Phi Chính Quy Luyến Ái

Chương 47: Dự cảm trở thành sự thật


Đọc truyện Phi Chính Quy Luyến Ái – Chương 47: Dự cảm trở thành sự thật

Ba ngày này hắn thật không hiểu có cái ý nghĩa gì, mấy người đó bộ dáng như đạt được lợi ích không nhỏ thì cũng thôi, chẳng lẽ Mạch Cẩm dẫn hắn đến chỉ để khiến hắn bực bội khó chịu?

Nếu nhất định phải nói tới thu hoạch, Lục Diêu chỉ nhìn ra thái độ Mạch Cẩm đối với Thiên Miểu là căm thù đến tận xương tuỷ, hai người kia chưa bao giờ có một lần đối thoại tâm bình khí hòa, Mạch Cẩm thậm chí còn không thèm nhìn về phía đối phương. Thế nhưng dù mình biết cố sự giữa hai người, thì lại có tác dụng gì?!

Trừ điều đó ra, hắn còn có một dự cảm cực kỳ không tốt, phát ra từ cái vị Thanh Sơ chân nhân từ đầu đến cuối đều bất động như núi. Ở Lưu Quang yến hắn thường xuyên cảm giác thấy có người nhìn chằm chằm mình, thủy chung tìm không thấy nơi phát ra, lại mạc danh cảm giác là Thanh Sơ. Có lẽ là đã trải qua hai lần nhiệm vụ, đối với loại chuyện này đã sinh ra trực giác, Lục Diêu trong lòng có suy đoán, nói không chừng Thanh Sơ chính là mục tiêu của thế giới này, nhưng đó chỉ là ý tưởng, không hề có căn cứ.

Đứng ở trên phi kiếm, Lục Diêu nhìn chằm chằm ngọn núi xa xa, tâm tư đã chạy xa. Không biết là ảo giác hay hắn tự kỷ, lại luôn cảm giác thay vì nói là để hắn đi hoàn thành nhiệm vụ, chi bằng nói là “bị” hoàn thành. Hai lần trước đều là mục tiêu nhiệm vụ mạc danh kỳ diệu chú ý tới hắn, lại mạc danh kỳ diệu quấn quýt bên hắn, mà bản thân hắn cơ bản không phí chút sức lực, lần này còn có thể như vậy sao?

Hệ thống này được tạo ra để trả thù xã hội? Chuyên chọn kẻ tâm lý không bình thường mà xuống tay, xong liền bỏ chạy?

Thật sự không muốn chiều theo ý hệ thống, hơn nữa vạn nhất thật sự đoán đúng thì sẽ không có biện pháp vãn hồi, Lục Diêu xoay tay lại kéo lấy áo Mạch Cẩm, “Thả ta đi.”

“Đợi bản tôn chơi chán sẽ thả ngươi đi.”

“Ngươi……”

Giá trị vũ lực trị của Lục Diêu vĩnh viễn là vô vọng, cố tình hắn rất ít gặp kẻ nào có giá trị vũ lực thấp hơn mình. Đương nhiên, phản kháng của Lục Diêu bị khinh thường, lại bị mang về động phủ của Mạch Cẩm.

Đi vào liền thấy Nghiên Sương đứng thẳng ở đó, dịu dàng hữu lễ dò hỏi, “Chủ nhân, có cần nô tỳ hầu hạ ngài tắm rửa thay y phục?”

Mạch Cẩm hơi suy tư, cự tuyệt nói, “Không cần, để tiểu gia hỏa theo ta là được.”

Lục Diêu đã lười phản bác, dù sao hắn cũng muốn tắm rửa, đi cùng cũng sẽ không rớt khối thịt nào.


“Dạ.” Hành một lễ, Nghiên Sương liền yên lặng lui ra.

Liếc liếc mắt nhìn bóng dáng Nghiên Sương rời đi, Lục Diêu cảm thấy có chút ý tứ gì đó, vừa rồi sau khi Mạch Cẩm cự tuyệt, trong nháy mắt sắc mặt Nghiên Sương ảm đạm xuống, tuy rằng ngắn ngủi lại vẫn bị hắn phát hiện. Tiểu thị nữ này tám chín phần mười là thích Mạch Cẩm, ánh mắt thật không được tốt lắm.

Mạch Cẩm ban đầu nói là muốn Lục Diêu đi thuận tiện hầu hạ gã thay y phục, nhưng sau đó liền nhớ tới, đến y phục của Lục Diêu cũng là nhờ gã hỗ trợ mặc cho. Đến cuối cùng, Mạch Cẩm đành tự giác mặc y phục, Lục Diêu còn đang rối rắm tìm kiếm cái nào là nội y.

Trước kia hắn chưa bao giờ từng hoài nghi chỉ số thông minh của mình, thế nhưng hiện tại xem ra……

Đến Mạch Cẩm cũng hiểu được, tiểu gia hỏa mình dẫn về thật đúng là…… Tương đối đặc thù.

Kết thúc tiểu nhạc đệm này, giờ phút này Lục Diêu sắc mặt nghiêm chỉnh, trừng mắt nhìn quyển sách trên tay – để một người quen đọc bộ sách hiện đại đến lật xem sách cổ đại, thật sự là khó thành thói quen, nhất là khi nhìn cả quyển sách đều là chi, hồ, giả, dã.

Gạt bỏ ý định lấy phương thức này tiêu phí thời gian, Lục Diêu thong thả ra khỏi gian phòng, dư quang quét đến Nghiên Sương đang từ một bên hành lang đi tới, bưng một cái khay, trên đó có một ít chai lọ, từ bề ngoài không nhìn ra tác dụng gì.

Lục Diêu vẫn đứng ở đó, đợi Nghiên Sương đi sát qua, thấp giọng nói, “Giúp ta rời đi.”

Nghe vậy, Nghiên Sương dừng cước bộ, xoay người nhìn về phía Lục Diêu, một đôi minh mâu không chút gợn sóng, “Sao Lục công tử lại nói vậy?”

“Ngươi hẳn cũng không hy vọng bị người khác thay thế vị trí, ta cũng không muốn lưu lại đây.”

Cho dù bị xem thấu tâm tư, Nghiên Sương vẫn sắc mặt bình tĩnh, nhu nhu cười, “Nghiên Sương là thị nữ của chủ nhân, có thể hầu hạ chủ nhân đã là vạn hạnh, tuyệt không dám vọng sinh tham niệm. Nô tỳ chỉ nghe mệnh lệnh từ chủ nhân, khiến Lục công tử thất vọng, nô tỳ cáo lui.” Dứt lời hạ thấp người thi lễ, liền bỏ đi.


Lưu lại tại chỗ Lục Diêu thở dài một tiếng, tuy rằng vốn cũng không có bao nhiêu kỳ vọng, nhưng vẫn không khỏi thất vọng. Cho dù chỉ là có khả năng, hắn cũng không muốn lại tiếp tục dây dưa với biến thái, đặc biệt còn là nam nhân.

Không đợi ý tưởng này rút đi, Lục Diêu liền nghe thấy thanh âm tuy dễ nghe nhưng không thế thích nổi của Mạch Cẩm vang lên bên tai: “Tiểu gia hỏa, đến tiền thính tiếp khách nha ~~”

Thật sự rất muốn đập gã.

Mang cái biểu tình không thể khó coi hơn, Lục Diêu mang theo áp suất thấp đầy người đi vào tiền thính, trong lòng nghĩ làm thế nào để ở tình huống không bị phát hiện mà đánh Mạch Cẩm một trận, thấy người khởi xướng đang ưu tai du tai ngồi trên ghế thì càng phát cáu, “Chuyện gì?”

Mạch Cẩm nâng tay chỉ chỉ, nhìn theo phương hướng kia, Lục Diêu xoay người liền đi, “Ta đi bổ miên.”

“Di? Tiểu gia hỏa ngươi có cừu với Thanh Sơ chân nhân?” Nâng tay bắt lấy Lục Diêu đang muốn rời đi, mặt Mạch Cẩm lộ vẻ tò mò, nhân tiện liếc mắt xem xét Thanh Sơ đang ngồi ngay ngắn uống trà ở kia.

“Không có, có thể buông tay chưa?”

“Đương nhiên không được.” Bản thân gã tuy rằng cực kỳ không thích Thanh Sơ, nhưng không nghĩ tới tiểu gia hỏa này cũng vậy, “Để các hạ chê cười, các hạ cố ý đến bái phỏng, có chuyện gì hiện tại có thể nói đi?”

Vừa rồi khi hai người họ nói chuyện, Thanh Sơ thủy chung nhìn phẩm trà không chớp mắt, thấy bọn họ ngừng hỗ động mới mở miệng nói, “Có thể mượn người này một chút.”

Sắc mặt Lục Diêu trở nên càng thêm khó coi.


“Lý do?”

“……” Trầm mặc một lát, Thanh Sơ mới thản nhiên nói, “Kiếp.”

Lời này Lục Diêu nghe không ra nội hàm, Mạch Cẩm lại nghe hiểu, nhất thời sắc mặt biến đổi thập phần vi diệu, nhịn không được kinh ngạc nhìn thoáng qua Lục Diêu. Thấy hắn lộ vẻ nghi hoặc, cũng không giải thích nhiều, “Bản tôn hiếm khi hứng khởi nuôi một sủng vật, tạm thời chưa muốn cho người khác, mời các hạ trở về.”

Dự đoán được Mạch Cẩm sẽ cự tuyệt, Thanh Sơ buông chén trà, không chút hoang mang nói, “Có yêu cầu gì có thể nói ra.”

Mắt phượng híp lại, Mạch Cẩm đột nhiên trầm hạ biểu tình, lãnh ngạnh chỉ hướng cửa, “Nơi này của bản tôn không chào đón người Bạch Huyền phái, uổng bản tôn cho rằng Thanh Sơ chân nhân khác biệt với hạng người tầm nhìn hạn hẹp kia, xem ra là hiểu nhầm. Nghiên Sương, tiễn khách.”

“Thanh Sơ chân nhân, mời đi bên này.”

Xòe tay, Mạch Cẩm tùy tay cầm trái cây trên bàn đưa vào miệng, có chút miệng lưỡi không rõ nói, “Vốn cho rằng y muốn nói cái gì càng có ý nghĩa, thật sự là làm người ta thất vọng. Yên tâm, trước khi bản tôn chán, sẽ không tống xuất ngươi.”

“Cho dù ngươi tự coi mình là tiểu hài tử, cũng không cần biến ta thành món đồ chơi.”

“Thế nào, hắn không đồng ý?” Thiên Miểu mày nhíu chặt, sắc mặt phức tạp.

Thanh Sơ vẫn không có biểu tình gì, chỉ lơ đãng cắn môi dưới, để lộ nội tâm cũng không phải bình tĩnh như mặt ngoài, “Phải.”

Thiên Miểu bất đắc dĩ thở dài, nếu có thể lão cũng muốn tận lực không giao tiếp với Mạch Cẩm, thế nhưng tình hình hiện tại hoàn toàn không phải do bọn họ lựa chọn, “Vậy ý kiến bản thân hắn như thế nào?”

“Hắn…… Như có điều bất mãn với đệ tử.”

Này thật đúng là đau đầu, thường nhân thấy Thanh Sơ cho dù không choáng váng, ít nhất cũng nên có chút ngưỡng mộ chi tình, không nghĩ tới người này lại đặc thù, Thiên Miểu biểu tình nghiêm túc, “Thanh Sơ, tình kiếp của ngươi khiếm khuyết đã lâu, nếu không có chế ước này, ngươi vốn đã phi thăng Tiên giới từ bốn mươi năm trước, lần này rốt cuộc có dấu hiệu, tuyệt không thể buông tha vô ích! Nhưng không cần nóng vội, ta sẽ lại đi tìm Mạch Cẩm, hắn chủ động phối hợp tất nhiên là tốt nhất, nhưng nếu không thể…… tu vi của hắn cũng không bằng ngươi.”


“Đã rõ.”

Rời khỏi phòng nghị sự chuyên chúc của chưởng môn nhân, Thanh Sơ có chút mê mang trở lại chỗ ở, từ khi y bắt đầu hiểu chuyện vẫn luôn sống với sư tôn, sư tôn khen ngợi thiên phú tu hành của y không ai sánh kịp, cũng chỉ bảo y tu chân giả không thể dây dưa thế tục chi tình, y vẫn cẩn tuân dạy bảo, bốn trăm năm qua cơ hồ chưa bao giờ từng có một điểm cảm xúc cường liệt. Nhưng rõ ràng tu vi đã đủ, lại chậm chạp không thấy Thiên kiếp, sư tôn khổ tìm nhân duyên từ lâu, mới biết được là y chưa kinh qua tình kiếp, không được phi thăng.

Thanh Sơ đối với điều này vạn phần khó hiểu, đã nói tu chân không thể động tâm, vậy vì sao lại có kết luận này? Bản thân vì sao từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy người nọ đã…… Xác định người nọ chính là tình kiếp chi nhân trong lời sư tôn? Vì sao luôn cảm thấy tâm thần không yên……

Y nào biết, tuy rằng Thiên Miểu nói y không thể động tình, song đó cũng chỉ là cảnh báo trước mà thôi, đệ tử bình thường cho dù nghe lời cỡ nào, cũng khó tránh từng trải qua một hai lần nhi nữ tình trường, lão lúc trước nào nghĩ đến Thanh Sơ nghe lời đến mức ấy. Còn nữa tình kiếp này cũng đơn giản, trên thực tế không thể hung hiểm bằng Thiên kiếp, trước đây chuyện tu chân kỳ vì tình mà nhập ma cũng không phải ít, cho nên Thiên Miểu thật sự không dám coi thường.

Không hi vọng bị người kia chán ghét, nhưng nên làm thế nào? Trong đầu Thanh Sơ chỉ biết tới đạo pháp chú quyết, lại tìm không ra biện pháp làm người khác thích mình, về phương diện đạo lý đối nhân xử thế có thể nói là trống rỗng.

Sư tôn tựa hồ chưa từng dạy mình những thứ này, chỉ có thể đi hỏi môn hạ đệ tử.

***

“Dừng bước.”▼_▼

“Thanh, Thanh Sơ chân nhân? Ngài có chuyện gì phân phó?”∑[ °△°]

“Có từng ngưỡng mộ người nào trong lòng không?”▼_▼

“Này…… Đương, đương nhiên không có! Đệ tử luôn cẩn tuân giáo huấn, thanh tâm quả dục……”b

……

Chúng ta có thể tưởng tượng loạt cảnh bi hài tiếp theo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.