi bốc lên, lại càng thêm phần chếch choáng, mặc áo choàng tắm vào, lảo đảo đi ra, loạng choạng ngả lên giường nằm, không muốn động đậy gì sất.
Cảm giác có bàn tay chạm nhẹ vào đầu hắn, khẽ day day mép tóc bên tai, khiến hắn thực dễ chịu.
Vạt áo mở rộng, bắp đùi thon thả cũng lộ ra. Đỗ Du Dư dường như cũng say, bàn tay đặt lên đấy như nô đùa mà đụng chạm hắn, cười nói, “Rất có tinh thần, đã bao lâu không giải quyết rồi?”
Chung Lý lầu bầu kéo bàn tay quấy rầy kia ra, “Giải quyết mốc xì, ngủ còn không đủ nữa là…”
“Muốn tôi giúp không?”
“Hả…”
Không kịp lầm bầm thêm câu nào, thứ gì đó ấm áp mềm mại, đã mạnh mẽ áp lên môi hắn.
Chung Lý sửng sốt trong chốc lát, trước khi hắn kịp phản ứng, đầu lưỡi đã khéo léo cuốn lấy hắn, nụ hôn ướt át khiến lưng hắn run bắn, thân thể cũng nhanh chóng nóng lên.
Đầu óc vốn không minh mẫn lại càng thêm mơ hồ, nhất là đàn ông càng không chịu được khiêu khích, càng hôn nhau mạnh mẽ, xâm nhập càng sâu, nồng nhiệt càng tăng, thì hàm ý tình dục càng rõ ràng, tiếp nhận đồng nghĩa với cơ thể đã có phản ứng.
Áo được cởi ra, tiếp đó là da thịt ấm áp kề cận, ma sát lẫn nhau, cùng cơ thể người khác tiếp xúc, quấn quít lấy nhau, cảm xúc như vậy mà chân thực, như vậy mà khát khao, biến Chung Lý không nhịn được mà khẽ rên rỉ.
Nụ hôn dần hạ xuống, cuối cùng ngậm lấy đầu ngực của hắn, Chung Lý vừa tê lại vừa nhột. Nơi đã ngóc đầu lên giữa hai chân hắn được bàn tay cầm lấy, thành thục âu yếm.
Hoàn toàn không giống với mình tự làm bằng tay, Chung Lý khó lòng kháng cự mà trăn trở.
Thở dốc trong chốc lát, cảm giác được vuốt ve bằng ngón tay dừng lại, rồi sau đó bên trong đùi bị càn rỡ liếm lấy, lâu lâu lại cắn nhẹ một cái. Chung Lý run rẩy, theo bản năng muốn khép chân lại, đột nhiên nơi thân dưới yếu ớt nhất lại được ôm ấp bởi vòm miệng nóng ấm ướt át.
Cái này quả thực tác động quá mạnh. Chung Lý thiếu chút nữa mắt lóe tinh quang. Hắn chưa từng được dùng miệng mơn trớn như vậy, tính khí bị ngậm lấy, cử động của khoang miệng và đầu lưỡi đùa bỡn hắn muốn điên, răng ngẫu nhiên đụng chạm khiến hắn lo sợ, tay quơ quào bắt lấy người đang vùi đầu giữa hai chân hắn, cứ như muốn nuốt sạch hắn vào bụng.
Ngón tay đụng vào mái tóc mềm mại, nhưng không dài, hiển nhiên không thuộc về một cô gái.
Chung Lý thoáng thanh tỉnh lại, miễn cưỡng suy nghĩ đây là chuyện gì, nhưng nơi hạ thân được săn sóc thêm phần mãnh liệt như muốn ăn tươi hắn, một chút ý tưởng đấu tranh cũng bị cuốn trôi sạch sẽ, chỉ có thể cam chịu, bị giam cầm trong thứ khoái cảm xa lạ lẫn quen thuộc này, không cách nào tự thoát ra.
Nhưng phía trong đùi bị hôn rồi cắn đến độ sưng lên, mà phía trước chịu dày vò của Chung Lý vẫn chưa được giải phóng.
Người bị lật lại, lỗ tai ươn ướt, đầu lưỡi cũng tiến vào trong, chút ý thức của sót lại của Chung Lý lúc này bảo rằng, may mà lúc tắm vẫn còn nhớ kỳ cọ tai sạch sẽ.
Môi mơn man ở cổ, lướt dần xuống dọc theo sống lưng, dừng lại nơi đốt sống cuối, day mạnh trằn trọc hồi lâu, hôn đến mức hắn thấy đau đớn, rồi lại lần xuống.
Cảm giác gò mông bị ngấu nghiến vân vê khiến Chung Lý muốn nhảy dựng lên, nhưng chỉ là trong tiềm thức của hắn, thực tế hắn không cử động được.
Hắn cũng mơ hồ nhận ra được người cùng hắn triền miên là Đỗ Du Dư, và chuyện này tuyệt đối cấm kỵ, thế nhưng khoái cảm bởi thân thể quyến luyến đã hoàn toàn đánh gục hắn.
Hắn chưa từng nếm trải qua cảm giác ái ân như vậy. Nhiều năm rồi luôn phải chịu đựng cảnh đơn chiếc, hắn còn chưa biết cảm giác cùng người khác ôm nhau trên giường là thế nào?
Tình dục đối với người đàn ông trưởng thành chưa hề có kinh nghiệm, thực sự quá cám dỗ.
Cồn kích thích con người, mất đi lý trí, thao túng thể xác đến mức chỉ tồn tại ngọn dục hỏa rực rã của bản năng. Khi Đỗ Du Dư hôn hắn, hắn không chỉ đáp trả lại, mà thân thể cũng tựa theo đó mà phối hợp, càng không ngừng ma sát, hòng tìm kiếm nhiều hơn nữa sự va chạm cùng ôm ấp.
Tuy vậy giằng co hồi lâu, dục niệm vẫn chưa lắng xuống, Đỗ Du Dư hôn hắn, sờ soạng hắn, nhưng không giúp khối dục vọng trào dâng của hắn giải quyết. Hắn vẫn nằm sấp trên giường, say đến nỗi tay không nhấc lên được, chỉ lê nhè nhẹ cọ xát với ra giường, vừa khe khẽ rên thật nhỏ.
Nhìn từ phía sau Chung Lý có vẻ gầy, cơ thể thường xuyên vận động đã tinh rèn nên những đường cong xinh đẹp, làn da trơn nuột, trong ngọn đèn mờ ảo, lại ánh nhẹ một màu mật ong gợi cảm.
Lưng hắn khá dài, bên dưới vùng eo hẹp là bờ mông rất khít, nhưng lại tròn trịa, đùi vừa thon vừa dài, khi mềm mại nằm sấp xuống giường, cơ hồ muốn chìm lún giữa lớp vải dệt mượt mà, lại giống như bộ lông xinh đẹp của con báo nhỏ.
Đỗ Du Dư phủ phục trên người hắn, hạ thân đã rắn như sành.
Chịu đựng trọng lượng của một người đàn ông, Chung Lý phát ra âm thanh không thoải mái, hơi co giật để điều chỉnh lại tư thế. Đỗ Du Dư nâng eo hắn lên, khó khăn đi vào trong.
Chung Lý rên rỉ khó chịu, muốn vùng dậy phản kháng, nhưng dường như Đỗ Du Dư mạnh hơn hắn, khống chế sự phản kháng bất quy tắc của hắn, liên tục hôn lên cổ hắn, vừa ở trong người hắn nặng nề di chuyển.
Chung Lý dạng chân, bị ép buộc nhận lấy tính khí kia mạnh mẽ ra vào, trong sự va chạm kịch liệt ngắn ngủi, phản ứng của hắn chỉ là những tiếng thở dốc được mất.
Tiếng thở và rên rỉ trong cơn hoan ái đan xen ngày càng nhiều, làm tình tùy hứng đã sắp lên đến đỉnh, Đỗ Du Dư kích tình gian nan trở mình hắn lại, đem hai tay tách ra đè chặt hai bên, tiến vào giữa hai chân, một lần nữa vùi sâu trong người hắn, nghe được tiếng rên rỉ kiềm nén của hắn, lại cảm thấy bụng dưới khô nóng khó nhẫn nại.
Liên tục xâm phạm như vậy, Chung Lý không còn phản kháng được nữa, cơ thể hắn bị căng ra hết mức, mỗi động tác đều mang theo thoáng run rẩy, khao khát của Đỗ Du Dư càng tăng vọt, động tác thô bạo mà thúc vào, không ngừng lăn qua lăn lại, tận tình hưởng dụng con người không chút phòng vệ này.
Sau khi đạt đến cực khoái hai lần, Đỗ Du Dư mới dừng lại, để Chung Lý nằm trên người, vẫn tiếp tục ở bên trong cơ thể hắn, thở hổn hển, thưởng thức hương vị hậu hoan ái, hôn bên dưới cổ người kia.
Chung Lý đau đến nghiến chặt răng, nước mắt tràn ra khóe. Hắn đau ghê gớm, toàn bộ quá trình chỉ cảm thấy đau, cả đời này chưa từng tưởng tượng ra được cái đau gì hơn thế, đáng sợ khủng khiếp, thiếu chút nữa đã không chịu nổi.
Nhưng lúc bị đánh sâu vào, xuất phát từ bản năng, hắn lựa chọn nhịn xuống không la to. Hắn là người như vậy, nếu khả năng che giấu đau đớn cũng không có, sẽ không cách nào làm việc được.
Cuối cùng Đỗ Du Dư cũng rút ra khỏi người hắn, xoay người nằm bên cạnh. Chung Lý cũng từ ý thức mơ hồ dần tỉnh táo lại.
Trước đó cơ thể vì quá đau đớn mà mềm nhũn, khí lực bị hút cạn. Giờ tuy rằng rất mệt, bên trong trống rỗng, nhưng rượu cũng tan sạch sẽ, đau đến mức cả người đều tỉnh ra.
Trong bụng khi nóng khi lạnh, đầu lại như bị lửa đốt. Hết thảy sự việc vừa phát sinh thật quá khó để tiếp nhận.
Người vừa rồi xâm phạm hắn, hiện tại thần thái thả lỏng thỏa mãn, giống như không còn chút men say nào, hoàn toàn tỉnh táo, lại sắp sửa chìm vào giấc ngủ.
Chung Lý chỉ thấy phía sau bỏng rát. Tâm lại không ngừng dậy sóng, không thể ngủ được.
Trước đây hắn từng huênh hoang, thề thốt với Đỗ Du Dư rằng sẽ không có gì xảy ra.
Dĩ nhiên chuyện như vậy khi tỉnh táo sẽ không thể phát sinh, dù có, hắn cũng ngăn cản được.
Thế mà hắn lại quên mất, để rơi vào trạng thái bất khả kháng này.
Đỗ Du Dư từ trước đã nói nên giữ khoảng cách, chỉ tại hắn cứ cố chấp nhào vào, sống chết cũng phải kết bạn với Đỗ Du Dư, vừa ngu muội vừa khiên cưỡng.
Ai mượn hắn AQ[1] như vậy chứ!?
Hắn xứng đáng bị thế này!
Trong lòng hối hận lại đau đớn, lần đầu tiên hắn hận sự xuẩn ngốc của mình đến thế.
Chung Lý dằn vặt hồi lâu, đoạn mới nghèn nghẹn nói, “Tôi tắm trước.”
Đỗ Du Dư biếng nhác ‘ừm’ một tiếng.
Chung Lý đứng dậy, tập tễnh vào nhà tắm, chà sát cơ thể hỗn loạn từ trên xuống dưới, cho đến khi da sắp bong tróc đến nơi mới khập khiễng bước ra.
Hắn tẩy rửa sạch sẽ rồi đến phiên Đỗ Du Dư vào tắm. Chung Lý nhìn người đàn ông đó biến mất sau cánh cửa, thầm nghĩ, người kia rốt cuộc say mèm đến mức nào, mới có thể trấn tĩnh đến vậy.
Chung Lý ngồi trong chốc lát, nghe tiếng nước xối, hạ thân đau đớn, đầu như bở ra từng mảng, không đợi Đỗ Du Dư nữa, mặc quần áo xong liền rời khỏi.
[1] Nguyên văn là ‘thiểu căn cân’ (少根筋): ám chỉ người không quan tâm nhiều đến dư luận, chỉ sống sao thấy vui vẻ là được, đến khi xảy ra chuyện mới tự an ủi thân rằng ai mà không bị vậy, rất giống với nhân vật AQ của Lỗ Tấn.