Phỉ Hoạn Tương Tư

Chương 20


Đọc truyện Phỉ Hoạn Tương Tư – Chương 20

Quý Gia Hoành quay về B thị, cuộc sống của mọi người liền yên tĩnh trở lại.

Gần đến cuối năm, những tháng gần đây đã có nhiều đơn vị thông báo tuyển dụng bắt đầu chạy đến trường học tìm người, Lưu Huy mỗi ngày mặc âu phục giày da, mang theo cặp làm việc chen chúc giao CV cho những đơn vị này

“Quả thực rất giống như đi bán bảo hiểm.” Trương Tiểu Dã đi theo sau mông Lưu Huy xem trò vui.

Lưu Huy tốt nghiệp đứng đầu, bản CV đưa lên, những người kia nhìn thấy thành tích tốt thì lập tức dự định ký hợp đồng với hắn, thế nhưng Lưu Huy lại do dự, những công ty này tốt thì có tốt, có điều đều cách N thị quá xa.

Trương Tiểu Dã ở trường thấy bản thân học hành không tốt lắm, nhiều học trưởng, học tỷ ủ rũ cúi đầu nhìn Trương Tiểu Dã nói: “Xếp loại tốt nghiệp của tôi không tốt, thành tích thấp, chắc phải dựa vào những mối quan hệ của gia đình mà nhờ vả thôi.”

Trương Tiểu Dã trong lòng bất an, quay đầu nhìn Lưu Huy đang đau đầu không biết nên chọn công ty nào, đột nhiên cảm thấy trời xanh thật bất công, giống như quả bóng da bị xì hơi rủ rủ gục đầu.

“Em còn đến bốn năm nữa, gấp cái gì.” Lưu Huy nói, “Nói không chừng bốn năm sau, em tốt nghiệp hạng nhất, điều này ai có thể nói trước được.”

“Vậy nếu không thì sao?” Trương Tiểu Dã hỏi, “Không tìm được việc làm thì em sẽ đi xin cơm, vẫn ở trước cửa trường học này, bày sạp hàng ra bán thịt nướng?”

“Em cứ chờ đi, chờ bốn năm nữa anh phát đạt.” Lưu Huy lấy CV giơ trước mặt, tiến đến bên tai Trương Tiểu Dã nói, “Ca sẽ bao dưỡng em thành tiểu tình nhân.”

“Vậy anh chờ gia (1) mười năm, ” Trương Tiểu Dã quay đầu, hạ thấp giọng nói, “Chờ gia có tiền, đem toàn bộ của anh mua lại, mỗi ngày nhốt phòng tối slave-master.”

(1) gia: ông nội

“Ô a, ” Lưu Huy cười nói, “Miệng em thật độc a.”

“Đó là đương nhiên, thà chết không làm tiểu bạch kiểm.” Trương Tiểu Dã toét miệng nói, “Nếu không có tiền đồ bị anh bao dưỡng như vậy, không bằng em tìm ngọn núi nào đó có phong cảnh đẹp một chút, nhảy xuống chết cho xong.”

Lưu Huy ghé vào lỗ tai cậu cười: “Nơi nào có phong cảnh tốt, ca và em cùng nhau nhảy.”

Trương Tiểu Dã quay đầu xem Lưu Huy, không chớp mắt nhìn nhìn đôi mắt của Lưu Huy, tựa hồ muốn xác minh trong những lời này của hắn có bao nhiêu thật lòng.

Lưu Huy có chút kỳ quái, chậm rãi thu hồi nụ cười, không hiểu nhìn Trương Tiểu Dã.


Trương Tiểu Dã bỗng nhiên nở nụ cười, một tay nắm tay Lưu Huy đang cầm CV che ở trước mặt mình và hắn, một tay kéo qua cổ tay tây trang của Lưu Huy, ở trên môi Lưu Huy cắn một ngụm.

“Được!” Trương Tiểu Dã hò hét nói, “Gia coi như lời anh nói là sự thật.”

Lưu Huy lúc này mới tỉnh hồn lại, vuốt dấu răng trên môi cười: “Trương Tiểu Dã, em là ngưu sao, ban ngày ban mặt lưu manh đùa giỡn!”

Trương Tiểu Dã hai tay cắm vào trong túi quần bò, giương lên khóe miệng nhìn hắn: “Em chính là đang lưu manh đùa giỡn, anh có thể làm gì được em.”

“Làm gì sao? Hừ hừ.” Lưu Huy bỏ cuống CV đang cầm trong tay, lôi kéo Trương Tiểu Dã đi ra ngoài, “Trở về trừng trị em.”

“Anh không tìm việc làm?” Trương Tiểu Dã hỏi.

“Ngày hôm nay không có công ty nào tốt.” Lưu Huy nói, “Để hôm khác đi.”

Kết quả mãi đến tận cuối năm, thông báo tuyển dụng cấp cao không còn nữa, mọi người bước vào kì nghỉ đông, Lưu Huy vẫn chưa tìm được công việc nào vừa ý.

Triệu Đức Đông với sự giúp đỡ của gia đình nhanh chóng dành được một công việc công chức ở S thị, Triệu Thuận thì vẫn đang do dự nên thi lại hay tiếp tục tìm việc làm.

Vương Hạo tham gia hoạt động tình nguyện của trường học, đi đến vùng phía tây dạy học hai năm, quyết định này của gã khiến mọi người xung quanh chấn động.

“Tôi mấy lần đều thấy cậu rất chuyên nghiệp, ” Triệu Thuận than thở với Lưu Huy, “Nhiều công ty muốn dành cậu cho bằng được như vậy, cậu lại không quý trọng, tôi thật muốn bóp chết cậu.”

Lưu Huy cười cười, không nói gì.

Tìm việc làm không khó, nhưng muốn tìm một công vừa có triển vọng lại vừa gần nơi đây quả thực không hề dễ dàng.

Loại tình cảm này, trái với quy luật tự nhiên, không thể bảo đảm cả đời đều mặn nồng như lửa, nếu đã cảm thấy không thể buông tay, hắn dứt khoát quyết định, thế nào cũng phải làm chút gì đó, cố gắng nỗ lực.

Kỳ nghỉ đông tiếp theo, Trương Tiểu Dã cùng Lưu Huy mang theo túi du lịch về nhà.


Lưu Huy rốt cuộc cũng bị một đám bạn học từ thời cấp ba mỗi ngày hẹn hắn đi uống rượu tán gẫu, từ lúc lên đại học, Lưu Huy rất muốn quay về nhà, nhưng bởi vì nguyên nhân tính hướng của hắn mà phải tận lực bảo trì khoảng cách với họ, quan hệ trở nên lãnh đạm, thời gian trôi qua cũng cảm thấy không có gì là không thể hòa giải được, thế nhưng rốt cuộc về nhà cũng không thoải mái, bên kia lại liên tục thúc giục, muốn không đi, cũng phải đi.

Quán thịt nướng ngày xưa đã bị quy hoạch, ngay lại nơi đó xây lên cửa hàng thịt nướng BBQ, trang trí rất đẹp, mỗi ngày người đến đều đông như kiến.

Nam nhân tụ tập một chỗ, đơn giản thảo luận về tiền đồ và nữ nhân.

Những người kia nói khí thế ngất trời, Lưu Huy không có hứng thú, cũng không muốn nói chen vào.

“Này, nhiều năm như vậy rồi, cậu đã có cái kia chưa?” Có người lại gần, đối Lưu Huy duỗi ra ngón tay út, khuôn mặt cười đầy *** đãng.

“… Có…” Lưu Huy cười cười, chợt nhớ tới Trương Tiểu Dã, trở về nhiều ngày như thế rồi, tựa hồ chưa từng gặp lại.

Người kia còn muốn hỏi tiếp, đã bị hắn nói lãng sang chuyện khác.

Không dễ dàng mới đợi đến lúc những người kia ăn xong, một đám người đi đến quầy hàng tính tiền.

Thời điểm lấy ví ra, Lưu Huy ngẩn người, bản thân cư nhiên lơ đãng cầm theo ví tiền cũ.

Bên trong ví tiền ấy còn kẹp tấm hình hắn và Trương Kinh chụp chung, phía dưới đều là những bức hình Trương Kinh mà bản thân đã cố giấu diếm rất lâu.

Lưu Huy nhìn ví tiền sững sờ, vậy mà, đều sắp quên mất…

“Ai, đây không phải là em trai của Trương Kinh sao?” Người bên cạnh hô to.

Lưu Huy quay đầu lại nhìn, Trương Tiểu Dã cùng những bạn học thời cấp ba đang ở bàn bên cạnh liên hoan.

Trương Tiểu Dã cũng nhìn thấy hắn, đi tới, đôi mắt đảo qua ví tiền của Lưu Huy, sau đó quay sang người vừa nãy nói chuyện với cậu cười: “Thật là khéo, các anh cũng ở đây sao.”

Lưu Huy đem ví tiền khép lại, bỗng nhiên có cảm giác chột dạ không rõ.


“Trương Kinh đâu? Tôi gọi điện thoại di động cho y, y nói y vẫn chưa mua được vé xe lửa.” Người kia hỏi, “Y rốt cuộc khi nào mới trở về a.”

“Ai biết, ở chổ y vé tàu không dễ mua.” Trương Tiểu Dã quay đầu hỏi Lưu Huy, “Các anh ăn xong rồi sao? Đúng lúc phía bên em cũng xong rồi, chúng ta vừa vặn tiện đường, cùng nhau ngồi xe trở về đi.”

Lưu Huy nhìn sang, bên phía bọn Trương Tiểu Dã còn nửa bàn thức ăn.

Đường về nhà Trương Tiểu Dã, Lưu Huy không thể quen thuộc hơn được nữa, dựa theo sự quen thuộc đó, nói với tài xế xe taxi trước tiên lái xe chạy đến dưới lầu nhà Trương Tiểu Dã.

Đến nơi rồi, trương tiểu cũng không xuống xe, nghiêng đầu nhìn Lưu Huy.

“Xảy ra chuyện gì?” Lưu Huy hỏi.

“Cha mẹ em đã đi về thăm bà ngoại rồi, ngày hôm nay không về.” Trương Tiểu Dã nói, “Nhà em buổi tối không có ai.”

Chú tài xế xe taxi từ kính chiều hậu nhìn bọn họ.

Trong lòng Lưu Huy nhói lên một chút, nhẫn nhịn, thò tay sờ sờ tóc Trương Tiểu Dã: “Vậy buổi tối em nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Trương Tiểu Dã dường như tự giễu cười khẽ một tiếng, kéo cửa xuống xe.

Lưu Huy nhìn cậu đi vào nhà.

Chú tài xế hỏi: “Bây giờ đi đâu tiếp?”

“Dạ…” Lưu Huy vò vò đầu, lấy ví ra trả tiền, “Chỉ tới đây thôi.” Sau đó xuống xe.

“Lạ thật, từ trước đến nay đều là nam theo đuổi nữ, bây giờ còn có nam theo đuổi nam.” Chú tài xế lẩm bẩm lái xe đi.

Lúc Lưu Huy lên lầu, Trương Tiểu Dã vừa đóng cửa lại.

Lưu Huy đứng ở ngoài cửa do dự, không biết nên gõ cửa hay là nên trở về, suy nghĩ một chút, chìa tay gõ cửa một cái.

“Mịa nó! Anh không phải nói không tới sao!” Trương Tiểu Dã nổi giận đùng đùng mở cửa, chạy đến cầm lấy cổ tay Lưu Huy rống, “Em toàn bị anh bức tức chết thôi!”


Lưu Huy nhìn bộ dáng xù lông của cậu, cong khóe miệng, hôn lên.

Trương Tiểu Dã hung hăng hôn trả lại, vừa hôn vừa cắn, tràn đầy dục vọng.

Như con mèo nhỏ đến mùa xuân dục cầu bất mãn, Lưu Huy dường như đã mất khống chế.

Đã thật lâu chưa làm, cuối cùng cũng được gần gũi, hai người bắt đầu kích động, vừa ôm chặt nhau vừa đi về phòng, quần áo bị xé rách tơi tả,rơi xuống nền đất nằm cùng một chổ.

“Tiểu Dã.” Lưu Huy ôm Trương Tiểu Dã trần truồng đè xuống giường, khí tức bất ổn hỏi, “Thuốc bôi trơn ở nơi nào.”

“Không có cái đó.” Trương Tiểu Dã nói, “Anh trực tiếp lên đi.”

Lưu Huy cười cười cắn mũi của cậu, đem sống mũi của gia khỏa cắn đến đỏ chót, nghĩ lại cảnh cậu xù lông vừa nảy, cúi người xuống ngậm lấy phân thân đang vô cùng có tinh thần của cậu.

“Chao ôi ~” Trương Tiểu Dã sợ hết hồn, nắm chạt tóc của cậu, “Anh bẩn chết đi được!”

Nói thì nói như vậy, nhưng thân thể lại lập tức cong lên, sức lực trên tay đều mất hết, chỉ một chút sau thì không nhịn nổi nữa, rên khẽ một tiếng, thân thể mềm nhũn xuống.

“Em xem, ” Tay Lưu Huy dính chất lỏng màu trắng, hướng cậu cười, “Này không phải đã có rồi sao?”

Trương Tiểu Dã hai mắt mê man nhìn sang, nhưng lại không nhìn ngón tay Lưu Huy, mà là nhìn mặt Lưu Huy, bỗng nhiên dùng cánh tay che mắt, bình tĩnh hô hấp, cũng không nhúc nhích.

Lưu Huy cảm giác bản thân biết Trương Tiểu Dã đang suy nghĩ chuyện gì, chỉ là không biết nên giải thích thế nào.

Bầu không khí thay đổi, có chút lúng túng.

Hai người vôn đang yên lặng bên nhau, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bánh xe vali hành lý lăn trên mặt đất.

“Ba! Mẹ! Con đã trở về! Không mua vé ngồi được, phải mua vé đứng, mệt chết.” Âm thanh hai người đều vô cùng quen thuộc vang lên trong phòng: “Ai ô, đây là thế nào, tại sao cửa không khóa!”

Âm thanh người kia càng lúc càng gần.

“Mịa nó! Trương Tiểu Dã em làm gì vậy, quần áo vương vãi bừa bộn, chúng ta gặp trộm a? Em…” đẩy cửa ra, nháy mắt, gọng điệu tức giận dừng lại.

Trương Kinh kéo vali hành lý, đứng ở cửa, trợn to hai mắt nhìn hai người trên giường: “Cậu… Các cậu… Các cậu đang làm gì?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.