Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 200: Hài tử, hài tử của ta… hài tử…


Đọc truyện Phi Duyệt Quân Tâm – Chương 200: Hài tử, hài tử của ta… hài tử…

Lâu Lan nhẹ nhàng gật đầu, lông mày không được mệt mỏi cùng mệt mỏi, nhưng lúc chăm chú nhìn Tra Tiểu Tân một khắc kia lại trở nên nhu tình như nước, cuối cùng nhìn thoáng qua mới rời đi.

Nói là rời khỏi,thoáng cái là nửa tháng.

Tô Tiểu Lê nửa bước không rời canh giữ ở bên người Tra Tiểu Tân,người nàng như có kì tích một loại từ hai trăm cân gầy thành một trăm cân, giống như là thay đổi cả người,người không biết nàng còn tưởng rằng Lâu vương phủ lại them một đại mỹ nhân.

“Tiểu Tân, muội yên tâm, vương gia đi tìm thuốc giải cho muội, muội nhất định không xao .”Cho nàng uống thuốc xong Tô Tiểu Lê lại ở bên tai nàng dịu dàng an ủi, nàng cũng không có tâm tư nhìn bề ngoài bản thân đã biến hóa .

Ngoài cửa sổ, tuyết nhẹ rơi,giónhẹ nhàng thổi, lò sưởi trong phòng nóng hừng hực thổi đi khí lạnh.

Lại cùng Tra Tiểu Tân nói một hồi lâu sau đó Tô Tiểu Lê mới lau đi nước mắt khóe mắt, đem chén thuốc bưng lên, đúng lúc này cửa đột nhiên bị đẩy ra, Thu Dung một mặt quan tâm đi đến.


Từ khi Tra Tiểu Tân hôn mê cho tới hôm nay, nàng là lần đầu tiên xuất hiện.

“Dung phi.” Tô Tiểu Lê hành lễ, nhưng lại lập tức đề phòng đứng lên, nàng tới nơi này làm gì?

Thu Dung coi như không thấy được nàng lập tức đi đến bên người Tra Tiểu Tân ngồi xuống, lã chã khóc: ” Muội Muội đáng thương, tại sao lại biến thành như vậy?” Vừa nói vừa rơi lệ, thương cảm động lòng người.

Chú ý tới Tô Tiểu Lê đứng phía sau đắm chìm bi thương không thểự kềm chế, trong miệng Thu Dung vẫn là an ủi không ngừng, nhưng là ánh mắt lại trở nên ác độc, nữ tử ngủ trên giường dung nhan trầm tĩnh, màu da trong suốt, tóc đen xỏa ra làm cả người nàng linh lung, làm người ta đau, nhìn nàng như thế này hận không thể đem nàng xé thành nhiều mảnh, nhưng hiện tại không thể, nàng phải chịu đựng.

“Còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không? Muội bị giam ở trong phòng là tỷ đưa thức ăn cho muội, khi đó muội hoạt bát đáng yêu, nhưng mà tại sao trong nháy mắt lại thành như vậy…” Thu Dung nghẹn ngào , trong lời nói bi thương tiếc hận.

Ý chí đề phòng của Tô Tiểu Lê cũng chậm rãi biến mất, chỉ liên tiếp khóc.

Thu Dung tiếp tục thương cảm nói: “Còn nhớ khi đó muội luôn đến chổ tỷ nói chuyện phiếm, kể nhiều chuyện cổ quái làm tỷ vui vẻ….”

“Dung phi đừng khổ sở , Tiểu Tân nhất định sẽ khỏe.” Tô Tiểu Lê không khỏi cảm động, an ủi nói.

“Tiểu Tân,muội nhất định phải khỏe…” Thu dung vuốt ve khuôn mặt của nàng nói: “Mệnh muội muội thật khổ, khi cha mẹ chết muội không thể nhìn đến bọn họ cuối cùng còn bị giam trong phòng, vương gia là yêu muội, cho nên mới dùng phương pháp cực đoan như vậy đánh muội, trách móc, nhục nhã muội…”

Tra Tiểu Tân Ngủ say vẻ mặt bắt đầu có cảm xúc, mi nhẹ nhàng nhăn , như là nhớ lại ác mộng.

“Lần đó tuy rằng không chính mắt nhìn thấy, nhưng mà tỷ cũng nghe nói vương gia dùng roi quật muội, đánh muội thương tích đầy mình, vô luận muội quỳ trên mặt đất khóc cầu như thế nào hắn vẫn không muốn muội rời đi, tỷ nhớ được lúc ấy trên người muội tràn đầy vết thương, nhưng mà vương gia nhìn cũng không nhìn một cái,lúc muội cất tiếng hát tỷ đã khóc… Nhưng, vẻ mặt của vương gia không có thay đổi…” Thu Dung cố ý nhắc tới để tình kích thích nàng, thỉnh thoảng còn quan sát vẻ mặt của nàng.


Nàng vốn là trúng độc,lúc tức giận đến khí huyết công tâm, đến lúc đó tất cả công lao sẽ giống như nước chảy thành sông.

Rốt cục, tay bị Thu Dung nắm chặt bắt đầu phát run, Tra Tiểu Tân cau mày miệng mở ra không biết đang nói cái gì, , mồ hôi thấm ướt trán, chăn đắp lên thân thể cũng nhẹ nhàng run rẩy.

Khóe môi Thu Dung gợi lên một chút thành công, tiếp tục liên nói: “Tất cả chuyện không tốt đều đã qua, tin tưởng tỷ,thời điểm đấy tuy rằng không biết vì sao vương gia nhốt tỷ, nhưng mà tỷ không hận hắn, sau lại đó lại hắn tự mình bắt ta uống thuốc nạo thai, làm dưới than tỷ tràn ra nhiều máu…”

“A…” Tra Tiểu Tân bắt đầu thì thào , ngón tay nắm chặt tay Thu Dung, móng tay bấm sau vào lòng bàn tay trắng nõn, chảy ra màu đỏ.

Thu Dung không nhìn lòng bàn tay chảy máu, giọng nói ngược lại càng ngày càng ưu thương: “Hài tử của tỷ, không có, không có, không có…” Tận lực lặp lại hai chữ kia, một lần một lần, giống ma âm lượn lờ không đi.

“… Ưm…” Tra Tiểu Tân hít thở bắt đầu dồn dập, sắc mặt tái nhợt hiện lên đỏ ửng, màu đỏ đó không bình thường, nghiêm trọng hơn là môi hoàn toàn mất đi huyết sắc. Cả người giống như đặt trong hầm băng run rẩy không ngừng.

Thu Dung bất động thanh sắc lộ ra nụ cười, chậm rãi đem nàng nắm giữ tay mình rút ra, hôm nay đến đây thôi, tin tưởng sau này nhất định có trò hay, tuy là như thế nhưng vẻ mặt nàng giả bộ lo lắng, nức nở đi đến trước mặt Tô Tiểu Lê nói vài lời khách sáo sau đó rời đi , cửa vừa mới mở Tô Tiểu Lê liền nghe được tiếng Tra Tiểu Tân thét chói tai.


“Tiểu Tân!Muội làm sao vậy? !” Nàng vài bước tiến tới bên giường nhìn vẻ mặt đau khổ của Tra Tiểu Tân, há mồm thở dốc,giống như vừa mới có người bốp cổ không cho nàng thở,Tô Tiểu Lê sợ tới mức hồn đều bay mất, giọng khóc nức nở: “Tiểu Tân? !Muội làm sao vậy? ! Tại sao lại như vậy? ! Đừng dọa ta!”

“Hài tử, hài tử của muội… hài tử…” Nàng loạn thanh thét chói tai, vẻ mặt vặn vẹo, tay nắm chặt y phục của Tô Tiểu Lê, thanh âm thê tuyệt, lần lượt khóc kêu: “Đem hài tử của muội trả lại cho muội, trả lại cho muội! ! !” Nàng mơ thấy dưới than nàng chảy thiệt nhiều máu, thiệt nhiều máu, là ai, là ai muốn hại hài tử của nàng? !

Phản ứng quái dị của Tra Tiểu Tân làm Tô tiểu lê run sợ, chẳng lẽ trúng độc lâu làm cho sinh ra ảo giác? !

“Hài tử…” Tra Tiểu Tân gọi đến giọng khàn khàn, rốt cục, chỗ sâu yết hầu nảy lên một ngụm tinh ngọt, nàng đứng dậy liền phun đến trên mặt Tô Tiểu Lê ,tiếp theo cả người ngả xuống ngất đi .

Tô Tiểu Lê đầu tiên là chấn động, sau đó ôm nàng khóc lớn: “Tiểu Tân! Tiểu Tân! ! !”

Ngắn ngủn ba ngày, Tô Tiểu Lê gầy tới bảy,tám, mười cân, giống như mẫu thân ở bên người Tra Tiểu Tân canh giữ không rời không bỏ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.