Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 190: Lâu Lan giống như điên tìm Tiểu Tân


Đọc truyện Phi Duyệt Quân Tâm – Chương 190: Lâu Lan giống như điên tìm Tiểu Tân

Tra Tiểu Tân không nói chuyện, mà lẳng lặng nhìn hắn, để cho ngũ tạng lục phủ chịu được mưa to quất vào, đau da muốn bị lột ra.

Mộc Xuân Phong cũng biết nàng đang nhìn hắn,tim hắn làm sao không đau? ! Chẳng qua là hắn không thể biểu lộ ra! Vì thế đỡ Ninh Thanh dậy dịu dàng nói: “Về phòng tắm rửa một chút, vết thương trên người nàng để ta đến bôi thuốc.” Nói xong đỡ nàng chậm rãi đi vào phòng nghĩ, Ninh Thanh chỉ cảm thấy hạnh phúc đến quá nhanh, nàng nhất thời cảm thấy như lạc trong mộng không muốn tỉnh, để hắn đỡ bản thân rời đi.

Lão tổ tông vốn muốn hỏi hắn nhưng mà bà biết mặc dù Mộc Xuân Phong làm việc có chút khoa trương, nhưng làm việc đều có cân nhắc,làm nãi nãi cũng chỉ có thể trầm mặt đứng xem.

Mắt thấy Mộc Xuân Phong rời đi, mặt của Tra Tiểu Tân không chút thay đổi đứng lên, nàng bình tĩnh dáng vẻ giống như nữ tử dịu dàng, chẳng qua là, nhìn nàng như vậy có chút đáng sợ, bởi vì nàng bình thường luôn hi hi ha ha, nàng đi đến trước mặt lão tổ tông cúi đầu vài cái,sau đó đứng dậy, trầm mặc đi ra ngoài, bóng dáng gầy yếu, giống như gió thổi qua sẽ ngã xuống.

Nàng vừa đi, phía sau bảy miệng tám lời mở nghị luận,Lâu Lan dùng quyết tâm rất lớn mới không để bản thân liều lĩnh đuổi theo, tất cả những việc này xảy ra quá đột nhiên, nghĩ đến đây,mắt phượng hẹp dài hiện lên một tia lệ khí, Mộc Xuân Phong! ! !

Nhờ có nhạc đệm, không khí rất nhanh lại khôi phục như cũ, uống rượu, đàm tiếu.

Lâu Lan bất động thanh sắc đứng dậy đi về phía sau vương, hắn quả thật không ngờ Mộc Xuân Phong lại làm ra hành động điên cuồng như vậy, hắn chỉ biết hiện tại hắn rất phẫn nộ! Hắn rất muốn nắm cổ Mộc Xuân Phong hỏi hắn, hắn đã Tiểu Tân nhường cho Vương đệ mà hắn dám vứt bỏ sao?


Một người ngăn lại hắn.

“Lão tổ tông? !” Lâu Lan híp lại con ngươi hiểu ý nhìn bà.Nếu bà chỉ là sợ hắn tức giận đánh Mộc Xuân Phong thì không cần lo , hắn có thể cam đoan hắn sẽ không vì kích động mà rat ay với Mộc Xuân Phong.

Lão tổ tông hình như hiểu trong lòng hắn suy nghĩ cái gì,nên mỉm cười, nói: “Xuân phong làm tất cả mọi việc đều vì ngươi nha.”

Như là không thể tin lời nói của bà,vẻ mặt của Lâu Lan trong nháy mắt biến hóa, cuối cùng lấy lại bình tĩnh.

“Tiểu Tân mang hoài hài tử của ngươi, cho nên Xuân Phong mới hưu nàng chỉ vì để nàng một lần nữa có thể trở lại bên cạnh ngươi, vì sợ Tiểu Tân tâm tình không tốt, cho nên không có nói chuyện đứa nhỏ cho nàng biết, cũng là sợ nàng biết mình có đứa nhỏ nhưng lại cùng người không thấy rõ tương lai sẽ làm nàng thương tâm.” Lão tổ tông đem tất cả mọi việc nói ra hết.

Lâu Lan vẫn đứng không nhúc nhích,con ngươi thay đổi trong nháy mắt, đang vị vây trong kinh ngạc nên không phản ứng kịp.

“Hài tử ngốc, mau đuổi theo đi, còn đứng đây làm gì?” Lão tổ tông cười nói, ánh mắt đầy nuông chiều. Đứa nhỏ này là bà từ nhỏ nhìn đến lớn , không phải là huynh đệ nhưng lại thân hơn huynh đệ, chẳng qua là một người nóng một người lạnh.

Lâu Lan đứng trong chốc lát bỗng nhiên như gió chạy ra ngoài, tốc độ nhanh đến nỗi không nhận không rõ, chỉ có thể nhìn thấy bong dáng màu đỏ thoáng qua.

Trên đường lạnh tanh không một bóng người, ngẫu nhiên có gió thổi qua, vài miếng lá khô bay xuống, tăng thêm buồn tẻ.

Lâu Lan giống như điên ở trên đường tìm kiếm, kêu to, hồng y giống như bươm bướm mở ra, y dưới áo là khuôn mặt trắng nõn tuấn lệ, một đôi mắt phượng hẹp dài hàm chứa lo lắng nhìn quét chung quanh, thật giống như chỉ cần liếc mắt một cái không thấy,mất đi người trân quý cả đời. Hắn không ngừng la lên .

“Tiểu Tân! Nàng ở nơi nào? !”


“Tiểu Tân, đi ra được không? !”

“Tiểu Tân… Tiểu Tân… Tiểu Tân…”

Đường phố vắng lạnh thỉnh thoảng phát ra hồi âm, một vòng một vòng như gợn sóng tản ra,tác động lòng người. Lâu Lan không biết mệt mỏi đi qua mỗi góc phố lớn ngõ nhỏ,không ngừng gọi lớn, mãi cho đến giọng nói khàn khàn, cả trái tim dần dần xé thành mảnh nhỏ.Nếu nàng xảy ra chuyện gì, nếu nàng không thấy, nếu nàng chết hắn cũng sẽ không thể tha thứ bản thân! Không thể tha thứ!

“Tiểu Tân, ta biết nàng nhất định ở trong này, đi ra được không!” Lâu Lan đi đến một hẻm nhỏ rốt cục dừng lại, hắn có dự cảm Tiểu Tân ở trong này, chẳng qua là hắn biết nếu nàng không cam tâm tình nguyện đi ra, dù có cùng hắn trở về cũng chỉ là một khối thể xác, hắn không đồng ý như vậy!

Tra Tiểu Tân trốn ở trong đống rác nhỏ giọng khóc thút thít,tất cả những lời hắn vừa nói nàng đều nghe được, nhưng mà nàng cũng không muốn trở lại bên người hắn, giống như trước cứ vậy trở về, cứ vậy bị thương sao? ! Nàng cũng không chịu nổi kích động ! ! !

Lâu Lan lần lượt nhìn khắp nơi hô to: “Ta biết nàng trách ta, nhưng mà, nàng muốn ta như thế nào? ! Xuân Phong từ nhỏ là huynh đệ tốt nhất của ta, chỉ cần có cái gì ta thích hắn cũng thích mà hắn lại nhường ta, luôn âm thầm giúp ta.Nếu đổi ta thành hắn, hắn là ta, hắn cũng nhất định giống ta bỏ những thứ yêu thích, nàng có thể hiểu nổi long của takho6ng? !” Nói đến đây giọng nói hắn chậm rãi khàn khàn, trong đầu ngoại trừ hình ảnh ngày xưa hắn và Tiểu Tân ân ái, còn có hình ảnh năm tháng thơ ấu với Mộc Xuân Phong.

Tra Tiểu Tân cắn chặt tay không để bản thân khóc thành tiếng, đau lòng như trước.

Gió lạnh trong hẻm không ngừng thổi tới, giống thanh âm quỷ khóc.


“Năm mười tuổi kia, ta và Xuân Phong bởi vì bướng bỉnh cùng đi bắt rắn chơi, sau đó con rắn kia đột nhiên quay đầu muốn cắn ta, là Xuân Phong đã đẩy ngã ta còn hắn thì bị rắn cắn, bởi vì việc này hắn xém chút nữa chết! ! !” Cổ họng hắn khàn khàn nhớ lại mỗi sự việc mà cuộc đời này hắn không muốn nhớ. Cuộc đời này, hắn chỉ có hai người quan trọng ,một người là Tiểu Tân, một người khác chính là Mộc Xuân Phong,ngay cả chính hắn cũng không quan trọng.

Tra Tiểu Tân yên lặng nghe , cảm xúc của nàng chậm rãi hồi phục.

“Năm mười bốn tuổi kia là năm đi săn, ta cố ý xâm nhập sau đó lại bị bầy sói vây quanh, tiếp theo lại là Xuân Phong xuất hiện cưỡi ngựa dẫn đám sói kia rời đi, mà hắn vì chạy trốn phải nhảy xuống vách núi đen, cứu lên thì đã gãy xương sườn, một bàn tay trật khớp, ngực, lưng có nhiều vết thương, thành sẹo cả đời.”

“…”

” Năm mười lăm tuổi kia cha mẹ Xuân Phong chết vì bệnh, lúc họ chết Xuân Phong ngay cả một giọt lệ cũng chưa chảy, nhưng lúc trực bên linh cửu hắn đã ôm ta khóc vẻn vẹn một đêm, tuy rằng hắn cái gì cũng không nói, nhưng ta biết, hắn đời này chỉ có ta và nãi nãi là hai người, cuộc đời của hắn dài như thế, cần có một người đi chung với hắn, nãi nãi sớm hay muộn sẽ rời khỏi hắn, mà chỉ có ta, chỉ có ta có thể luôn luôn đi cùng.” Nói đến lúc này ánh Lâu Lan có chút đã ươn ướt,giọng nói có chút không nén được kích động.

Nghe đến đó Tra Tiểu Tân rơi lệ đầy mặt, thì ra giữa bọn họ trải qua quá nhiều chuyện sinh tử như vậy, nàng bắt đầu dần dần hiểu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.