Phi Chính Quy Luyến Ái

Chương 50: Lôi kiếp


Đọc truyện Phi Chính Quy Luyến Ái – Chương 50: Lôi kiếp

“Các ngươi có tự giác bản thân không phải người tốt đẹp gì thật sự là đáng quý.” Lục Diêu vừa đánh ngáp, vừa bước vào đại sảnh, Nghiên Sương đi theo phía sau hắn, hẳn là vừa rồi đã vào gọi hắn, “Vậy, sớm như vậy đã dựng ta dậy, các ngươi có đại sự gì sao?”

“Nha nha, kỳ thật là định tìm ngươi tâm sự về nhân sinh gì đó chẳng hạn.” Mạch Cẩm dùng giọng điệu vừa nghe đã thấy thập phần không đáng tin hồi đáp, kết hợp với vẻ tươi cười mặc cho ai nhìn cũng biết là đang nói bừa.

Ngồi xuống ghế đối diện Thanh Sơ, Lục Diêu còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, lười biếng trả lời: “Nói chuyện đi.”

“……” Mạch Cẩm nghẹn, thật đúng là trò chuyện a, “Như vậy nói về tiểu gia hỏa ngươi đi, ngươi từng trải qua cái gì, ngươi nhất định muốn nói mình là nhân loại gì gì đi.” Có điều ở phương diện tìm đề tài gã tự nhận mình làm không tệ.

Trái lại gã không nghĩ tới mình chó ngáp phải ruồi hỏi đúng vấn đề không tốt lắm.

Vấn đề này thật là, nếu nói trắng ra với bọn họ khẳng định không được, cố ý nói dối chỉ chọc người nghi hoặc…… Như vậy dứt khoát trực tiếp bỏ qua đi, “Ân…… Cha mẹ là ai không biết, nghe nói ta được lang nuôi lớn, thành thân ba lần, lần đầu tiên …… Nương tử chết đúng lúc động phòng, lần thứ hai phát hiện đối phương là nam nhân, lần thứ ba bị bức hôn sau đó chạy được, giữa đường té xỉu khi tỉnh lại liền bị ngươi nhặt được. Tóm lại thập phần bi thảm.”

Khóe miệng Mạch Cẩm thoáng giật, cho dù không muốn nói cũng không cần thiết phải bịa thế chứ, nói dối cho có lệ như vậy quả thực là khinh bỉ người nghe, nhớ không lầm thì hình như đã gặp tình tiết này trong cuốn sách nào đó.

Khi Mạch Cẩm đang muốn trêu chọc lại, Thanh Sơ đối diện hắn đã mở miệng, sắc mặt đoan chính, ngữ khí nghiêm túc, “Về sau sẽ không.”

“……” Lục Diêu

“……” Mạch Cẩm

Giây tiếp theo Mạch Cẩm liền gục lên bàn mà cười, cười đến chảy nước mắt, thống khổ ôm bụng, còn kém lăn xuống đất. Lục Diêu cũng không nén được, tuy rằng lấy động tác uống trà che giấu, nhưng vẫn có thể nhìn ra thân thể hơi hơi run rẩy.


“Làm sao?” Thanh Sơ khó hiểu hỏi, hoàn toàn không hiểu trạng huống trước mắt.

“Khụ, ta hỏi nhiều một câu, ngươi làm thế nào sống đến tuổi này?” Lục Diêu ho khan một tiếng ngừng tiếu ý, từ nội tâm cảm thấy hiếu kì. Trình độ dễ lừa như vậy, mặc kệ thực lực có cường bao nhiêu, có người mưu đồ gây rối thì cũng tuyệt đối không phải việc khó đi.

“?”

“Ha ha ha…… Này cũng không kỳ quái, bởi vì hắn cả ngày trừ tu luyện vẫn là tu luyện, đừng nói nhân tình thế sự, đến nói vài câu đứng đắn với ngoại nhân còn khó.” Mạch Cẩm lau nước mắt, giải thích thay.

“Nói cũng phải.”

Tầm mắt băng lãnh như lưỡi dao bắn tới, Mạch Cẩm đương nhiên cũng hiểu mình ở đây quấy rầy không gian riêng của bọn họ làm người nào đó thực khó chịu, nếu là bình thường thì gã khẳng định sẽ ở lại một hồi xem Thanh Sơ mất tự nhiên, có điều nể tình lần này tâm tình tốt nên thôi.

“Bản tôn về trước ngủ bù, các ngươi muốn làm gì tùy ý.” Dứt lời, Mạch Cẩm liền rời khỏi đại sảnh, Nghiên Sương cũng theo sát phía sau gã.

Sau khi Mạch Cẩm đi, Thanh Sơ vẫn ngồi ở vị trí cũ, cúi đầu buồn bực không nói lời nào, xem trong mắt người bên cạnh tựa như một tiểu hài tử bị ủy khuất đang giận dỗi.

“Thế nào, giận?” Lục Diêu có hứng thú hỏi.

“Không thích.”

“Cái gì?”


Thanh Sơ than nhẹ một tiếng, buông chén trà trong tay xuống, tựa hồ có chút không biết làm sao, “Ngươi với Mạch Cẩm thực thân mật, ta không được.”

“Xì……” Người này làm bộ nghiêm trọng như vậy, hóa ra là suy nghĩ loại chuyện này. Nghĩ đến đây Lục Diêu liền có chút buồn cười, bên người có đứa ngốc kỳ thật cũng không tồi, mặc dù có chút đáng ghét, ít nhất còn có thể điều tiết tâm tình, “Hình tượng của ngươi vốn là bí hiểm đi, không nói ra thật không ai biết chuyện này.”

“Ta chán ghét người khác gần gũi ngươi hơn ta.” Thanh Sơ thập phần nghiêm túc lắc đầu.

Lục Diêu bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy tiến lên vài bước, đứng trước mặt Thanh Sơ lấy ngón tay trạc trạc trán đối phương, “Phương diện giao tế còn như hài tử, cũng đừng nhắc gì đến tình tình ái ái. Nếu muốn thể nghiệm một chút thì tùy tiện tìm người khác thử, ta cũng không ép buộc các ngươi.” Nể người này mang đến cho hắn chút lạc thú, ngữ khí dịu đi một chút cũng không phải là không thể.

“Vì cái gì lại là “các ngươi”? Còn có ai?” Thanh Sơ thập phần mất hứng nhăn mi.

“Hai vị tiền bối ngốc của ngươi. Nếu ngươi thật tâm thích ta, như vậy kết quả cuối cùng nhất định sẽ không phải là hoan hỉ, cho nên sớm cuốn gói trở về đi.” Hắn xem như sợ loại mạc danh kỳ diệu luyến ái này rồi, không nhận thì mỗi ngày chịu phiền, nhận thì qua một năm an nhàn lại đổi nơi khác chịu phiền, này xem như là trời phạt sao?

Bị cự tuyệt rõ đầu rõ đuôi như vậy, Thanh Sơ nhìn qua lại vẫn không đau không ngứa, quả thực như là đã sớm nghe quen, “Vì lời người khác mà buông tay, càng sai lầm.”

“……” Mình làm công tác tư tưởng sai ở đâu chứ, “Không nghe thì thôi, dù sao đến lúc đó khóc cũng không phải ta.”

“Sẽ không khóc.” Không sai biệt lắm cũng nên chấm dứt đề tài này, Thanh Sơ liền lên tiếng hỏi, “Muốn đi nơi nào?”

“Ân…… Tùy tiện đi dạo đi, nơi này ngươi vẫn quen thuộc hơn ta.” Mấy ngày nay Thanh Sơ mỗi ngày đều dẫn hắn đi chung quanh một chút, có khi tới nơi tiên gia tu hành, có khi đi chợ phường xem xem, có khi đi ngắm mỹ cảnh đâu đó, cũng coi như không tồi.

“Có một chỗ tên là Hoa Kính Hồ, mỗi độ trăng non hồ nước sẽ biến ảo nhiều loại sắc thái, hôm nay vừa lúc trăng non.”


“Vậy tới đó đi.”

Thanh Sơ giống Mạch Cẩm, mang Lục Diêu phi ngự kiếm bởi vì hắn cơ bản là người thường, cho nên đều thích đặt tay trên thắt lưng hắn để tránh hắn ngã xuống, hành động này tuy không có gì đáng trách, bản thân Lục Diêu cũng không chắc chắn sẽ tuyệt đối không trượt chân, thế nhưng……

“Ngươi nhất định phải dùng hai tay ôm chặt như vậy sao?” Cho dù là Mạch Cẩm thì cũng chỉ là một tay đỡ hờ mà thôi, người này còn ôm thật, tư thế này quả thực mặc cho ai nhìn đều phải dùng ánh mắt ái muội nhìn bọn họ.

“Sẽ rớt xuống.”

Nếu Lục Diêu chưa kinh lịch qua thế giới trước, đại khái sẽ bị bề ngoài Thanh Sơ lừa gạt tin tưởng lời này.

Đoạn đường tiếp theo Lục Diêu không nói nữa, hắn đang tự hỏi vì cái gì bản thân cự tuyệt lại luôn không có tác dụng. Cuối cùng suy ra kết luận là: Nhất định là trong khoảng thời gian này khí tức luyến ái hồng phấn bao trùm không gián đoạn làm hắn bắt đầu mềm lòng, trước kia mình luôn chỉ cười nhạt khi gặp trò này, chưa từng có tình huống như hiện tại. Có lẽ không để ý người khác nói vô nhân đạo, đùa bỡn người một lần liền ném sẽ thực hiệu quả, tuy rằng nghe thì thực ác liệt.

Muốn thử hay không?

Không biết vì sao, Lục Diêu theo bản năng tưởng tượng một chút người phía sau bị mình “bội tình bạc nghĩa”, sau đó…… Cư nhiên mạc danh kỳ diệu lại mềm lòng. Này đối với Lục Diêu mà nói quả thực là kỳ tích, lui lại mà nói, mềm lòng cũng thôi, trước kia cũng không phải chưa có, thế nhưng còn có chút đau lòng không khỏi cũng quá quỷ dị, thứ này đừng nói là xuất hiện ở hắn, căn bản đến nghĩ cũng nghĩ không tới có một ngày mình sẽ có loại cảm giác này.

Tuyệt đối là vì không muốn bị chuyện này bức thành tra nhân, tâm sinh thương tiếc này tuyệt đối là ảo giác, căn bản không có khả năng!

“Đến.”

Cả người còn đang trong trạng thái không dám tin, Lục Diêu nghe Thanh Sơ nói mới ngẩng đầu, chỉ thấy trước mặt là một mảnh hồ nước không lớn, thú vị là nước trong hồ lại là thanh sắc, hơn nữa nước vẫn trong veo, có thể xem là một mỹ cảnh. Xoay người nhìn nhìn bốn phía, Lục Diêu phát hiện mảnh hồ này là một chỗ lõm vào trong sơn cốc, tứ phía đều là vách đá dốc đứng, người thường muốn xuống là thập phần khó khăn.

Lục Diêu đang muốn mở miệng khen không tệ, chỉ thấy bầu trời vốn còn trong xanh bỗng nhiên biến đổi, một đám mây đen lớn bao phủ phía trên sơn cốc, tựa hồ hạ mưa to bất cứ lúc nào.


Thanh Sơ nhất thời biến sắc, gọi ra ba chuôi kiếm lăng không ném đi, mấy thanh kiếm kia trôi nổi trên không bao quanh hai người, tự quay thành hình tròn tốc chuyển nhanh dần lên, phát ra vầng sáng bạch sắc thản nhiên bao phủ hai người. Kiếm trận vừa bày ra, Thanh Sơ liền lập tức đẩy Lục Diêu cùng ngã xuống đất, mình thì như bảo hộ mà chống đỡ trước người hắn.

“Đây là thế nào –”

“Oanh –”

Không đợi Lục Diêu hỏi xong, một đạo lôi điện to bằng ngón tay liền đánh mạnh vào màn hào quang trên kiếm trận, Lục Diêu cảm giác được người bên cạnh mơ hồ có chút run rẩy.

“Không nên động.”

Lôi điện từ trên trời giáng xuống một đạo nối tiếp một đạo đánh lên quầng sáng, uy lực dần tăng mạnh, khóe miệng Thanh Sơ tràn ra một tia máu tươi, trên trán tràn đầy mồ hôi. Lại một đạo lôi điện thô như cổ tay đánh xuống, Thanh Sơ phát ra một tiếng kêu rên, mồ hôi lạnh liên tiếp không ngừng mà nhỏ giọt, trên mặt cũng bắt đầu lộ ra vẻ thống khổ, nhưng vẫn hộ trước người Lục Diêu.

Lục Diêu bị hộ bên dưới giờ phút này vô luận có nôn nóng thế nào cũng không làm được gì, nhịn không được siết chặt nắm tay, loại cảm giác vô lực đáng chết này thật sự là đáng ghét. Cố tình vào thời điểm này, trước mắt dần dần bắt đầu biến đen, lại giống như phía trước có người đang nói chuyện:

“Không thể, bên ngoài rất nguy hiểm, cho nên nhất định không thể đi ra ngoài…… Đừng tức giận được không? Ta đi làm chút đồ ăn ngươi thích, xem như bồi tội được không?”

“Không cần bất luận kẻ nào khác, chỉ cần ngươi là đủ rồi. Cho nên hãy luôn ở bên ta, vĩnh viễn đừng rời đi, đã hứa rồi đó nha.”

“Bàn tay thật xinh đẹp, hẳn sẽ thực hợp đàn dương cầm, ta dạy ngươi đi.”

Không đúng…… Loại ký ức này không nên có, cho dù chuyện trước kia đã nhớ không rõ, nhưng khả năng đàn dương cầm của mình hẳn là do phụ thân dạy mới đúng. Hơn nữa đây đến cùng là cái gì, một lần hai lần thì cũng thôi, nhiều lần xuất hiện như thế nói thế nào cũng không phải ngẫu nhiên.

Đến tột cùng là hệ thống muốn mê hoặc mình, hay ký ức của mình thật sự có vấn đề gì? Nói như vậy ấn tượng đối với quá khứ đã ít đến mức đáng thương lại cũng không quá đúng nữa, ước chừng trước hai mươi tuổi mọi chuyện cơ hồ đều chỉ còn lại ấn tượng mơ mơ hồ hồ.

Cảm giác tựa hồ ký ức của mình đã có chút loạn thất bát tao, thật sự là hỏa đại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.