Đọc truyện Phi Hữu – Chương 29
Chung Lý còn tưởng đâu Đỗ Du Dư muốn sử dụng quyền hạn để đưa cho hắn mấy thứ lợi ích gì đó, rốt cuộc không phải. May mà là vậy, hắn rất sợ Đỗ Du Dư xem hắn như con chó nhỏ mà dụ dỗ, coi sự liều mạng của hắn chẳng khác gì trò đùa.
Miệng nói muốn vượt qua Đỗ Du Dư, muốn đùa giỡn với Đỗ Du Dư, chính bản thân cũng hiểu chỉ là nói cho thích miệng. Hắn căn bản không phải muốn thành công vang dội gì cả, hắn chỉ muốn có thể đường đường chính chính đứng ngang hàng với Đỗ Du Dư mà thôi. Không cần phải quỵ lụy, không cần lo lắng bị đùa giỡn, lúc nào cũng có cảm giác an toàn.
Nếu muốn được an toàn, trừ việc tôi luyện cho vẻ ngoài thêm mai dày thịt cứng, hắn còn biết làm thế nào khác nữa?
Hôm nay Chung Lý tiếp đãi một vị khách không mời mà đến.
“Xin chào, tôi là luật sư của Đỗ Du Dư.”
Nghe lời giới thiệu, tim Chung Lý giật thót, sau đó đập như lô-tô. Hắn sợ nhất là luật sư, nghe mấy lời thoại này đảm bảo chẳng có chuyện gì tốt lành.
“Ngài Đỗ ủy thác cho tôi đến hướng dẫn anh một vài thủ tục.”
Mấy xấp hồ sơ không hề mỏng đẩy tới trước mặt Chung Lý, “Nếu không có vấn đề gì, xin anh ký tên vào.”
Chung Lý cầm một bộ lên đọc lần xuống dưới, lật qua lật lại, chưa đọc xong hết đã suýt lên cơn đau tim.
“Đây là cái gì hả?”
“Những cái này đều là của ngài Đỗ chuyển cho anh đứng tên.”
Chung Lý hóa đá toàn tập, não bộ choáng váng. Bánh từ trên trời rơi xuống là chuyện tốt, nhưng từng này bánh có thể chôn vùi hắn chết tươi luôn chứ đùa à.
“Đỗ Du Dư đâu? Người khác đâu cả rồi?”
Thật sự điên rồi, đem toàn bộ tài sản giao cho hắn. Đỗ Du Dư ăn gì? Chẳng lẽ hớp gió uống sương?
Không ai có thể trả lời vấn đề này, vì Đỗ Du Dư đã mất tích.
Từ Diễn đối với chuyện này đã hoàn toàn kệ thây, “Tôi không biết, đột nhiên anh ấy tuyên bố sẽ rút lui, sau đó không còn thấy tăm hơi nữa. Cái gì? Gặp chuyện không may? Anh nói là anh ấy gặp chuyện không may hay là anh ấy làm cho người ta gặp chuyện không may?”
Sự thờ ơ của Từ Diễn cũng không khiến Chung Lý thoải mái là bao. Hắn nghĩ chắc là Từ Diễn vì chuyện Nhan Khả bỏ đi mà chịu đả kích quá lớn, thành ra đầu óc chẳng còn mấy tỉnh táo nữa. Mất tích hơn 48 giờ còn có thể đi báo án, làm sao mà người ta không căng thẳng cho được?
Một ngày rồi lại một ngày trôi qua, thần kinh của Chung Lý dù thép đến mấy cũng sắp hỏng mất rồi. Hắn thầm nghĩ, phải chăng vì dây thần kinh của mấy tên nhạc sĩ giỏi đều đặc biệt tinh tế mỏng manh, vì quá nhạy cảm, cho nên cũng dễ dàng bị tổn thương. Không lẽ hắn đã lỡ miệng nói câu gì quá ác độc khiến tên kia bị thương tâm quá đỗi chăng?
Tuy rằng trước kia mỗi ngày đều tuyên thệ với lòng là muốn lật đổ Đỗ Du Dư, chỉ cần Đỗ Du Dư bị đả kích một chút cũng đủ làm hắn vui cả ngày. Nhưng đến khi Đỗ Du Dư thật sự bị tổn thương rồi, hắn còn cảm thấy đau gấp trăm nghìn lần so với chính bản thân bị tổn thương.
Những cái dấm dớ gì đó hắn hoàn toàn không muốn, hắn chỉ muốn Đỗ Du Dư được bình yên. Cho dù Đỗ Du Dư đã làm ra chuyện xấu gì cũng không sao, hắn đã quen rồi. Khi còn nhỏ, không phải hắn cũng đã yêu một Đỗ Du Dư xấu xa chuyên môn chơi khăm hắn sao? Không phải khi đó hắn vẫn thích cả ngày chạy theo bên cạnh Đỗ Du Dư sao? Hiện tại như vậy thì có gì quá khó để chấp nhận đâu?
Sự xáo trộn trong công ty cũng rất chóng vánh, cho dù là thiếu ai thì công ty cũng phải vận hành đều đều. Ngày vẫn trôi qua như ngày thường, thế giới chẳng có gì thay đổi.
Chỉ có thế giới của Chung Lý là hoàn toàn thay đổi. Thiếu đi Đỗ Du Dư, hắn không còn có thể nhìn thấy bất kì cái gì. Hắn tìm Đỗ Du Dư ở khắp nơi, chẳng khác gì con ruồi không đầu bay loạn xạ khắp nơi, một mình chạy ngược xuôi trong thành phố kiếm tìm.
Nhưng vẫn không có chút tăm tích nào, nhiều lần Chung Lý thấy mắt mình nóng lên, như có cái gì sắp rơi xuống, nhưng hắn tuyệt đối không rơi nước mắt. Nếu cả hắn cũng khóc, nói không chừng Đỗ Du Dư thật sự không hay rồi. Hắn không thể trù ẻo Đỗ Du Dư được.
Vừa cảm thấy khóe mắt cay cay, hắn liền lập tức lao đầu vào công việc đồng thời tự tát mình một cái.
Hôm nay Chung Lý vác hai mắt đỏ bừng về nhà, đã thật lâu lắm rồi hắn không có quãng thời gian sinh hoạt bình thường ở nhà của mình.
Hắn vừa tìm đến nơi cuối cùng mà Đỗ Du Dư có khả năng đến, kết quả là một chút tia hy vọng mỏng manh cũng tan biến thành mây khói. Trong nháy mắt hắn cảm thấy bản thân không còn chút hơi sức nào nữa, cũng không dám ở lại lâu, trước khi bản thân mất đi bình tĩnh trước mặt mọi người hắn liền nhanh chân chạy về nhà.
Thất tha thất thểu lê bước lên cầu thang, đột nhiên nghe phía sau có tiếng bước chạy đuổi theo, Chung Lý vội vàng quay đầu lại.
Dĩ nhiên kỳ tích không xảy ra, người chạy qua người hắn chỉ là một đứa bé giao pizza.
Người trọ ở phía đối diện mở cửa ra nhận pizza, Chung Lý nhớ nhà đó vốn là do một cụ bà đã rụng hết răng thuê thì phải, từ bao giờ có khách trọ mới chuyển đến, hắn cũng chẳng hay biết gì cả.
Mà nói ra thì hắn làm gì có thời gian để ý tới?
“Tiền lẻ không cần thối lại, cảm ơn.”
Vốn đang tra chìa vào ổ tính mở cửa, toàn thân Chung Lý liền cứng ngắc.
Đứa bé giao pizza lanh lợi chạy vù xuống dưới cầu thang, Chung Lý quay đầu lại nhìn tên khách trọ mới, nhìn thiếu điều muốn nứt mắt ra.
Kẻ thuê nhà kia nhìn hắn mỉm cười, vẫy vẫy hộp pizza trong tay giống như lời chào hỏi, “Hi.”
Cả giọng của Chung Lý cũng biến đổi, “Tại sao cậu lại ở đây?”
“Hửm?” Khách trọ nở nụ cười, “Tôi đã chuyển đến lâu rồi, anh chưa phát hiện ra sao?”
Chung Lý sắp phát điên rồi, hắn lập tức hung ác nhào tới túm lấy tên kia, “Đồ chết tiệt! Đồ khốn kiếp!”
“Hả hả…”
“Ông giết mày ông chém mày!”
“Hả…”
“Đi chết đi đi chết đi! Đồ khốn!”
Đỗ Du Dư không hiểu răng rứa là sao, nhưng vẫn đứng yên mặc cho hắn đấm đá, thỉnh thoảng chêm vào mấy câu an ủi, “Đừng nóng, đừng nóng mà, sao lại như vậy? Ai, anh khóc à? Đừng buồn đừng buồn mà, sao lại thế?”
“Buồn cái rắm!” Chung Lý đỏ mắt gào thét, “Đi chết đi! Đồ thối nát ông không bao quan tâm đến mày nữa!”
“Ai?”
“Vương bát đản! Cậu đem toàn bộ tài sản sang tên hết cho tôi là có ý gì!? Con mẹ nó đây không phải là làm chuyện hậu sự xong chạy đi tự tử sao?”
Đỗ Du Dư ‘a’ một tiếng, cười nói, “Chuyện đó… không phải anh muốn mạnh hơn tôi, hai chúng ta đổi ngược với nhau sao? Cho nên tôi sẽ trọ ở chỗ này, còn anh có thể nhanh chóng qua nhà tôi ở, chẳng phải luật sư cũng đưa chìa khóa cho anh rồi à?”
Chung Lý một bên nổi cáu lên mà đánh đập tên kia, một bên lại tức đến phát khùng, “Đồ biến thái! Mau đi chết đi! Trao đổi cái rắm! Tiên sư bố nó chắc chắn là cậu muốn tôi không được sống yên ổn mà!”
Đỗ Du Dư miễn cưỡng giơ pizza lên cao để bánh không bị đập nát bét, thuận tiện nắm lấy tay hắn, cười nói, “Sao anh lại trở nên ngốc như vậy? Anh cũng biết rằng, những gì anh muốn, tôi đều cho anh cả.”
Chung Lý quánh một trận đã đời xong, con ngươi đỏ hoe đóng sầm cửa, trốn về nhà.
Càng khiến hắn tức muốn thổ huyết đó là khi nghe Âu Dương nói, “A? Đỗ Du Dư? Đúng vậy, cậu ta chuyển tới đây cũng hòm hòm rồi mà, lúc đến còn mang qua hai phần mỳ nữa, chẳng phải tối đó cậu đã mang ra ăn khuya còn gì.”
“…”
“A, tôi quên nói là Đỗ Du Dư mang đến sao? À… tại cậu về nhà muộn quá, lúc ra mở cửa tôi còn chưa tỉnh… Mà Chung Lý này, đã lâu rồi chúng ta không nói chuyện với nhau. Có nhiều chuyện cậu không nói cho tôi biết a… A, Chung Lý? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Thấy Chung Lý rú lên một tiếng chạy về phòng ngủ đá cửa một cái, tình bạn vững bền bao năm của hai người cũng không khiến Âu Dương khỏi lo lắng, “Đúng là Tiểu Lý bây giờ có chuyện không chịu nói với mình… Chẳng lẽ chúng ta không phải là bạn bè thân nhất sao?”
“Con bà nó cậu cút về nhà ngay cho tôi! Đừng có ở đối diện nhà tôi! Mấy thứ chim lợn đó tôi cũng chưa ký tên vào, tất cả đều là của cậu, mau cút trở về biệt thự của cậu ngay!”
“Nhưng mà, tôi đã đóng tiền nhà cả năm đàng hoàng rồi.”
“Cút ngay cút ngay!”
Ngày kế tiếp màn chửi mắng đánh đập này lại tái diễn, Đỗ Du Dư không cần phải bảo vệ bánh pizza nữa, hai tay cũng thảnh thơi hơn nhiều, đỡ đòn cũng thoải mái hơn.
“Như vậy rồi mà còn không thể cho anh cảm giác an toàn sao?”
“An toàn cái rắm!”
“Tôi cảm thấy, mình sang đây ở cũng không làm gì sai cả. Chỉ là không vác theo điện thoại ở nhà theo thôi…”
“Ông không muốn nhìn thấy mặt nhà cậu!”
Bốn chữ ‘thẹn quá hóa giận’ không đủ xài đối với Chung Lý nữa. Cho dù Đỗ Du Dư không định đùa giỡn với hắn, hắn cũng bị xoay mòng mòng. Chính vì như vậy mà Chung Lý mới nổi điên lên, phàm là những chuyện có dính líu đến Đỗ Du Dư, hắn liền y như dẫm phải shit!
Đỗ Du Dư khẽ cười nhìn hắn, “Tôi biết anh vẫn còn thích tôi mà.”
“Thích cái búa!”
“Tôi sẽ vẫn ở lại đây thôi.”
“Thích thì cứ ở!” Chung Lý cũng hết cách với tên này, “Ở đây cũng vô ích, có giỏi thì bò vào được nhà tôi hẵng nói!”
Dĩ nhiên là Đỗ Du Dư không thể vào nhà hắn được, chỉ cần mon men bò tới cửa đã bị hắn chặn lại đánh cho biến dạng!
Tối nay trời đổ mưa to, Chung Lý vùi đầu trong phòng viết ca khúc, album thứ hai đã bước vào giai đoạn chuẩn bị.
Từ khi trở thành ‘sao’ rồi, hắn ở chỗ này cũng khó tránh khỏi việc làm phiền cuộc sống hằng ngày của hàng xóm. Nhưng dựa vào thu nhập hiện giờ, cũng chưa đến mức tiêu tiền như nước giống các nhạc sĩ có tên có tuổi.
Cho nên hắn đã tính toán, chờ đến khi kiếm được một chút tiền, chịu khó tích cóp dần dần, sẽ dọn đến một chỗ riêng biệt hơn, dẫn Âu Dương theo, hai người yên ổn sống một cuộc sống hạnh phúc ở đó.
Còn về phần cái tên nhà đối diện xoay hắn mòng mòng đến suýt chết thì, XXXX!!!
Chung Lý vô cùng phiền não, hắn đối với Đỗ Du Dư, nói là tức giận, chi bằng nói là sợ hãi thì đúng hơn. Hắn hoàn toàn bó tay với tên ấy, trừ việc canh chừng cửa nhà cẩn thận ra, hắn cũng không biết phải đề phòng cách nào cả!
Chợt nghe tiếng động ngoài phòng khách, nhớ đến Âu Dương đã sớm lên giường ngủ, Chung Lý liền thoáng cảnh giác. Thuận tay cầm lấy cây gậy phía sau cửa, nhẹ nhàng nhón bước đi mở cửa phòng. Thời tiết vầy mà đạo chích cũng không nghỉ ngơi sao?
Quả nhiên là tinh thần vượt khó cao, không ngại cần cù làm giàu.
Tên đàn ông toàn thân ướt mẹp, bộ dạng có chút chật vật, nhìn hắn tươi cười chào hỏi, “Hi.”
Cửa sổ vốn đã đóng kỹ lại không biết bị tên khốn nào cạy ra, mặt Chung Lý nóng lên, “Đỗ Du Dư!”
“Ừ?”
“Tiên sư cậu làm gì đấy hả!?”
Đỗ Du Dư cười nói, “Theo như lời anh nói thì, tôi đã vào được rồi.”
Chung Lý sắp điên quá hóa rồ, “Cái gì!? Ai cho cậu trèo tường vào đây hả!! Trời thế này không sợ bị ngã chết à!! Cậu XX sợ sống lâu quá rồi phải không!!?”
Đỗ Du Dư cười nói, “Anh đang lo cho tôi à?”
“…”
“Tôi vui lắm.”
“…”
“Những gì anh muốn tôi đều đã làm cả rồi, vậy mà anh vẫn chưa cảm thấy an toàn sao?”
“…”
“Những gì anh muốn tôi đều đã đưa hết. Anh muốn nhận nuôi bao nhiêu đứa trẻ cũng không thành vấn đề. Chuyện của bác gái, tôi sẽ đi thưa với bác, tôi sẽ thay anh chịu đòn.”
“…”
Đỗ Du Dư mỉm cười nghiêng nghiêng đầu, có lẽ vì vẻ cười e lệ đó, cho dù là bộ dạng ướt mem nhưng Chung Lý vẫn cảm thấy… thích.
“Hãy nói cho tôi biết những gì khiến anh lo lắng. Tôi sẽ cho anh tất cả.”
“Con mẹ nó nếu cậu còn dám quậy nữa tôi sẽ bỏ cậu.”
Đỗ Du Dư nhẹ cười, “Không dám.”
Đỗ Du Dư khi đã ngoan ngoãn biết nghe lời liền trở nên vô hại, ngoài kia mưa vẫn tiếp tục rơi.
Chung Lý buông gậy xuống, thô lỗ ném cho người kia cái khăn lau tóc, “Lau sạch sẽ rồi cút nhanh!”
Đỗ Du Dư mỉm cười nhìn hắn, “Ai? Không thể ở lại sao?”
“Nếu cậu còn có ý định đó thì tôi sẽ bỏ cậu.”
Đỗ Du Dư cởi áo sơ mi ướt đẫm ra, đường cong của xương quai xanh đẹp đến kì lạ, “Nga… được rồi…”
Chung Lý nghĩ, kỳ thật hắn có thể bỏ sao?
Chỉ cần có một chút dao động nho nhỏ liền cảm thấy xót xa.
Một ngày không lâu sau đó.
“Đỗ Du Dư… đằng sau của cậu… nếu mà tôi ấy ấy thì sẽ chảy máu không ngừng à?”
“Đúng vậy… nhưng nếu đưa đi bệnh viện xử lý chắc không sao đâu.”
“…Đệt! Vậy mà lúc ấy dám nói là sẽ cho ông lên top, là giở trò phải không!”
“Ai? Tuy là chảy máu nhiều thiệt, nhưng nếu anh thật sự muốn thì, tôi cũng không hẳn không làm được a…”
“…Bỏ đi.”
“…”
“…Đỗ Du Dư.”
“Ân?”
“Cậu biết tỏng từ trước là tôi sẽ không ký tên vào giấy chuyển nhượng phải không?”
“Ai? Không có mà…”
“Mợ! Tôi biết rồi! Cậu tên khốn này! Lúc nào cũng tính kế với tôi!”
“Bảo bối à…”
“XXX ÔNG KHÔNG LÀM BẠN VỚI MÀY NỮA!!”