Đọc truyện Phi Duyệt Quân Tâm – Chương 193: Thần linh ơi? Lâu Lan vô lễ với Lục Uyển?
Trong lòng Tra Tiểu Tân đau nhói, đi lên trước liền nói: “Thu Dung?” Thấy bộ dáng của nàng thế này mình cũng không dễ chịu, cũng không biết sau khi rời đi rốt cuộc nàng đã xảy ra việc gì để biến mình thành như vậy.
Thu Dung ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn người trước trống rỗng giống như nàng là người không có linh hồn.Hoa Nguyệt đứng ở một bên và bọn thị nữ rối rít lộ ra ánh mắt đồng tình, vẻ mặt không đành lòng.
“Thu Dung, tỷ biết muội không? Muội là An Ninh? ! Tỷ và muội trước kia hay trò chuyện với nhau, tình cảm chúng ta rất tốt ?” Tra Tiểu Tân cố gắng nhắc tới những chuyện lúc trước, nhưng bất kể nàng nói gì Thu Dung đều không để ý lờ đi, bộ dạng ngây ngốc ngơ ngác, giống như người xuẩn ngốc.
Tra Tiểu Tân vẫn không buông tha: “Muội tới ngày thứ nhất bị giam , là tỷ giúp muội,tỷ nhớ không? ! Chúng ta còn thường xuyên ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm, ngắm cảnh. . . . . . Khi đó tỷ luôn là tỷ tỷ của muội nha.” Nói đến phần sau chính nàng cũng nhịn không được nữa rơi lệ, nhưng Thu Dung vẫn không lộ vẻ gì.
“Coi như xong, nàng bây giờ là một người xuẩn ngốc.” Hoa Nguyệt thấy mặt của Tra Tiểu Tân lộ vẻ thương cảm, sợ nàng ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng cho nên ở bên an ủi, Tra Tiểu Tân mới lưu luyến rời đi, rời đi , cửa một lần nữa đóng lại, bên trong phòng một mảnh đen nhánh.
Qua thật lâu,trong con ngươi đen nhánh vừa xuất hiện một bóng dáng, ánh mắt ngây dại của Thu Dung trở nên cảnh giác, nhìn lại cái bóng đen kia.
“Nếu như tỷ là muội, cũng skhông bởi vì hài tử mà cam chịu, tỷ sẽ làm cái người hại ta mất hài tử trả giá gấp mười lần! Làm cho nàng không thể sinh! Làm cho nàng vĩnh viễn không thể sống yên! ! !”
Một phen giống như là nước lạnh giội vào người Thu Dung, mặc dù người vẫn ngây ngốc ngơ ngác , nhưng ánh mắt tỉnh táo nhiều.
Trong bóng tối người đó tiếp tục nói lẩm bẩm: “Rõ ràng tổn thương muội,muội còn muốn làm bộ quan tâm ,thật ra thì sau lưng muội đang vui vì bộ dáng xuẩn ngốc của ta, đây chính là hảo tỷ muội.Nếu như không phải là muội, ta lại bị như vậy sao? ! Nếu như không phải là muội thì ra có thể rơi vào tình trạng hôm nay sao?.”
Vương Phi hai chữ này ………..như thuốc định thần làm nàng khôi phục như cũ,Thu Dung nhìn trong bóng tối lạnh lùng nói: “Ta nên làm như thế nào.”
Bóng dáng kia không nói chuyện nhưng truyền ra tiếngcười khẽ, chỉ chốc lát sau, trong không khí yên lặng truyền đến nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Mười dặm cung điện
Hoàng cung trang trọng gần ngay trước mắt,tất cả thị vệ xếp thành một hàng bảo vệ nơi tôn quý này.
Lâu Lan ngồi xe ngựa chậm rãi chạy vào, thần sắc ngưng trọng, mới vừa mấy cái đại thần đến trong nhà hắn thì ra là oán trách hoàng thượng từ khi cưới Lục Uyển nhiều ngày liền không có lâm triều, ngu ngốc vô đạo, mỗi ngày trầm mê ôn hương nhuyễn ngọc. Tấu sớ cũng xếp thành núi vẫn không có ai xem, các đại thần tức giận bất bình đối với Lục Uyển, cho nên đồng loạt thỉnh cầu hắn vào cung khuyên nhủ hoàng thượng.Dù sao cả kỳ nước dám khuyên hoàng thượng và không sợ hoàng thượng tức giận người chỉ có hắn.
An Dương Điện.
Nơi này chính là nơi phê duyệt tấu sớ của hoàng thượng, vốn là muốn trực tiếp vào tẩm cung nhưng cung nữ nói hoàng thượng sau khi dùng bữa sau sẽ tới nơi này, cũng lười phải nhìn ông ấy và Lục Uyển, định sẽ đến nơi này từ từ thưởng thức trà chờ đợi.
Giữa trưa ánh sang rực rỡ rọi vào, một phòng kim quang.
Lâu Lan đợi một lát có chút không kiên nhẫn, ấn huyệt Thái Dương chuẩn bị gọi cung nữ đi mời hoàng thượng tới đây lại nghe tiếng chân bước mày, hắn vi liễm lông mày, lúc ngẩng đầu liền thấy được Lục Uyển một thân hoa lệ đang đứng ở trước mặt hướng hắn cười, không quyến rũ giống với lúc trước, nàng bây giờ quả thực là yêu mị.
“Vương gia.” Mặc dù nàng là quý phi nhưng vẫn hướng hắn hành lễ, ngôn ngữ ánh mắt đều là mập mờ, người còn hướng trong lòng ngực của hắn dựa,Lâu Lan lúc này mới phát hiện nàng mặc áo mỏng được căn bản không che hết thân thể, phảng phất gió thổi qua,tất cả y phục bay đi.
Hắn chán ghét đẩy nàng ra, giọng nói lạnh như băng: “Bổn vương đang chờ hoàng thượng.”
“Ha hả, Vương gia, chẳng lẽ chàng nghĩ đến thiếp?” Nàng tiếp tục hướng trong ngực hắn, chẳng qua là lần này hắn chưa kịp đẩy thì nàng đã dung hai tay vòng chặt cổ hắn, một đôi mắt hạnh trêu chọc nhìn hắn.
Sắc mặt Lâu Lan có chút không vui, lạnh lùng nhìn nàng một cái: “Cút ngay.” Nếu không phải suy nghĩ nàng là nữ nhân, hắn đã sớm tung ra một chưởng, còn để nàng được càn rỡ sao?
“Càn rỡ!” Lâu Lan rốt cục hét lớn lên tiếng, lông mày dài nhíu lại, đưa tay đẩy nàng ra, hắn không biết nữ nhân kia giống như là đã sớm biết trước hắn muốn làm như vậy, khi hắn đẩy nàng thì nàng dung sức ôm hắn,hai người té lên bàn,hai cánh môi dán lại.
“Ngươi. . . . . .” Lửa giận mới từ miệng ra, liền thấy nàng cười đắc ý, trong lòng thầm biết không tốt.
Cửa *Oành* một tiếng bị mở ra, hoàng thượng hổn hển đứng ở đằng kia nhìn bộ dạng thân mật của bọn họ, mắng to: “Lâu Lan! Ngươi đang ở đây làm gì? !” Thật là buồn cười, cung nữ mới vừa chạy tới nói với hắn Lâu Lan Vương dưới ban ngày ban mặt vô lễ với ái phi của hắn, hắn vừa nghe đến đây , ai ngờ thật sự là như vậy! !
Lục Uyển đúng lúc khóc rống, đáng thương: “Hoàng thượng,Lâu Lan Vương nói muốn tìm ngài, nô tì vốn định thông báo, nhưng là ai ngờ còn chưa đi ra cửa hắn liền áp đảo thần tiếp ở trên bàn, sau đó, sau đó. . . . . .” Vừa khóc vừa kéo y phục ra, phía trên rõ ràng có dấu hôn và vết nhéo.
“Ái phi! Ái phi của trẫm!” Hoàng thượng vừa nhìn thấy nàng khóc lại thấy dấu vết trên người nàng, nhất thời tức giận lại thấy thương, tiến lên đau lòng ôm lấy nàng không ngừng dỗ, đồng thời giận giữ trừng Lâu Lan: “Trẫm luôn luôn đối đãi ngươi không tệ! Ngươi tại sao nhúng chàm nữ nhân của trẫm!”
Từ đầu đến cuối Lâu Lan không nói một câu, kế hoạch này nàng đã sớm bố trí , hắn vô luận nói cái gì hôn quân này cũng sẽ không tin tưởng.
Lục Uyển khóc sướt mướt không ngừng, thấy hoàng thượng chẳng qua là sỉ nhục rống mấy câu lại không dám làm gì hắn nên lớn tiếng khóc: “Hoàng thượng, nô tì bị vũ nhục cũng không có cái gì, ai bảo Lâu Lan Vương vì Kỳ quốc làm nhiều việc như vậy, chẳng qua là Lâu Lan Vương nhúng chàm nô tì chuyện nếu không xử lý, sau này những đại thần khác học hắn cũng tới vũ nhục nô tì, nô tì sống thế nào nha. . . . . .” Nói xong lại là bi thương khóc lóc thê lương.
Hoàng thượng nghe được đau lòng không thôi, nhưng là lại sợ đắc tội Lâu Lan, dù sao hắn mặc dù là hoàng thượngnhưng chi thần trong triều đều phục Lâu Lan, hắn cũng không dám xử hắn như thế nào, đang lúc hắn rất nhức đầu lại nghe Lâu Lan bình tĩnh nói