Phi Gien Hoàn Mỹ

Chương 16


Đọc truyện Phi Gien Hoàn Mỹ – Chương 16

Phù Chính từ chối cho ý kiến, hai người dùng cơm đã là 8h tối. Đêm nay trong thành thị mỗi một con phố ngõ nhỏ đều thành chợ đêm, vô số khách mời lâm thời, tiểu thương, sôi nổi ra khỏi nhà, ngồi xuống đất cầm hàng đáng giá trong tay rao gì đó, cứ như vậy thành một sạp hàng nhỏ.

Đèn đuốc sáng trưng, rộn ràng náo nhiệt. Vinh Tranh và Phù Chính sóng vai bước đi trong đám người như nước chảy không ngừng, chiếc xe đi ngang qua, người đi đường tránh né, Phù Chính lanh tay lẹ mắt kéo Vinh Tranh vào trong ngực.

Động tác này thuần túy theo bản năng, hai người phục hòi tinh thần, tay trái tay phải đã chặt chẽ đan vào nhau, liếc nhìn, cũng không có ý tứ buông ra.

Vinh Tranh mỉm cười, thản nhiên cùng Phù Chính nắm tay bước đi. Người qua đường ngẫu nhiên nhìn thoáng một đôi này, đều mỉm cười thiện ý. Bọn họ chỉ quen biết hơn một tháng lại thấy đối phương như bạn già vô cùng quen thuộc càng có loại ái muội nhợt nhạt lưu chuyển, quanh quẩn không thôi, trong lòng một mảnh mềm mại.

Bọn họ đều không phải người dễ sa vào tình cảm nhưng lúc này đây không hẹn mà quên tất cả những chuyện hỗn tập khác, chỉ tập trung cảm thụ lẫn nhau. Trong bất tri bất giác, hai tay nắm chặt lại thả lỏng, trở nên thoải mái sung sướng.

Chỉ là ngã tư đường phồn hoa cũng đồng nghĩa với mạch nước ngầm mãnh liệt. Bất quá chỉ dạo bước nửa khu phố, có lẽ là hôm nay nhất định xảy ra không ít chuyện. Vinh Tranh đi tới đi lui chỉ cảm thấy có vài người cố ý kề cận va chạm, cúi đầu thấy một thằng bé khoảng chừng bảy tám tuổi, hắn không để ý tiếp tục đi, lại cảm thấy túi đột nhiên trống không, thuận tay bắt, vừa vặn bắt được một cái tay nhỏ.

Thằng bé kia mở mắt sững sờ, Vinh Tranh nhăn mi lại, vừa muốn mở miệng, thằng bé kia oa một tiếng khóc lớn lên, thút tha thút thít kêu la: “Có….Có kẻ đánh người!”

Vinh Tranh dở khóc dở cười, không nghĩ tới lại gặp được một tiểu vô lại, Phù Chính bước tới thò tay lấy lại ví tiền của Vinh Tranh, thấy người chung quanh có xu thế vây xem, vội vàng nói: “Đi!”


Vinh Tranh buông tay, thằng bé lập tức  ngừng tiếng khóc, như con cá nhỏ lẩn vào đám người chốc lát đã không thấy đâu, Phù Chính kéo Vinh Tranh vội vàng rời đi, không nghĩ tới lại có người đến kinh hỉ kêu to: “A Tranh!”

Người này rất trẻ dáng dấp không sai biệt lắm với Vinh Tranh. Thân hình trung đẳng, mi thanh mục tú, Vinh Tranh nghĩ lại nửa ngày mới từ trong ký ức của thân thể tìm ra người này.

Là bạn học ở Linh Khải tinh, tên là Lạc Trọng Anh. Cậu ta thấy Vinh Tranh thì phi thường vui sướng, đánh giác hắn từ đầu đến chân, khẩu khí cực kỳ quen thuộc: “A Tranh! Cậu như thế nào lại ở Thủ đô tinh? Cậu trước kia học tập rất tốt, là thi đậu đại học ở đây sao?”

Thời đại này trúng tuyển đại học là không công khai, chỉ gởi thư điện tử báo cho người cần biết, cho nên nếu bản thân không nói không ai có thể biết cậu sẽ đi nơi nào. Lúc ấy Vinh Tranh không có bạn bè cũng không có người thân càng không ai chú ý đương nhiên là không ai biết hắn đến Thủ đô tinh.

Chỉ là, người bình thường sẽ không có thái độ này với Vinh Tranh, chính hắn tâm tính bình thản, có khi thường quên đủ loại khác biệt của thời đại này. Lại tìm tòi sâu trong ký ức lúc này mới có chút sáng tỏ– Lạc Trọng Anh này giống hắn, là tiên thiên gen thiếu hụt giả. Bởi vì có điểm tương đồng này, hai người trong trường học sẽ ngẫu nhiên nói mấy câu chuyện phiếm với đối phương.

Cậu ta rất giống với những tiên thiên gen thiếu hụt giả ở đây, rất tự ti lại mẫn cảm, học tập kém cỏi, trong trường thường xuyên bị khi dễ, “Vinh Tranh” và cậu ta có thể xem như cùng một loại người.

Bất quá đó đều là chuyện của trước kia, Vinh Tranh hiện tại không phải là Vinh Tranh trước đây. Hắn chỉ khẽ cười cười: “Là cậu à.”

Lạc Trọng Anh dường như một chút cũng không để ý tới vẻ xa cách trong giọng nói của Vinh Tranh, rất hưng phấn líu ríu không ngừng: “Là tớ a, chúng ta rất lâu không gặp. Sau khi thi đại học tớ còn đi tìm cậu, nghe chủ nhà nói cậu ngay cả phòng ở cũng trả lại, ai cũng không biết cậu đi đâu…..Cậu thế nào lại ở đây? Là đến đây học đại học hay là….”


“Tôi học đại học ở đây.” Vinh Tranh không dấu vết dẫn cậu ta tới một góc, cho Phù Chính ánh mắt xin lỗi. Phù Chính cong một bên môi, lại cho hắn một nụ cười thâm ý.

Ý tứ kia đoán chừng là: Lần sau nhất định phải bồi thường. Vinh Tranh trong lòng mềm nhũn, lại nghe Lạc Trọng Anh hiếu kỳ hỏi: “Cậu học đại học nào? Tớ không học giỏi như cậu, không thi lên đại học, trong nhà bảo tớ đến Thủ đô tinh, ở đây có một người cậu tìm việc làm….A, đúng rồi.” Cạu ta đánh giá Phù Chính đứng ở một bên: “Này là ai a? Cậu như thế nào lại quen biết quân nhân?”

Lạc Trọng Anh này không phải là chúc miêu (ta nghĩ là con mèo tò mò) đi? Vinh Tranh nhịn không được châm chọc trong lòng, thuận miệng nói: “Là một người bạn của tôi.”

Lạc Trọng Anh hậu tri hậu giác cuối cùng phát hiện chỗ không đúng, thanh âm cũng nhỏ xuống, tay bất an vặn vẹo góc áo: “Kia, cái kia….Tớ chỉ thấy rất vui mừng khi thấy cậu. Có thể trao đổi dãy số thông tin không, về sau tớ có thể tìm đến chỗ cậu chơi không?”

Cậu ta đáng thương hề hề ngóng lại đây, Vinh Tranh nhất thời mềm lòng, gật đầu đáp ứng, trao đổi dãy số thông tin với cậu ta. Khi trao đổi, Lạc Trọng Anh không hề che giấu sự vui vẻ, chỉ nhướn mày nhìn Phù Chính đứng một bên. Lạc Trọng Anh vừa đi, Phù Chính nghiêng người bắt cóc Vinh Tranh kéo vào ngõ nhỏ, bốn phía yên tĩnh, chỉ có hai người thân thể kề sát, Phù Chính cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn hỏi: “Đó là ai?”

Hô hấp nóng rực của y làm bên tai Vinh Tranh có chút ngứa, hai má cũng một mảnh đỏ ửng, không thích ứng mà phe phẩy đầu: “Là một bạn học lúc trước của em.”

Phù Chính nhìn phản ứng của hắn thấy rất thú vị, càng cúi thấp phát ra ái muội, nói lời khiến người kinh ngạc: “Cậu ta và tên trộm nhỏ kia là cùng một bọn đi.”


“Cái gì?” Vinh Tranh quả nhiên có chút không tin nổi, trong nhận thức của hắn Lạc Trọng Anh không phải người như thế, kìm lòng không được hỏi lại: “Anh làm sao biết được?”

“Trong Thủ đô tinh không có trẻ lang thang.” Y một bên giải thích một bên ôm Vinh Tranh vào trong lòng, cánh tay siết chặt eo mềm nhỏ kia, hơi hưởng thụ một lát: “Phàm là ở trên đường làm loại ngành này, đều là đám trẻ con ở chỗ địa khu tán loạn xa xôi tới đây gây án.”

“Bọn họ phái bọn nhỏ ra trộm cắp lại muốn phòng ngừa bọn nó chạy trốn hoặc báo nguy, bình thường sẽ cử hai người đến trông coi. Người này vừa rồi nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ kia, nó chạy mất, cậu ta lại thấy em, lúc này mới chạy đến chào hỏi.”

Thấy Vinh Tranh suy tư, Phù Chính lại nói: “Bởi vì địa khu rất loạn, bắt giữ cũng tốn một phen công phu, chỉ là không nghĩ tới bọn họ sẽ tới chỗ này. Trong thành thị phạm tội sẽ bị phạt rất nghiêm khắc, một lát tôi sẽ gọi điện cho cục cảnh sát, bảo bọn họ chú ý chút.”

Cái gọi là thịnh thế phồn hoa cũng có vô số mạch nước ngầm. Thế giới tương lai nhìn rất tốt đẹp cũng có loại tội phạm này tồn tại. Vinh Tranh có chút cảm khái, lúc cảm giác được tư thế của hai người không đúng, Vinh Tranh đã dựa vào vách tường, Phù Chính nhìn hắn không chỗ trốn tránh chỉ có thể ở trong lồng ngực của chính mình, tâm tình rất tốt.

Vinh Tranh thoáng nhìn đắc ý chợt lóe trong ánh mắt y, mi tâm nhếch lên, vươn tay ôm lấy đối phương ngẩng đầu bắt được đôi môi mỏng của Phù Chính, hung hăng hôn xuống.

Nụ hôn này chủ động lại nhiệt tình, môi cùng môi thân mật khó phân, lười linh hoạt dây dưa không ngừng, bên trong khoang miệng mỗi một tấc đều bị khiêu khích, Vinh Tranh cố ý dùng tất cả kỹ xảo của mình lại bị năng lực học tập rất mạnh của Phù Chính áp đảo, dứt khoát so đấu lượng hô hấp, nhưng mà thân thể này sao có thể so được với Phù Chính đã từng được huấn luyện? Không qua bao lâu, hắn thở hồng hộc mà bại trận, chỉ có thể phát tiết mà trừng y một cái.

Phù Chính trưng khuôn mặt anh tuấn muộn tao, trong lòng cực thích. Nguyên lai bị trêu đùa Vinh Tranh sẽ có loại phản ứng này, thật sự là muốn làm thêm vài lần. Y hồi vị nhiều lần, trong ánh mắt thâm thúy đều là nguy hiểm, hưng trí. Nhìn Vinh Tranh chậm rãi hồi phục nhịp tim, kéo hắn trở lại ngã tư đường. Nam nhân ở chiến trường giỏi về khống chế, như thế nào lại không có lực công kích chứ.

Màn đêm tối tăm, bọn họ lại đi một câu lạc bộ cực kỳ bí mật uống rượu, cùng nhau cạn ly, hưng trí nói chuyện, nói rất nhiều thứ. Một buổi tối này 11h Vinh Tranh mới trở lại trường học. Vào ký túc xá, khó có được thấy bạn cùng phòng-Kevin đã về trước, gã ngồi bên giường hút một điếu thuốc, vẻ mặt không kiên nhẫn.


Vinh Tranh không nhìn gã trực tiếp đến nhà vệ sinh tắm rửa thay quần áo. Lúc đi ra khói sặc vào cổ họng, hắn nhíu mày mở cửa cho không khí vào. Kevin híp mắt nhìn động tác của hắn, hừ lạnh nói: “Mày sao còn ở đây?”

Gã vừa mở miệng, mùi rượu gay mũi tản ra, ánh mắt Vinh Tranh xẹt qua tia chán ghét, không đáp hỏi lại: “Tôi vì sao không thể ở trong này?”

Kevin tùy tay ném điếu thuốc trong tay xuống đạp đạp, tầm mắt âm trầm nhìn hắn: “Vịt chết còn mạnh miệng! Đến lúc mày không thể không đi, tao sẽ rất vui mừng giúp mày vứt hành lý!”

Vinh Tranh không giận lại cười: “Cảm ơn sự quan tâm của cậu!” Hắn nhớ tới lời của Phù Chính, cũng lạnh mặt nói: “Chỉ tiếc, đến lúc có người phải đi chỉ sợ không phải tôi!”

Ánh mắt Kevin như tên bắn về phía hắn, gã bỗng đứng lên, tới gần Vinh Tranh: “Mày nói cái gì?”

“Giữa tôi và cậu, nếu có một người có tư cách trúng học là giả, vậy sẽ không phải là tôi.” Vinh Tranh không chút thoái lui, nói từng từ: “Tôi nói cái gì, trong lòng cậu hiểu rõ.”

Kevin giận tím mặt, đột ngột nâng cánh tay muốn đánh người, Vinh Tranh lanh tay lẹ mắt, một cước đạp ra. Chỉ nghe thấy đối phương hô đau một tiếng, đụng phải bàn ngã trên mặt đất. Kệ sách bên cạnh lung lay vài cái, một đống đồ vật bên trong rớt xuống.

Kevin đỡ eo đứng lên, lúc này triệt để đen mặt: “Tạp chủng….Mày dám đánh tao?”

Đáp lại gã là một bàn tay không chút do dự của Vinh Tranh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.