Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 111: Ta chịu không nổi nữa,chịu không nổi nữa


Đọc truyện Phi Duyệt Quân Tâm – Chương 111: Ta chịu không nổi nữa,chịu không nổi nữa

Đươc!Nhịn một chút!Tra Tiểu Tân đã sớm đem tất cả ưu thương mở miệng thật to nuốt vào nhân tiện cắn ngón tay hắn,ai ngờ hắn hình như đã biết trước,giữa ánh mắt hiện lên ý cười,tốc độ thu tay cực nhanh làm Tra Tiểu Tân cắn đầu lưỡi bản thân,đau đến thở ra hơi…liền mắng hắn: “Ngươi bị bệnh à!”

Thấy tay nàng không che dạ dày còn khôi phục bộ dáng đầy sức sống,Mộc Xuân Phong cười rất nhã nhặn nhìn nàng dịu dàng nói: “Cám ơn!”nho nhã như người có văn hóa lại khiêm tốn làm sao hắn có thể làm cho người ta nóng giận?Nhưng Tra Tiểu Tân đột nhiên thấy Lâu Lan rời đi,nàng như bị ma xui quỷ khiến cũng đuổi theo.

Nhìn bóng dáng nàng vội vàng rời đi,Mộc Xuân Phong có đều suy nghĩ nhìn ngón tay dính đầy bánh ngọt,sau đó nhẹ nhàng liếm sạch.Đồng thời ánh mắt sâu xa.

Từ đại sảnh bám đến hậu viên,lúc này bóng đêm bao phủ,với lại mọi người đều tụ tập ngoài đại sảnh uống rượu nên nơi này căn bản không có người,chỉ thấy Lâu Lan đi vòng qua hòn non bộ,Tra Tiểu Tân mới do dự xuống ngựa đuổi theo.Đi tới hòn non bộ nàng điều chỉnh tâm trạng mình hít một hơi sâu,ánh mắt mới nhìn sang,lập tức,cả người cứng đờ.

Một nữ tử áo trắng đang đứng trên lan can cạnh ao,tóc đen mắt to,đang ngồi đó cho cá ăn,gương mặt nở nụ cười rực rỡ,nàng giả dạng động tác,vẻ mặt,hết thẩy hết thẩy tất cả….

Lâu Lan đưa mắt nhìn nàng,mắt phượng hẹp dài thay đổi từ mừng như điên đến khiếp sợ sau đó lại phiền muộn…

Thu Dung dường như cảm nhận được có người bên cạnh,quay đầu lại,gương mặt bướng bỉnh lộ ra hoảng sợ,nhẹ giọng nói: “Vương gia!vương….”nét mặt ngượng ngùng,ánh mắt có phần tinh quái giống nàng.


Biết không phải là nàng,rõ ràng không phải nhưng hắn không cách nào chạy thóat,hắn luôn nhớ đến nàng muốn dùng sức ôm chặt nàng trong ngực không muốn buông ra.

Thu Dung e thẹn nói: “ Vương gia,chàng….”Không để cho nàng bất kỳ cơ hội nào nói chuyện,Lâu Lan ôm nàng lập tức rời đi,hướng đến gian phòng.

Cho đến cánh cửa kia đóng lại,Tra Tiểu Tân thân người hóa đá nãy giờ xụi lơ,chậm rãi ngồi trên mặt đất lạnh như băng,mắt nhìn thẳng đến lan can,ngực phập phồng,tay sớm bấm vào lòng bàn đến xanh tím.

“ Làm sao lấy lòng phu quân?”

“Rất đơn giản nàng chỉ cần giả thành người hắn yêu thích.”

Trí nhớ rối loạn dần hiện lên,Tra Tiểu Tân thấy trời đất như sụp đổ,thì ra là,thì ra là người hôm đó là Thu Dung!Ngực nàng buồn bực thở không được,nàng hối hận,khổ sở,ghen tị,khiếp sợ,ngơ ngác nhìn về phía cửa,hai tay nắm thành quyền không ngừng run rẩy.

Chính tay nàng đẩy nữ nhân khác đến hắn.

Âm thanh vui đùa truyền đến,chỉ thấy mấy hạ nhân đi qua nàng gật đầu cười chào hỏi: “ Ông chủ Tra,sao ngươi ở nơi này?”

Chẳng qua là một giọng nói nhẹ nhàng lại giống búa bổ lên người Tra Tiểu Tân,nàng hoảng sợ đứng lên,sau đó không quay đầu lại chạy ra khỏi đình viện,bộ dạng mất hồn của nàng làm cho những người đi dọc đường thấy nàng còn phải khiếp sợ,không biết nàng gặp chuyện gì?

Không khí vui mừng,cảnh tượng đẹp đẽ,nhiều âm thanh cười đùa.

Tất cả,tất cả gần như tan vỡ,nàng đụng không biết bao nhiêu người,không biết té bao nhiêu lần,nàng thật chịu không nổi nàng chỉ muốn thoát khỏi nơi này,trong mắt ứa nước mắt nhưng nàng không dám khóc,khi chạy đến cửa nàng chợt chân lăn xuống bật thang,đau đớn truyền đến,Tra Tiểu Tân rơi xuống đất rốt cuộc nhịn không được lớn tiếng khóc.


Mấy ngày qua nàngchịu oan ứcchịu đựng kiên cường toàn bộ đều sụp đổ.

“Thập Tam Vương Gia! Việc này ….”Diêu Định đưa tay cản lại hắn,Tra Tiểu Tân giống như phát điên hắn muốn gọi người đưa đi,tuy nhiên bị Thập Tam Vương Gia ngăn cản.

Mộc Xuân Phong không nhìn mắt hắn thản nhiên nói: “ Đóng cửa chính lại,không cho ai đi ra.”

“Vâng!”Diêu Định giống như vừa ném khoai lang làm phỏng tay xuống lập tức rời đi,đem cửa chính đóng chặt lại,đừng phố trống trải nhất thời chỉ có hắn và nàng, tuyết trắng lạnh lẽo.

Tra Tiểu Tân úp mặt xuống đất khóc thương tâm,miệng một lần lại một lần nức nở: “ Ta rốt cuộc nên làm sao bây giờ,làm sao bây giờ…”Vì hắn và nữ tử khác thành hôn nàng đã rất đau khổ,cùng hắn ở đây một đêm quả thực đã đủ đau đớn nhưng khi nàng thấy Thu Dung giả dạng động tác giống mình nàng không khỏi sợ hãi,ánh mắt hoảng sợ thấy hắn nhìn nàng ta,khi hắn ôm nàng rời đi nàng cảm thấy nàng và hắn không thể ở cùng một chổ,cũng không thể….

Nhìn nàng khóc đến nổi mặt mày lem luốt hai mắt thâm quần nhòa ra,Mộc Xuân Phong cười không nổi hắn cho rằng vào thời khắc quan trọng hôm nay nàng sẽ nói ra thân phận,phá hư buổi thành hôn này nhưng nàng không có,nàng không những nhịn cơn đói bụng mà chuẩn bị tất cả mọi việc cho đến khi hắn và nữ tử khác rời đi,mặc dù hắn ôm Thu Dung nàng vẫn không nói tiếng nào,nàng chỉ có thể nén lại cảm xúc và oan ức của bản thân! Xem ra,hắn đã hiểu lầm nàng,nàng xưa nay không phải loại nữ tử như hắn nghĩ.

“Đừng khóc,khóc nữa sẽ làm cho mặt đất ô uế.”Hắn khẻ cười ngồi xổm xuống cạnh nàng,ngón tay thon dài lau quần thâm bị nhòe đi do nước mắt nàng,ánh mắt chăm chú.

Tra Tiểu Tân hai vai không ngừng run rẩy, từ từ ngẩn mặt lên,hai mắt sưng đỏ hồng như quả đào,thấy hắn sửng sốt nàng vừa thu hồi vẻ mặt tổn thương nước mắt rơi như mưa.


“Ngươi nhìn xem.”Tay hắn chỉ lớp tuyết dưới đất,có một ít chổ bị nước mắt nàng nhuộm đen thê thảm lắm này.

Tra Tiểu Tân vừa khóc vừa thở,ánh mắt nhìn đến mấy chỗ hắn chỉ,nhất thời nước mắt ngưng lại không khóc cũng không nói chuyện.

Thấy nàng không khóc nửa,Mộc Xuân Phong đảo mắt nhìn sang ánh mắt của nàng mềm mại vài phần,tay dính giọt nứơc mắt trên mặt nàng đưa lên cười nói: “Nếu ngươi không cười ta liền muốn khóc.”Nói xong,giọt nứơc mắt đen trên mặt nàng chảy xuống nhìn hắn giống như vừa khó khăn vừa tức cười.

“Phụt!….”Rõ ràng rất muốn khóc nhưng vẫn là cười,Tra Tiểu Tân ánh mắt ảm đạm nhìn thẳng hắn.

Mộc Xuân Phong mỉm cười nhàn nhạt,tay vẫn không ngừng lau nước mắt trên mặt nàng giọng nói cân nhắc: “Lúc không khóc thì giống như gấu mèo,lúc khóc thì giống hầu tử,ta rất muốn biết lúc ngươi vừa khóc vừa cười thì giống con gì ?”Qủa thật,nàng vẽ hai mắt quần thâm giống gấu mèo,ánh mắt sưng đỏ giống hầu tử,thật là……..đáng yêu.

Bình thường vẫn rất đáng ghét nhưng lại an ủi mình trong lúc khó khăn nhất,Tra Tiểu Tân mắt rưng rưng nhìn hắn thật lâu,rốt cuộc đến khi hắn chuẩn bị nói chuyện thì bị nàng ôm chặc,cúi đầu khóc nức nở: “ Ta không chịu nổi nữa,ta không chịu nổi nữa.” Nàng cũng không thể nén tuyệt vọng được nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.