Đọc truyện Phỉ Hoạn Tương Tư – Chương 13
Lưu Huy phát hiện, Trương Tiểu Dã xuất hiện triệt để đem cuộc sống của hắn làm loạn.
Ba người trong đội nhạc kia cùng Trương Tiểu Dã lăn lộn quen rồi, đi nơi nào cũng không quên đem theo “đệ đệ”. Nghe Trương Tiểu Dã nói không quen ngủ ở ký túc xá, Vương Hạo thậm chí oanh oanh liệt liệt đem chìa khóa nhà dự bị đưa cho Trương Tiểu Dã.
“Tuy rằng cậu tới đây không nhất định sẽ ngủ ngon hơn…” Vương Hạo nói tới chỗ này có chút thâm ý khác, dừng một chút, Triệu Thuận, Triệu Đức Đông cực kỳ phối hợp trưng ra biểu tình phẫn hận nhìn Lưu Huy mắng: “Cầm! Thú!”
Vương Hạo lúc này mới vỗ vỗ Trương Tiểu Dã: “Thế nhưng các ca ca tuyệt đối sẽ bảo vệ cậu.”
“Hắc ~ các cậu là một đám ngốc không biết xấu hổ.” Lưu Huy cười mắng, “Chỉ chuyên đi lừa gạt người ngoài.”
“Nghe lời cậu nói kìa, ” Triệu Thuận nói, “Đệ đệ sao lại là người ngoài.”
Các cậu mới quen biết có mấy ngày, Lưu Huy nghĩ, với các cậu đương nhiên là người ngoài.
Trương Tiểu Dã ngày đầu tiên đi học nhanh chóng được vinh hạnh thăng chức lên làm tiểu đội trưởng, lần điểm danh năm ấy, lão sư kia chính là giáo viên chủ nhiệm của lớp cậu, vừa thấy Trương Tiểu Dã ngay lập tức bắt đầu vui mừng, tiện tay nâng lên làm tiểu đội trưởng luôn, mỹ nữ Như Vân trong lớp Trương Tiểu Dã, dung mạo xinh đẹp chỉ một tháng sau ngày khai giảng đã truyền khắp N đại, đám bạn bè kia của Lưu Huy cầm chương trình học của Trương Tiểu Dã trong tay, cắm cọc theo đuổi.
Thời điểm Trương Tiểu Dã sắp tan học, nhìn thấy những người kia rướn cổ lên từ ngoài cửa nhìn vào, đối nữ hài bình phẩm từ đầu đến chân, bày ra bộ dáng hèn mọn.
Hết giờ học, Trương Tiểu Dã tiêu sái đi tới trước mặt bọn họ, giả vờ ho vài tiếng.
“Ô, Tiểu Dã, ” Vương Hạo cười hề hề lại gần, “Cùng nhau ăn cơm nha.”
Trương Tiểu Dã nói: “Các anh chạy tới đây là vì tìm tôi ăn cơm?”
“Đó là đương nhiên, chúng tôi không phải bởi vì mỹ nữ mới đến tìm đệ đệ đâu,” Triệu Đức Đông đặt tay lên vai Trương Tiểu Dã, “Này là tình bạn của những người đàn ông!”
Tình bạn cái rắm! Lưu Huy thầm mắng, các người nhìn thấy tiểu muội muội cặp mắt liền sáng rực lên.
Nghiêng đầu đi, thấy Trương Tiểu Dã nhìn mình chằm chằm, bộ dáng tựa tiếu phi tiếu.
Được rồi, Lưu Huy mình cũng đang nhìn những sinh viên phấn nộn đại học năm nhất, bất quá không phải nhìn tiểu muội muội.
“Cùng nhau ăn cơm không?” Lưu Huy hỏi Trương Tiểu Dã.
Trương Tiểu Dã lắc đầu: “Tôi còn làm chưa xong vài bài tập nâng cao, ngày mai phải giao rồi.”
“Làm gì a, ” mấy người khác gào to, “Tùy tiện tìm một bản nào đó sao chép lại thôi.”
Lưu Huy nói: “Các cậu gọi món ăn trước đi, tôi chờ em ấy cùng đi.” Những người kia đạt được mục đích nhìn thấy mĩ mạo của muội muội, cực kỳ không chân thành khách sáo vài câu, hí ha hí hửng đi mất.
Trong phòng học tất đồ đạt còn chưa bị chạm qua, nước sơn màu xanh thần khiết dành cho sinh viên đại học năm nhất đang ngay thẳng đoan trang ngồi chổ kia làm bài tập, Lưu Huy dựa vào cửa chờ Trương Tiểu Dã.
Trương Tiểu Dã vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lưu Huy dựa vào nơi đó, trong lòng có bỗng dưng như bị móng vuốt của một con mèo con không ngừng cào cào, hai ba bước làm xong bài tập, nhấc lên cặp sách muốn đi, lại bị cô gái phía sau gọi lại.
“Trương Tiểu Dã, bài tập thứ tám lão sư ra đã làm xong rồi a.” Cô bé kia hỏi, “Làm thế nào vậy? Sử dụng công thức nào?”
Lưu Huy nhìn Trương Tiểu Dã dựa bên người cô bé kia giảng bài tập cho nàng, mặt cô bé kia ửng hồng. Trong lòng nghĩ, chỉ làm bài tập thôi, tại sao nghiêm túc đến thế, quả thật là tân sinh.
Trương Tiểu Dã làm xong bài tập nhanh chóng chạy thẳng tới, Lưu Huy hướng về phía cô bé kia nâng cằm: “Các cậu là bạn học?”
Trương Tiểu Dã gật đầu.
Lưu Huy nói: “Thật là xinh đẹp.”
Trương Tiểu Dã ngẩn người.
Lưu Huy nói: “Đi thôi.”
Một đường từ lớp học đi tới cửa sân trường, Lưu Huy đều không nói gì, móng vuốt trong lòng Trương Tiểu Dã không ngừng cào loạn.
Trương Tiểu Dã cuối cùng không nhịn được, nói: “Này, anh có phải ghen không.” Đôi mắt sau đó mong chờ tha thiết nhìn người kia.
Người trước mặt im lặng rất lâu, lâu đến nỗi Trương Tiểu Dã nghĩ rằng hắn không nghe thấy câu nói kia.
“A…” Lưu Huy nở nụ cười, “Tôi không thích con gái, ăn dấm chua cái gì.”
Móng vuốt trong lòng Trương Tiểu Dã không còn chính xác nữa, mạnh mẽ một đường cào mạnh xuống.
Đau.
Phía sau nửa ngày không có tiếng động, Lưu Huy quay đầu lại nhìn, Trương Tiểu Dã ôm đầu ngồi chồm hỗm trên mặt đất, bày ra bộ dáng sinh khí tức giận.
Trương Tiểu Dã nghĩ, anh giả ngu, anh giả ngu, tôi xem anh giả ngu đến khi nào.
N thị gần đây có rất nhiều buổi biểu diễn và văn nghệ to to nhỏ nhỏ, Lưu Huy làm công ở quán bar tận dụng cơ hội hợp tác cùng tổ chức những hoạt động và lễ hội sôi nổi, mời đến những ban nhạc của N thị biểu diễn.
Hiệu quả hoạt động hiển nhiên rất tốt, quán bar trở nên đông hơn, bọn Lưu Huy mỗi ngày đều trông coi quán bar, giao lưu cùng những đội nhạc từ nơi khác đến.
Đội nhạc hôm nay có chút tiếng tăm, số người đến so với ngày thường tăng lên nhiều, cửa quán rượu đã bị ngăn chặn, còn có rất nhiều người đang chen lấn xem.
May mà bọn Lưu Huy cùng ông chủ khá quen thuộc, chỗ ngồi rất thoải mái.
Người kia âm thanh khàn khàn hát những ca khúc nổi tiếng, dưới đài, khán giả nhiệt huyết sôi trào cũng hát theo, Trương Tiểu Dã cảm thấy ồn ào muốn chết, còn không bằng yên lặng nghe Lưu Huy hát.
“Có chút tiếng tăm thật tốt.” Triệu Thuận cảm khái.
“Mấy ngày nay nghe nhiều như vậy, kỹ năng cũng không khác bao nhiều.” Vương Hạo nói, “Thế nhưng không có bao nhiêu người hát tốt hơn Lưu Huy.”
“Chúng ta ca hát so với bọn họ quả thật nghe hay hơn nhiều.” Triệu Đức thuận nói, không có biện pháp nào, chúng ta bị chôn vùi ở mảnh đất nhỏ này, ngay cả chút cơ hội đều không có.”
Triệu Thuận gật đầu: “Đúng rồi, đội nhạc này cũng vì có vận khí tốt, gặp được Quý Gia Hoành, nếu không sẽ không có được tiếng tăm như vậy.”
Vương Hạo kinh ngạc quay đầu: “Chính Quý Gia Hoành kia sao?”
“Quý Gia Hoành, y là người môi giới, quen biết rất rộng, tiếng tăm cũng vang dội, bất quá nghe nói hắn rất khốn nạn.” Triệu Thuận ngón tay chỉ về phía lô ghế riêng, “Ầy, ngày hôm nay hắn cũng tới, ngồi ở chỗ đó.”
Vương Hạo quay đầu nhìn, bị Triệu Đức thuận vỗ một cái: “được rồi, đừng nhìn, không có hi vọng gì đâu, mấy ngày nay những đội nhạc chạy theo mông hắn nhiều lắm đấy, hắn không thèm liếc mắt một cái, cậu nếu ở B thị cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng nói không chừng con có thể thò đầu ra, đội nhạc chúng ta ở địa phương nhỏ này, hắn không thèm đâu.”
Trương Tiểu Dã trong lòng hơi hồi hộp một chút, quay đầu nhìn Lưu Huy, người kia nâng đầu nhìn trên đài, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Nhìn không ra hắn đang suy nghĩ chuyện gì, nhìn không ra biểu cảm bình tĩnh kia đại biểu cho cái gì.
Thế nhưng Trương Tiểu Dã cũng rõ ràng cảm nhận được, hắn đang suy nghĩ “nếu như”.
Nếu như lúc trước không vì Trương Kinh từ bỏ nguyện vọng, nếu như Trương Kinh không có vì cô gái kia thay đổi nguyện vọng, nếu như lúc Trương Kinh thay đổi nguyện vọng nói với hắn một tiếng, nếu như đi B thị…
Trương tiểu cũng nghĩ đến những cái nếu như kia, bất tri bất giác còn nhập tâm hơn Lưu Huy.
Nếu như khi đó Trương Kinh không phải cùng y đi tìm mình, nếu như mình không phải bởi vì lơ đãng nhìn thấy bức ảnh trong ví tiền hắn mà tò mò đem toàn bộ sự chú ý đặt trên người hắn, nếu như không bất tri bất giác hãm sâu vào, nếu như…
“Ha, hắc, ” Lưu Huy ở trước mặt hắn xua tay, “Đang nghĩ gì vậy.”
Trương Tiểu Dã nâng lên ánh mắt nhìn Lưu Huy: “Anh còn yêu anh trai của tôi không?”
Lưu Huy đột nhiên bị hỏi sững sờ cả người, nửa ngày, mới nở nụ cười, “Tại sao tự dưng hỏi đến vấn đề này?”
Trương Tiểu Dã hỏi: “Anh khi đó rốt cuộc yêu anh trai tôi bao nhiêu?”
Lưu Huy đỡ trán không biết nên trả lời thế nào.
Trương Tiểu Dã lại hỏi: “Anh yêu y nhưng tại sao lại không nói cho y biết?”
Lưu Huy cười giả lã: “Khi đó cậu không hỏi, thế nào qua nhiều năm như thế đột nhiên hỏi tới.”
“Anh thật ngu ngốc a.” Trương Tiểu Dã không để ý tới hắn, cương ngạnh nói: “Anh cho rằng cái gì cũng giấu ở trong lòng người khác sẽ biết sao, người khác cũng không phải con giun trong bụng anh, anh không nói với y rằng anh yêu y, y chắc hắn cả đời cũng sẽ không biết, anh là một đại nam nhân tại sao lại yếu đuối như vậy, anh thật tẻ nhạt.”
Trương Tiểu Dã đem từng vấn đề bắn ra liên tiếp như pháo hoa, đấm lên ngực Lưu Huy, khiến hắn đau đớn, hô hấp gần như dừng lại.
“Tiểu Dã, không phải tất cả mọi người đều giống như tôi, cậu hiểu không?” Lưu Huy nhìn chằm chằm đôi mắt Trương Tiểu Dã, từng câu từng chữ một nói. Có một số việc, không dám nói, cũng không thể nói, không đành lòng nói, bất kể là trước đây hay hiện tại.
“Đừng nghĩ tôi là kẻ ngu si, đồ biến thái.” Trương Tiểu Dã hung hăng nhìn lại, anh luôn cho rằng tôi cái gì cũng không biết, kỳ thực tôi còn biết nhiều hơn anh, “Là anh không biết trên thế giới này không phải chỉ một mình anh biến thái.”
Trương Tiểu Dã còn nói gì đó nữa, âm thanh bị tiếng vỗ tay ầm ĩ cùng tiếng reo hò nuốt hết. Lưu Huy chỉ có thể nhìn thấy miệng Trương Tiểu Dã mở ra khép lại.
Người trên đài đã hát xong ca khúc cuối cùng, mọi người đều HIGH (*) đến cực điểm.
(*) HIGH: ta gõ đúng theo nguyên văn, ở đây có lẽ nghĩa là PHẤN KHÍCH
Trương Tiểu Dã bản thân cũng không nghe thấy mình nói cái gì, nhưng vẫn cố chấp nói.
Có những lời nói, không cần nghe thanh âm, xem khẩu hình cũng cũng đủ hiểu rồi.
Tiếng ồn ào chung quanh cuối cùng cũng chậm rãi dịu lại, Trương Tiểu Dã bình tĩnh nhìn Lưu Huy.
Ánh mắt Lưu Huy nhìn đi nơi khác: “Nghe xong rồi, đi thôi.”
“Đi, đi, ồn ào chết thôi.” Bọn Triệu Thuận duỗi thẳng thắt lưng mệt mỏi đứng lên.
“A?” Lưu Huy nhìn sang bên cạnh, “Vương Hạo đâu?”
“Ai biết, chắc đi nhà vệ sinh.” Triệu Đức Đông nói, “Bực chết thôi, chúng ta đi trước đi.”
“Đi thôi.” Lưu Huy nói với Trương Tiểu Dã.
Trương Tiểu Dã quật cường nhìn hắn, lại phát hiện trên mặt hắn không nhìn thấy bất kỳ biểu tình khác lạ nào.