Đọc truyện Phi Đao Túy Nguyệt – Chương 17: Thân không phải do mình
Quyết định như vậy, Mật Nhi làm sao dám tự tiện làm chủ, tất nhiên là diệu kế cẩm nang của Bạch phu nhân.
Là muốn thoát khỏi sự đeo bám của Tiêu Chấn? Hay là sợ Đinh Khai đột nhiên xuất hiện?
Tiêu Lâm Phong bị nhốt trong xe, Tiêu Chấn làm sao dám buông tay? Đừng nói lộ trình trăm dặm, cho dù là ngàn dặm vạn dặm, y cũng sẽ bám theo.
Đinh Khai thì lại càng xuất quỷ nhập thần, muốn đề phòng càng khó hơn.
Nhưng quyết định này hiển nhiên là có dụng tâm kín đáo.
Nếu như thật sự muốn lên đường suốt đêm, việc gì phải đường hoàng như thế? Lớn tiếng ồn ào như vậy, rõ ràng là chỉ sợ người ta không biết.
Từng bao đồ ăn thực vật được các đánh xe đưa vào trong xe, còn cho ngựa ăn lại là chuyện của điếm tiểu nhị.
Yến mạch và lô đậu đã ngâm qua nước muối, là thức ăn cho ngựa thượng đẳng.
Vài điếm tiểu nhị đi về phía chiếc xe thứ nhất, trong tay mỗi người đều cầm một thùng gỗ lớn đựng thức ăn cho ngựa. Ngay lúc này, kinh biến nổi lên.
Một gã tiểu nhị trong số đó như tia chớp vung tay vung lên, cầm một thùng gỗ lớn ném qua.
“Bình” một tiếng, mảnh gỗ bay tứ tán, yến mạch và nước gạo trong thùng như hoa vũ khắp bầu trời bắn thẳng về hướng Mật Nhi và hán tử tay cầm trường tiên ngồi trên càng xe.
Đồng thời, hai gã tiểu nhị khác hét lớn một tiếng, từ trong thùng rút ra hai thanh cương đao.
Đao sáng như tuyết, người như thỏ chạy, từ hai hướng lao về phía xe kín. Chỉ nghe một tiếng vải rách vang lên, màn xe đã bị phá tan.
Đồng thời một thân ảnh khác mang theo kiếm khí dày đặc theo gió mà đến.
Bốn người đột nhiên đồng thời xuất thủ, một người đối phó với Mật Nhi và hán tử đánh xe kia, ba người khác hai đao một kiếm, hợp lực công vào trong xe.
Trong xe có cái gì? Bên trong tất nhiên là ba người, một người là Tiêu Lâm Phong bị điểm huyệt đạo, còn có hai gã tráng hán tay cầm đao nhọn.
Kể ra trong võ lâm hiện nay, kiếm kỹ đạt đến cảnh giới cao thâm như vậy, chỉ có Giang Nam Tiêu Chấn mới là đệ nhất lưu.
Bóng người ngự kiếm mà đến này đương nhiên chính là Tiêu Chấn.
Thì ra một ngày không gặp, y đã quyết định chủ ý này.
Đây đương nhiên không phải là một chủ ý hay, nhưng cho dù dùng thiên ngôn vạn ngữ lời hay nói tận, Bạch nương tử chưa chắc chịu nghe, chẳng thà liều mạng một phen.
Nếu như lần này hành động thành công, cứu được nhi tử bảo bối, chẳng những khuất nhục phải chịu trong một ngày một đêm qua có thể tiêu tan, hơn nữa còn có thể lập tức vãn hồi thể diện, trọng chấn hùng phong Giang Nam bá chủ của y.
Chuyện này thật sự quá quan trọng, một ăn một thua, giống như cách biệt một trời một vực.
Theo Tiêu Chấn suy đoán, y có chín thành nắm chắc.
Mật Nhi và hán tử đánh xe kia ngồi trên càng xe, gần như không đáng nhắc đến, mục tiêu chủ yếu là hai tráng hán cầm đao nhọn kèm hai bên trái phải của Tiêu Lâm Phong.
Chỉ cần hành động nhanh gọn, màn xe bị vừa phá, lập tức mũi đao đã đến. Hai gã tráng hán này dù có năng lực lớn đến đâu, ít nhất trước tiên cũng phải cầu tự bảo vệ mình, làm sao có thời giờ sát hại Tiêu Lâm Phong? Hơn nữa bất ngờ không phòng bị, ai cũng không khỏi ngẩn ra, nói không chừng trong khi hai gã tráng hán này ngây người, đã bị lưỡi đao cắm vào trong ngực.
Đáng tiếc suy đoán này của y đã sai rồi.
Đầu tiên là thùng thức ăn cho ngựa hỗn hợp giữa đậu mạch và nước lại không hề dính vào một chéo áo của Mật Nhi và hán tử đánh xe kia.
Chỉ thấy Mật Nhi cười khúc khích, bóng người chợt nhoáng lên, cùng với hán tử đánh xe kia đồng thời lướt qua hai bên trái phải.
Nàng cười cái gì? Lẽ nào lúc này còn cười được? Trừ phi là nàng đã dự liệu trước, sớm có chuẩn bị, đã nhìn thấu thủ đoạn này, cho nên mới đáng cười.
Nàng hiển nhiên là nhìn thấu.
Chỉ nghe một tiếng quát lớn, màn xe lật lên, trong xe bỗng nhiên vươn ra hai cánh tay đầy lông lá, bắt lấy hai thanh cương đao.
Hai tiếng “cách cách” liên tục vang lên, hai thanh cương đao lập tức gãy thành bốn đoạn. Hai cánh tay lông lá kia lại vươn về phía trước, bắt được hai cánh tay khác.
Trong tiếng kêu kinh hãi của hai gã hán tử giả mạo tiểu nhị, một thanh kiếm lăng không theo gió vừa vặn đã đến.
Kiếm đến máu tung, bằn ra một màn mưa máu.
Hai gã hán tử giả mạo tiểu nhị trong nháy mắt đã bị hai cánh tay lông lá kia kéo chồng lên nhau cản một kiếm này.
Một kiếm hai mạng, từ sau lưng thẳng đến trước ngực, xuyên qua thân thể hai người .
Tiêu Chấn cả kinh, lập tức rút trường kiếm về, lăng không xoay người một cái, rơi xuống bên càng xe.
Trong xe này là ai? Tiêu Lâm Phong đi đâu rồi?
Chỉ nghe một chuỗi cười quái dị, trong xe bỗng nhảy ra một người, đứng thẳng như một cây cột.
Sắc mặt như nồi sắt, tướng mạo dữ tợn như quỷ, một đôi mắt to như chuông đồng lồi ra bên dưới hai hàng lông mày như chổi.
Tiêu Chấn trong lòng trầm xuống, lòng bàn tay thấm ra mồ hôi lạnh.
– Lão tử chính là Long Phá Hang.
Đinh Khai không đoán sai, người này quả nhiên là Long Phá Hang, danh hiệu Cửu Bách Lực Sĩ. Người đêm trước bắt Tiêu Lâm Phong cũng chính là hắn, chỉ có điều lúc này hắn đã tháo chiếc mặt nạ quỷ quái dữ tợn kia xuống.
Kỳ thật bộ mặt thật này của hắn và chiếc mặt nạ kia cũng không khác nhau bao nhiêu, chỉ thiếu hai chiếc răng nanh trắng toát và một cái lưỡi lớn màu đỏ tươi mà thôi.
– Thì ra là ngươi!
Tiêu Chấn ngẩn ra:
– Tên quê mùa ngươi có biết lão phu là ai không?
Thì ra hắn cũng nhận biết được tên quê mùa này.
Quê mùa đến nổi danh, ngay cả Tiêu đại hiệp tại Giang Nam xa xôi cũng nghe thấy, có thể xem như là giang hồ nhất tuyệt.
– Lão tử mặc kệ ngươi là ai.
Long Phá Hang trừng mắt.
– Được! Ngươi nghe cho rõ! Lão phu sẽ nói cho ngươi biết.
Tiêu Chấn nói:
– Lão phu chính là Giang Nam đại hiệp Tiêu Chấn.
– Tiêu Chấn?
– Đúng! Lão phu chính là Tiêu Chấn.
Theo y suy đoán, tên quê mùa này không thể nào không biết đại danh Tiêu Chấn, sau khi nghe được đại danh của y, sẽ không thể nào không biết đại danh của thanh kiếm trong tay y, cho dù không sợ đến tè ra quần, chí ít cũng phải sợ hãi ba phần.
Vậy mà Long Phá Hang chẳng những không sợ hãi chút nào, thậm chí căn bản còn không biết Tiêu Chấn này rốt cuộc là ai.
– Ngươi nói ngươi là Tiêu Chấn?
– Không sai!
– Tiêu Chấn… Tiêu Chấn…
Long Phá Hang suy nghĩ:
– Tiêu Chấn là một hòa thượng sao?
– Hòa thượng?
Tiêu Chấn quát lên:
– Ngươi nói bậy bạ gì đó?
– Không phải à?
Long Phá Hang lại suy nghĩ:
– Đúng rồi! Lão tử nhớ ra rồi, là một lão đầu bán đậu hũ.
Tiêu Chấn ngẩn ra, quả thật dở khóc dở cười.
– Long lão đại! Ngươi nói đúng đó.
Mật Nhi đang đứng ở bên ngoài một trượng, bỗng nhiên vỗ tay cười nói:
– Hắn là một lão đầu bán đậu hũ chao, đậu hũ chiên dầu, bên ngoài thì cứng, bên trong lại mềm…
Đâu hũ chiên dầu bên ngoài cũng không thật sự cứng, chẳng qua chỉ có một lớp giòn mà thôi.
Tiêu Chấn trên mặt nóng bừng, quay đầu sang nói:
– Tiểu nha đầu, ngươi là ai?
– Ta là Mật Nhi.
– Mật Nhi?
– Đúng vậy!
Mật Nhi nở một nụ cười quyến rũ, lộ ra hai chiếc lúm đồng tiền:
– Điềm điềm mật mật.
– Bạch nương tử đi đâu rồi?
– Có gì chỉ giáo ngươi cứ việc nói với ta, không cần phu nhân phải đứng ra!
– Hỏi ngươi?
– Không sai!
Mật Nhi nói:
– Nhất là chuyện về nhi tử ngươi, phu nhân nói muốn chém muốn giết tất cả đều do ta làm chủ.
– Ngươi… ngươi dám…
Tiêu Chấn trừng mắt.
– Lão gia tử, tốt nhất đừng dùng loại giọng điệu này!
Mật Nhi nói:
– Ta mặc dù rất ngọt, nhưng có đôi khi cũng rất cay…
– Hừ!
– Lão gia tử, tốt nhất đừng chọc đến ta!
– Ngươi ở gần trong gang tấc, không sợ lão phu một kiếm chém chết sao?
– Lão gia tử, đừng nói chuyện buồn cười chứ!
Mật Nhi nói:
– Nếu ta sợ chọc giận ngươi, làm sao còn dám đứng ở chỗ này.
– Ngươi…
– Lão gia tử! Ta chỉ hỏi ngươi, đầu người có mang đến không?
Nhắc tới đầu người, trong lòng Tiêu Chấn lại trầm xuống. Nếu như lấy được cái đầu kia, y cũng sẽ không phải liều mạng được ăn cả ngã về không như vậy.
Lúc này y mới nghĩ đến, rõ ràng Bạch nương tử mọi chỗ đều có an bài, thiết lập cạm bẫy khắp nơi, chỉ chờ y vào tròng.
Lúc buổi trưa, hai gã hán tử đánh xe kia cố ý kẻ xướng người họa, nói rất sống động, khiến cho y vững tin nhi tử Tiêu Lâm Phong vẫn đang bị nhốt trong chiếc xe thứ nhất, không ngờ đây lại là quỷ kế.
Xem ra, từ đêm qua sau khi rời khỏi hẻm núi, nhi tử của y đã được đưa đến một nơi khác.
Đổi đến nơi nào? Có phải được giấu trong một chiếc xe khác hay không?
Lúc này trên đường lớn, bảy chiếc xe kín nối tiếp nhau, mỗi một chiếc đều có màn che phủ, không một khe hở. Tiêu Lâm Phong rốt cuộc là bị nhốt trong chiếc xe nào?
Chỉ dùng mắt thường thì không thể nhìn thấu, trừ phi là đến tận nơi lục soát.
Bằng vào uy phong Tiêu Chấn tại Giang Nam, đừng nói vài chiếc xe, cho dù tới từng nhà lục tung cũng không phải việc khó gì.
Nhưng lúc này y tuyệt không dám, thậm chí ngay cả ý niệm này cũng không dám có.
Đương nhiên, y lại càng không dám tiếp tục động kiếm.
– Ngươi nói đi, đầu người rốt cuộc có mang tới hay không?
Mật Nhi dĩ nhiên là hiểu rõ, nhưng vẫn lên tiếng hỏi.
– Chuyện này…
Tiêu Chấn không biết nói gì.
– Nếu như thật sự không có, vậy thì đành phải nói chuyện khác thôi.
– Chuyện khác? Nói chuyện gì?
– Ý của phu nhân là chỉ cần cố hết sức, cho dù không lấy được cái đầu kia, người cũng sẽ không trách cứ. Người dự định chờ sau khi ngươi trở về, sẽ lập tức thả Tiêu công tử, để cho phụ tử các ngươi đoàn viên…
– Thật sao?
Hai mắt Tiêu Chấn chợt sáng lên.
– Đây là do phu nhân đêm qua chính miệng nói ra.
Mật Nhi nói:
– Người nói chỉ chờ lão gia tử vừa đến, sẽ lập tức thả người.
– Lão phu không phải đã đến rồi sao?
Tiêu Chấn mặc dù biết rõ Bạch phu nhân tuyệt đối không có tấm lòng Bồ Tát, thả Tiêu Lâm Phong một cách dễ dàng như vậy, nhưng người đang trong cuộc, trong lòng nôn nóng, không khỏi nổi lên một tia hi vọng.
– Ngươi đúng là đã đến.
Mật Nhi nói:
– Hơn nữa còn đến rất uy phong, dự định một kiếm chém chết ta.
Trước tiên nàng khơi dậy hứng thú, sau đó lại đột ngột thay đổi trọng tâm câu chuyện.
Tiêu Chấn trong lòng trầm xuống.
– Một chuyện tốt như vậy, ngươi lại tự mình phá hư.
Mật Nhi nói:
– Hôm nay chỉ sợ sẽ hỏng việc.
– Sao lại hỏng?
Tiêu Chấn đáy lòng phát lạnh.
– Ngươi nghĩ chúng ta còn dám thả người hay sao?
Mật Nhi nói:
– Một khi hổ con được thả ra, phụ tử các ngươi liên thủ…
– Không đâu! Không đâu!
Tiêu Chấn nói:
– Chỉ cần Bạch nương tử chịu thả tiểu nhi, lão phu sẽ lập tức quay lại Giang Nam.
– Có phải còn dự định rửa tay chậu vàng, từ nay về sau phong kiếm quy ẩn?
– Cũng có thể!
Hai hàng lông mày của Mật Nhi khẽ động, nở nụ cười khanh khách:
– Lão gia tử biết nghe lời phải, đáp ứng thật sảng khoái.
– Lão phu…
– Đáng tiếc ai cũng biết, lão gia tử là một củ gừng già, trí tuệ và mưu kế hơn người, cơ biến khó lường.
Mật Nhi cười nói:
– Chúng ta việc gì phải từ bỏ ưu thế nắm giữ trước mắt, đi làm cái chuyện mạo hiểm bất trắc này?
– Các ngươi dự định thế nào?
– Chỉ muốn nhờ lão gia tử.
– Nhờ lão phu?
Tiêu Chấn ngẩn ra:
– Làm cái gì?
– Nghe nói thanh kiếm của lão gia tử xuất thần nhập hóa, bọn đạo chích tại Giang Nam nghe tên đã sợ mất mật.
Mật Nhi nói:
– Ý của phu nhân nhà ta là muốn mượn uy phong của lão gia tử, đưa bảy chiếc xe này đến Lục Bàn sơn.
– Đây là nói muốn lão phu bảo tiêu cho các ngươi?
– Chính là ý này.
– Hừ! Lão phu không làm!
– Không làm?
Mật Nhi cười nhạt:
– Lão gia tử! May mà những lời này là nói với ta, nếu đổi lại là phu nhân nhà ta…
– Thế nào?
– Chỉ sợ người sẽ mất mặt một phen, làm ra những chuyện không ai ngờ được.
– Hừ! Lão phu…
– Đừng nói nhiều!
Sắc mặt Mật Nhi chợt trầm xuống:
– Bây giờ không làm, đợi lát nữa cũng đừng hối hận!
Dứt lời, nàng liền nhẹ nhàng nhảy lên càng xe.
Long Phá Hang bỗng nhiên kêu lên:
– Mật tiểu thư, đừng tâng bốc hắn! Hắn không làm thì còn có Long Phá Hang ta mà.
– Ta biết.
Mật Nhi cười nói:
– Nhanh một chút lên xe, chúng ta lập tức lên đường!
– Chờ đã!
Tiêu Chấn nóng nảy.
– Ngươi muốn làm gì?
Long Phá Hang trợn đôi mắt to như hồ đào, quát lên:
– Lão tử trước tiên đấu với ngươi ba trăm chiêu.
Hắn sức lực như trâu, tinh lực dồi dào, chỉ cần không chết dưới kiếm, giao đấu ba trăm chiêu cũng tuyệt không có vấn đề gì.
Tiêu Chấn không hề để ý đến hắn, chỉ nghĩ đến câu nói cuối cùng của Mật Nhi.
– Ngươi hẳn là đoán được.
Mật Nhi lạnh lùng nói:
– Phu nhân nhà ta nói, nếu như ngươi không lấy được cái đầu kia, chúng ta đành phải tặng lại cho ngươi một cái đầu người.
Tặng lại một cái đầu người, là đầu của ai? Chẳng lẽ là đầu của Tiêu Lâm Phong?
Tiêu Chấn cả người run lên, trong lòng nổi sóng, môi mấp máy cả nửa ngày vẫn không nói ra được một chữ.
Những lời này của Mật Nhi quả thật khiến cho y kinh hãi.
Bạch nương tử thật sự dám làm như vậy thật sao? Dám can đảm giết chết nhi tử của y, ném cho y một cái đầu máu chảy đầm đìa? Nếu là khi còn hào khí tận trời, y sẽ cho rằng Bạch nương tử không dám làm, nhưng lúc này trải qua luân phiên thất bại, ý chí và lòng can đảm của y cũng đã không còn.
– Được! Lão phu đáp ứng các ngươi!
Y bất đắc dĩ nói ra những lời này.
Những lời này có lẽ sẽ tạo thành sai lầm lớn, nhưng y lại không còn con đường nào khác.
– Vậy thì đa tạ lão gia tử!
Mật Nhi ép buộc một phen có hiệu quả, không khỏi quay đầu lại mỉm cười.
– Nếu là như vậy, như đã biểu lộ trước kia, phu nhân nhà ta cũng không có ý đối nghịch với lão gia tử, sau khi tới Lục Bàn sơn tự động thả người.
Lục Bàn sơn ở tại Cam Túc, xa đến mấy ngàn dặm, đi tới đó làm gì? Hơn nữa lộ trình này hiển nhiên là vô cùng gian nguy.
Nhất là bảy chiếc xe kín mui này hiển nhiên đã trở thành mục tiêu của mọi người trên giang hồ, hôm nay lại hùng dũng đi đến biên hoang, trên đường há có thể bình an vô sự? Bằng vào một thanh kiếm của Tiêu Chấn, thật sự có thể áp chế quần hùng hay sao? Rồi hãy nói trên bảy chiếc xe kín mui này, trừ phi là thật sự có chở mười vạn lượng bạc trắng, bằng không việc gì phải cần y làm bảo tiêu? Đây quả thật là một câu đố, cũng là thuốc trong hồ lô của Bạch phu nhân.
Tiêu Chấn giống như bị dao kề trên cổ, đã không có lựa chọn nào khác, đành phải tiếp nhận.
– Lão gia tử!
Mật Nhi bỗng nhiên nói:
– Không phải ngươi có một chiếc xe rất hào hoa khí phái sao?
– Có!
– Ở nơi nào?
– Tại phụ cận.
– Được! Xin mời lão gia tử lái xe đi đầu!
Mật Nhi nói:
– Đừng quên cắm ngọn Thanh Long nha kỳ kia lên!
Nàng hình như biết rất rõ, trên chiếc xe kia của Tiêu Chấn không chỉ có một ngọn Thanh Long nha kỳ, mà còn có bốn chữ lớn “Giang Nam Tiêu Chấn” thêu bằng chỉ vàng.
Làm như vậy, đương nhiên là có vẻ vô cùng khí thế, nhưng có thật sự thông suốt không trở ngại?
oOo
Gió đêm xào xạc, bụi xe đã xa.
Trong bóng tối của núi sâu lúc này mới xuất hiện hai người, chính là Đinh Khai và Lâu Đại Chiêu.
Đinh Khai cẩn thận đưa mắt nhìn những vết bánh xe trên đường đất vàng, lắc lắc đầu, khóe miệng khẽ mỉm cười.
– Ngươi cười cái gì?
Lâu Đại Chiêu hỏi:
– Trên đường bùn đất xốp, vết bánh xe cũng không quá sâu.
Đinh khai nới:
– Điều này đã chứng thực suy đoán của ta trước kia.
– Ngươi là nói trên xe không có bạc?
– Tuyệt đối không có.
– Đã như vậy, việc gì còn muốn Tiêu Chấn bảo tiêu?
– Chuyện này…
– Thế nào?
Lâu Đại Chiêu cười nói:
– Lẽ nào một cái hoa chiêu của bà nương kia đã khiến cho Tiểu Đinh của chúng ta gặp khó khăn?
– Đúng vậy! Đúng là gặp khó khăn.
Đinh Khai thừa nhận.
– Ngươi có thể đoán một chút!
– Đoán không ra.
Đinh Khai nói.
– Há há! Đừng giả vờ!
Lâu Đại Chiêu nói:
– Ta biết, bà nương kia tuyệt đối chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của ngươi.
– Lúc này chỉ sợ đã thoát rồi.
– Đã thoát?
Lâu Đại Chiêu hai mắt mở lớn:
– Tiểu Đinh, chí ít ngươi cũng biết bà nương kia lúc này ở nơi nào chứ?
– Chạy rồi.
– Không phải ngươi nói bà ta trốn trong chiếc xe thứ ba sao?
– Đó là chuyện của buổi trưa.
Đinh Khai nói:
– Lúc này bà ta đã mang theo đôi ngựa bằng phỉ thúy, năm trăm viên minh châu như chim nhạn bay xa mất rồi…
– Chuyện này…
– Đừng lo! Bà ta vẫn là còn bay chưa xa.
– Tiểu tử Tiêu Lâm Phong kia thì sao?
– Chỉ sợ càng không xong.
– Không xong cái gì?
– Theo ta suy đoán, từ đêm qua sau khi chúng ta rời khỏi hẻm núi không lâu, Tiêu Lâm Phong đã không còn ở trong đoàn xe này.
– Đã giết rồi?
– Sao có thể chứ! Bạch phu nhân cũng không phải là kẻ ngốc.
Đinh Khai nói:
– Lưu lại bảo bối sống này, Tiêu Chấn sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời, thanh kiếm kia của y cũng chẳng khác nào kiếm trong tay Bạch phu nhân.
– Hừ! Nếu như ta là Tiêu Chấn, mặc kệ có phải nhi tử của y hay không, cho dù liều mạng cũng phải cùng bà nương này đấu một phen.
– Đáng tiếc ngươi không phải.
Đinh Khai nói:
– Chí ít lúc này Tiêu Chấn vẫn cho rằng nhi tử của y vẫn còn đang ở trong đoàn xe. Y ngoại trừ muốn dọc đường bảo hộ, đương nhiên cũng muốn động não…
– Động não cái gì?
– Tìm hiểu xem là chiếc xe nào, sau đó tùy thời hạ thủ.
– Ừm! Có chút đạo lý.
– Nếu như không có mưu đồ, Tiêu Chấn tuyệt đối sẽ không dễ dàng khuất phục, cũng sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.
– Không sai! Không sai!
Lâu Đại Chiêu trợn tròn hai mắt:
– Kỳ quái! Vừa rồi ngươi nói là đoán không ra, sao lúc này hình như cái gì cũng đoán được.
– Đúng! Vốn là đoán không ra.
Đinh Khai nói:
– Sau khi bị một kích của ngươi mới bay ra.
– Bay ra?
– Bỗng nhiên linh cơ khẽ động.
– Vậy thì tiếp tục khẽ động đi!
– Động cái gì?
– Linh cơ chứ cái gì!
Lâu Đại Chiêu nói:
– Chuyện của Tiêu Chấn chẳng liên quan gì đến chúng ta. Bây ngươi hãy động linh cơ một chút, suy nghĩ xem kia bà nương rốt cuộc trốn ở nơi nào?
– Bà ta không trốn.
– Không trốn?
– Có lẽ là bà ta đang rất vội vàng.
– Vội vàng cái gì?
– Bà ta vội vàng cái gì ngươi cũng không biết sao?
Đinh Khai cười nói:
– Có một đôi ngựa bằng phỉ thúy, năm trăm viên minh châu, mười vạn lượng bạc trắng, dưới sự dòm ngó của bốn phương, bất luận là ai cũng sẽ bận đến tối mày tối mặt, Bạch phu nhân sẽ nhàn rỗi được sao?
– Nói không sai! Nhưng bà ta đang ở nơi nào?
– Chuyện này từ từ sẽ biết.
Đinh Khai nói:
– Đầu óc của ta mặc dù cũng coi như sáng suốt, nhưng cũng phải tức cảnh sinh tình, sau đó cộng thêm phỏng đoán, suy luận, nghiên cứu. Không có căn cứ thì không thể nào nghĩ ra được.
– Hừ! Đừng ra vẻ!
– Đây là lời nói thật.
Đinh Khai nói:
– Ta không phải là Gia Cát Lượng, cũng không phải là Lưu Bá Ôn…
– Ta là nói, bây giờ chúng ta nên…
– Đi thôi!
– Đi? Đuổi theo đoàn xe sao?
– Chuyện này không nhất định.
Đinh Khai nói:
– Biết đâu trên đường đuổi theo sẽ động linh cơ…
– Nếu như linh cơ vĩnh viễn không đến…
– Sao có thể chứ!
Đinh Khai nói:
– Chỉ cần Tiêu Chấn một ngày không chết, Bạch phu nhân sẽ ngày ăn không ngon, đêm ngủ không yên. Bà ta sẽ không rời quá xa, nói không chừng còn vòng tới vòng lui ở ngay phụ cận.
– Ngươi là nói…
– Chỉ cần bà ta ở tại phụ cận, linh cơ của ta sẽ trỗi dậy.
– Tiểu Đinh, ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?
– Ngươi không hiểu sao?
– Não của ta luôn luôn rất chậm chạp, chưa từng có linh cơ.
– Ngươi có thể động mũi.
– Mũi?
Lâu Đại Chiêu hai mắt mở lớn, bỗng nhiên kêu lên:
– Ngươi là nói Thiên Lý Truyền Hương?
Đinh Khai cười lớn:
– Linh cơ động rồi, linh cơ động rồi.
– Ừm! Không sai!
Hắn đột nhiên ngửi ngửi mấy cái, nói:
– Hương vị này hình như ven đường đều có…
– Xe ngựa chính là từ nơi này đi qua.
– Thế nào?
Lâu Đại Chiêu nói:
– Vừa rồi không phải ngươi nói bà nương kia đã không còn trên xe hay sao?
– Không có bà nương này thì có bà nương khác.
– Tiểu nha đầu kia?
– Không sai! Chính là Mật Nhi.
Đinh Khai nói:
– Trên tóc của nàng ta cũng có Thiên Lý Truyền Hương, mùi hương trên đường này chính là nàng ta lưu lại.
– Chẳng lẽ không phải là hai người lưu lại?
– Không đâu!
Đinh Khai nói:
– Ta nhận ra được, hương vị của hai người đậm nhạt không đều.
– Như vậy mà nói, chẳng phải là bà nương kia đã mất dấu rồi?
– Mất không được! Nếu như chúng ta nguyện ý đi ngược lại đoạn đường, không khó dò ra bà ta đã rời khỏi xe ở nơi nào, sau đó một đường truy tung…
– Được! Chúng ta lập tức quay trở lại!
– Không cần!
Đinh Khai nói:
– Theo ta suy đoán, bà ta tuyệt đối sẽ không buông tha Tiêu Chấn.
– Cũng không buông tha Ngũ Bá Đao?
– Đúng! Hai người này chỉ cần một người còn sống, bà ta sẽ giống như có một mũi nhọn sau lưng.
Đinh Khai nói:
– Dựa theo tình thế hiện nay, trước tiên bà ta sẽ đối phó với Tiêu Chấn. Chỉ cần theo đoàn xe, nhất định có thể phát hiện được tung tích của bà ta.
– Vậy thì đuổi theo đi!
– Đi thì phải đi, nhưng không cần phải một mạch đuổi theo, chỉ cần giữ khoảng cách không quá xa là được.
Dứt lời, hai người lập tức lên đường.
oOo
Bảy chiếc xe kín được một chiếc xe bốn ngựa dẫn đầu, dọc đường bụi vàng cuồn cuộn, nha kỳ phất phới, khí thế tỏ ra rất hùng dũng.
Xe đi về hướng tây, ven đường nhiều dãy núi.
Hai ngày đầu rất bình an vô sự, nhưng đến ngày thứ ba, tình huống lại tỏ ra có chút khác thường.
Từ sáng sớm tinh mơ, dọc đường đã phát hiện nhiều nhân vật giang hồ.
Mặc dù những nhân vật giang hồ này trên trán cũng không có khắc tiêu chí gì rõ ràng, nhưng người sáng suốt vừa nhìn, trong lòng cũng có linh cơ.
Tiêu Chấn đương nhiên biết, nhưng y làm bộ như không biết.
Đồng thời y cũng suy đoán, những người này chẳng qua chỉ đến xem xét tình thế, sau khi nhìn thấy lá Thanh Long nha kỳ kia, nhất định sẽ tránh xa. Y luôn luôn rất tự tin và xem trọng chính mình.
Vậy mà lúc buổi trưa, bỗng nhiên xuất hiện hai người cưỡi trên lưng hai con tuấn mã lông vàng đốm trắng, lướt nhanh như gió, xông thẳng về hướng đoàn xe.
Không chỉ ngựa tốt, thuật cưỡi ngựa cũng là nhất lưu.
Thớt ngựa băng băng, tiếng chân vội vã, lướt qua bên trái đoàn xe.
Bởi vì chạy rất nhanh, cho nên cũng khó nhìn thấy rõ khuôn mặt của người trên ngựa.
Hai người này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ không hề có chủ ý gì?
Chiếc xe bốn ngựa đi đầu cờ xí rất rõ ràng, lẽ nào hai người này có mắt mà không thấy Thái sơn?
Có điều, nếu như những người này nhận định trong đoàn xe kín mui này có mười vạn lượng bạc trắng, vậy thì rất khó nói.
Hiệp danh của Tiêu Chấn mặc dù vang dội, nhưng sự dụ hoặc của mười vạn lượng bạc càng khiến cho kẻ khác động tâm hơn.
Huống hồ trong lời đồn còn có một đôi ngựa bằng phỉ thúy và năm trăm viên minh châu, một khi đắc thủ sẽ lập tức sẽ trở thành cự phú, có mấy ai nguyện ý bỏ qua cơ hội này?
Hơn nữa giang hồ vốn là nơi ngọa hổ tàng long, cũng không phải ai nấy đều sợ Tiêu Chấn, thậm chí sớm đã có người nóng lòng muốn xem thử cân lượng của vị Giang Nam đại hiệp này.
Nếu như có thể lật đổ Tiêu Chấn, chẳng những thanh danh sẽ vang dội, hơn nữa còn có thể lập tức trở thành chủ nhân của số tài vật này.
Đối với một số phần tử có dã tâm trên giang hồ, đây hiển nhiên là một cơ hội ngàn năm khó gặp, cho dù nguy hiểm chết người cũng vô cùng đáng giá.
Rồi hãy nói, những nhân vật thành danh trong võ lâm hiện nay có ai không phải là từ trong bóng đao ánh kiếm đi ra? Những kẻ sợ đầu đao liếm máu, sợ chuôi kiếm kinh hồn, cũng không phải là hảo hán.
Bỗng nhiên, phía sau lại vang lên tiếng vó ngựa, hai người cưỡi tuấn mã lông vàng mang theo bụi vàng cuồn cuộn lại quay trở về.
Đi rồi lại về, hiển nhiên là không có ý tốt.
Có phải bọn họ dự định động thủ hay không?
Mật Nhi ngồi trên càng chiếc xe thứ nhất, liền nhắc nhở:
– Tiêu lão gia tử! Tình huống không ổn rồi.
– Lão phu biết.
Tiêu Chấn vén màn xe lên.
Tuấn mã như rồng, gót sắt tung bay, trong nháy mắt hai người cưỡi ngựa đã phi vút qua bên phải đoàn xe.
Trong nháy mắt, tiếng chân đã đi xa.
– Tiêu lão gia tử!
Mật Nhi nói:
– Xem ra bọn họ không có ý tốt.
– Hừ! Chỉ là hai tên mao tặc.
– Lão gia tử, không thể khinh thường được!
– Chuyện này…
Y còn chưa dứt lời, chợt nghe tiếng vó ngựa dồn dập. Chỉ thấy nơi ngã rẽ phía trước đường núi cát bụi tung bay, thoáng chốc đã xuất hiện tám người tám ngựa.
Trận này quả thật không nhỏ, chí ít cũng không chỉ là hai tên mao tặc.
Từ xa nhìn lại, chỉ thấy tám con ngựa đều có màu lông thuần vàng, mỗi con đều phi thường tráng kiện.
– Ly Sơn Bát Tuấn!
Tiêu Chấn cả kinh.
Y rốt cuộc đã nhận ra người đến là ai, lập tức ngừng xe lại.
Bảy chiếc xe kín phía sau nối tiếp nhau chạy như bay, gần như liên hoàn chạm vào nhau, đều dừng lại trên đường.
Ly Sơn Bát Tuấn này rốt cuộc có địa vị gì?
Tiêu Chấn ban đầu nói là mao tặc, lúc này sắc mặt của y trong nháy mắt đã biến đổi, hiển nhiên là có vài phần kiêng kỵ.
Kỳ thật nói là đạo tặc cũng không quá phận, nhưng tuyệt đối không phải là mao tặc, mà là tám tên hãn tặc vô cùng hung ác.
Tám người này gồm bảy nam một nữ, nghe nói là cư trú trong một sơn trại tại Ly sơn. Có người nói tám người này là huynh muội ruột thịt, cũng có người nói không phải, nhưng chí ít cũng là đồng bọn thắp hương quỳ bái, kết nghĩa kim lan.
Nhóm người này đều dựa vào đánh cướp mà sống, sinh hoạt vô cùng xa xỉ hưởng thụ. Ban đầu bọn họ tự xưng là Bát Quân Tử, sau ngẫm lại không đúng, cảm thấy thế gian tuyệt không có quân tử giết người cướp của, cho nên dứt khoát đổi tên thành Bát Đại Vương.
Bát Đại Vương không có tên họ rõ ràng, mỗi người chỉ có một biệt hiệu, phân biệt là Long, Lân, Quy, Phượng, Sư, Tượng, Hổ, Báo.
Người cầm đầu được xưng là “Nguyên Quy”.
Trong tám người trẻ tuổi nhất là một nữ tử, gọi là Lục Phượng, còn lại là Thanh Long, Xích Lân, Ngân Sư, Ngọc Tượng, Thần Hổ, Phi Báo.
Bởi vì mỗi người đều có một thớt tuấn mã lông vàng, hơn nữa công phu trên lưng ngựa đều thập phần lợi hại, cho nên trên giang hồ liền gọi là “Ly Sơn Bát Tuấn.”
Danh tiếng của Ly Sơn Bát Tuấn trong võ lâm rất hiển hách, gọi là người cũng được, gọi là ngựa cũng tốt, dù sao người và ngựa cũng đã hợp thành một loại xưng hô.
Tiêu Chấn đương nhiên là nghe danh đã lâu, nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên nhìn thấy.
Y đương nhiên cũng biết ý đồ đến của Ly Sơn Bát Tuấn này, hiển nhiên là vì mười vạn lượng bạc trắng, một đôi ngựa bằng phỉ thúy, năm trăm viên minh châu.
Nhưng y cũng biết, trong bảy chiếc xe kín này không hề có bạc.
Y cũng hi vọng Ly Sơn Bát Tuấn có thể nhìn ra, tốt nhất là lập tức quay đầu rời đi.
Nếu như không có gì béo bở, hà tất phải uổng phí sức lực? Đương nhiên, bản thân y cũng có vài phần kiêng kỵ, nói rõ hơn là có vài phần chột dạ.
Bởi vì hư thực khó dò, y không hiểu rõ võ công lộ số của Ly Sơn Bát Tuấn, hơn nữa một mình địch tám người, y cũng không nắm chắc.
Đối với một nhân vật thành danh, binh khí không nắm chắc thì không dám dễ dàng thử nghiệm.
Đáng tiếc chính là Ly Sơn Bát Tuấn tuyệt không có ý dừng tay.
Nói thì chậm, diễn ra thì rất nhanh, chỉ thấy tuấn mã như bay phi thẳng đến, tám ngựa đồng thời hí lên, dàn hàng ngang ngay giữa đường.
Một con ngựa trong số đó bước ra, trên lưng là một hán tử râu quai nón áo vàng, hai mắt sáng ngời, rạng rỡ có thần.
Phía sau còn có một con ngựa khác cũng bước ra.
Con ngựa này không giống bình thường, yên ngựa được chạm trổ hoa văn thêu gấm, châu quang xán lạn, những sợi tua màu vàng rực rỡ từ trên đầu rũ xuống.
Ngồi trên lưng ngựa là một thiếu nữ che mặt bằng một tấm lụa mỏng màu xanh, chân mang đôi giày Mán nhỏ, y phục xanh biếc thướt tha.
Xem ra thiếu nữ này chính là Lục Phượng trong Bát Tuấn.
Người có râu quai nón đưa mắt nhìn lá Thanh Long nha kỳ, bỗng nhiên ngẩng mặt cười lớn.
– Ha ha! Giang Nam Tiêu Chấn! Ha ha! Giang Nam Tiêu Chấn…
– Đại ca! Tiêu Chấn này là ai?
Thiếu nữ áo lục ghìm dây cương, cố ý hỏi một tiếng.