Phi Chính Quy Luyến Ái

Chương 28: Phát phẫn đồ Cường (Nỗ lực phấn đấu)


Đọc truyện Phi Chính Quy Luyến Ái – Chương 28: Phát phẫn đồ Cường (Nỗ lực phấn đấu)

Hai người trầm mặc duy trì tư thế xấu hổ như vậy, thấy An Duy Tư thời gian dài không nói chuyện cũng không rời đi, Lục Diêu có điểm không kiên nhẫn, đang muốn đẩy ra, thứ gì đó bỗng nhiên rơi xuống cánh tay.

Một giọt…… Lại một giọt……

“=口=!!”

Lục Diêu sửng sốt, làm sao lại nói khóc liền khóc thế này, tố chất tâm lý cũng không khỏi quá kém đi. Cũng không đúng, người trước mắt này tuổi tâm lý hẳn đang là năm, sáu tuổi, nói vậy khóc cũng là bình thường, thế nhưng sau khi làm cái loại chuyện này còn khóc thì có điểm……

“Ngươi……”

Nghe thanh âm, An Duy Tư ngẩng đầu nhìn về phía Lục Diêu, trong ánh mắt lãnh khốc giờ phút này hoàn toàn bị nước mắt thay thế, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng, chất lỏng ấm áp không ngừng trượt xuống, lại còn càng ngày càng có xu thế nghiêm trọng, thượng tướng lãnh huyết dĩ vãng giờ phút này lại khóc đến mức thân thể phát run, thỉnh thoảng phát ra tiếng thút thít, như là đứa trẻ chịu ủy khuất.

Không phải do hắn phản ứng thái quá, mà chuyển biến lớn như vậy là người đều phản ứng không lại a.

“Uy, ngươi, ngươi trước ngừng khóc cho ta!” Lục Diêu có điểm khó phản ứng, ngay từ thái độ lạnh lùng ban đầu cũng duy trì không nổi nữa, hoàn toàn không có kinh nghiệm trong chuyện này, cho nên nhất thời cũng không biết nên làm cái gì.

“Cạch.”

Nhân viên đưa điểm tâm vào thấy trường hợp quỷ dị như vậy, choáng váng.


Này, người này là ai a, sao bộ dạng lại giống thiếu tướng đại nhân như vậy, còn khóc thảm như vậy, còn tư thế ái muội như thế …… Mụ mụ ta nhất định đã sinh ta không đúng cách rồi!!

Vì thế nhân viên nọ vẻ mặt chết lặng đẩy mạnh xe điểm tâm vào phòng, không chớp mắt, xoay người đi ra còn thuận tay đóng cửa…… Sau đó kinh hãi mắt lệ doanh tròng mà đi.

“……” Tự nói với bản thân không nhìn đoạn tiểu tiểu nhạc đệm ấy, Lục Diêu nhìn về phía vị thuần nam tính nào đó còn đang khóc đến mức không kịp thở, có chút hối hận bản thân không có đủ giá trị vũ lực để đánh xỉu người này, “Ngươi đừng khóc ……”

“Ô…… Ngươi nói…… Ngươi, chán ghét ta……”

Bộ dạng khóc đến lê hoa đái vũ như vậy, nếu đặt ở phụ nữ hoặc hình tượng tương đối nhuyễn, Lục Diêu có lẽ còn có thể miễn cưỡng an ủi vài tiếng, thế nhưng đặt trên người An Duy Tư xin thứ cho hắn thật sự không thể phát ngôn.

Bên cạnh hắn chú định không có một ai bình thường sao o.o

“Câm miệng lại, ngươi còn khóc nữa ta liền chán ghét ngươi cả đời.”

Nhìn An Duy Tư thoáng khực lại miễn cưỡng ép dòng lệ xuống, so với hồi nãy còn đáng thương hơn khiến Lục Diêu một trận không nói được gì, hít sâu một hồi lấy bình tĩnh, mới dứt khoát đẩy người ra, mà không phải một quyền đánh lên.

Đổi kiện áo, Lục Diêu sửa sang lại dáng vẻ bản thân sau liền đi đến phòng Grant, mặt không chút thay đổi hỏi gia hỏa đang dùng bữa sáng,“An Duy Tư bị nhân cách phân liệt sao?”

“Khi nào ta có thể rời khỏi đây?”


“Còn nữa, ngươi thích nam nhân không?”

Bị ba vấn đề trống đánh xuôi, kèn thổi ngược làm nghẹn họng, Grant vỗ vỗ ngực, đánh giá Lục Diêu đang cả người tản ra áp suất thấp một phen, quyết định vẫn không cần tìm đánh, “An Duy Tư tuy rằng khá cứng nhắc, thể nhưng theo ta được biết trên phương diện tinh thần hắn vẫn rất kiện toàn. Về vấn đề rời khỏi đây thì vẫn câu nói kia, phải xem bọn họ lúc nào tìm được phương án giải quyết. Cuối cùng, ta kỳ thật nam nữ không kị.”

“……” Hỏi ra vấn đề cuối cùng kia chắc do mình tức đến nóng đầu rồi, “Vậy ngươi có nguyện ý chăm sóc đệ đệ thân ái của ngươi một chút không?”

Xiên một miếng rau, Grant không cần tự hỏi liền lắc đầu, “Không phải ta giết hắn chính là hắn giết ta.”

“Vậy ngươi để ý ta sử dụng bạo lực không?”

Yêu yêu, xem ra An Duy Tư làm cái gì đó thực khó lường a, có thể khiến Lục Diêu biến thành bộ dáng sắp phá vỡ như vậy, Grant tỏ vẻ thập phần tò mò, “Đương nhiên không ngại, có điều có thể hỏi một chút không, hắn đã làm gì?” Gã thật sự không nghĩ ra được An Duy Tư có thể làm được chuyện thiên kinh động địa gì, nhưng cái bộ dáng kia của hắn phỏng chừng đã lao lực vô ích.

Vừa nhắc tới cái này, Lục Diêu lại hít sâu vài cái, ẩn ẩn cảm giác dạ dày lại bắt đầu đau, “Không có gì, chỉ là tiến hành trao đổi lý giải sâu về nhau một chút mà thôi!”

Ngữ khí hung tàn kia khiến Grant cảm giác áp lực rất lớn, đồng thời cũng càng thêm tò mò An Duy Tư đã làm cái gì, lại khiến Lục Diêu đổi một kiện áo mới trở về.

“Khụ khụ, được rồi, có muốn cùng ăn một bữa cơm không?”

“Không cần.” Hắn hiện tại có việc trọng yếu hơn cần hoàn thành,“Ta có thể trở về một chút không? Đại khái buổi chiều liền trở lại.” Chung quy thân phận hắn hiện tại muốn rời khỏi đây vẫn cần phải được đồng ý.


Nháy mắt mấy cái, Grant vẫn không hỏi cái gì, gật gật đầu.

“Cám ơn.”

Về đến nhà, Lục Diêu tùy tiện uống một lọ dịch dinh dưỡng, liền mở máy tính, bắt đầu PHÁT! PHẪN! ĐỒ! CƯỜNG!

Chẳng qua là theo đuổi nam nhân, cũng lắm là nam nhân có chút biến thái, Lục Diêu quyết định bản thân phải bằng tốc độ nhanh nhất đánh gục và rời khỏi nơi quỷ dị này, cho nên hắn hiện tại đã tìm tòi không phải quốc gia đại sự gì, mà là làm thế nào theo đuổi nam nhân!

Nhìn vẻ nghiêm túc của hắn so với nội dung trên máy tính…… Kỳ quặc tựa như thời điểm loa phát thanh đọc tin tức trên nền nhạc Tối huyễn dân tộc phong vậy.

(Bài hát này trong bộ Phản chuyển thú nhân có nhắc đến, giờ gặp lại có cảm giác như mấy tác giả lúc đó bị ngộ bài này thì phải =.=!)

Đáng tiếc tra tìm mấy tiếng, hắn vẫn không tìm được một đề nghị nào có giá trị thực tiễn, bởi vì mấy cái kia đối với người thường có lẽ còn dùng được, thế nhưng đối với kẻ các phương diện đều tương đối độc đáo như Grant chỉ sợ không có tác dụng gì. May mắn là, Lục Diêu luôn luôn không tính thắt cổ trên một thân cây, hắn rất nhanh liền nghĩ đến một loại…… phương pháp tương đối trực tiếp.

Sau khi xác nhận bản thân không thể tìm được tin tức gì hữu dụng từ internet, Lục Diêu trở lại phòng nghiên cứu kia – người chuyên môn phụ trách đưa đón hắn đã chờ tại cửa, tuy rằng thực tế hẳn là tránh để hắn trốn chạy, nhưng vẫn thực thuận tiện.

Đến nơi, Lục Diêu đến thẳng phòng Grant, gõ cửa xong cũng không đợi cho phép liền đi vào thuận tay đóng cửa, há mồm liền nói, “Kết giao với ta.”

Grant còn đang hưng trí bừng bừng chơi máy chơi game thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi.

“Ta có lý do bất đắc dĩ, chỉ cần lấy cái tiếng là được, đối với ngươi không có bất cứ tổn hại gì, chỉ cần một năm.”


Thấy Lục Diêu tựa hồ không như nói đùa, Grant hứng thú chống cằm, hỏi, “Vì cái gì? Ta giúp ngươi lại có gì ưu việt?”

“Nguyên nhân ta sẽ nói với ngươi vào ngày cuối cùng, về phần ưu việt……” Lục Diêu tạm dừng một chút, “Cũng sẽ ở ngày cuối cùng, cho ngươi thứ ngươi muốn.” Này chính là chiêu lừa gạt điển hình, đến ngày cuối cùng người đã không còn ở thế giới này, còn nói gì đến thù lao? Chẳng qua biểu tình của Lục Diêu không chút khe hở, nhìn qua thập phần chân thành.

Lục Diêu vốn tưởng rằng sự tình sẽ không dễ dàng giải quyết như vậy, không nghĩ tới Grant chỉ thoáng suy nghĩ một chút, liền sảng khoái gật đầu,“Hảo a.”

“……” Có lẽ đặc thù phổ biến của mục tiêu trong nhiệm vụ này chính là chỉ số thông minh thấp đi.

“Nếu như vậy,” Grant đứng dậy tiếp cận Lục Diêu, xuất kỳ bất ý cúi đầu hôn trụ đối phương, tươi cười trên mặt ái muội đến cực điểm, “Vậy ngươi về sau chính là người yêu của ta? Ngươi phải bảo hộ ta không để An Duy Tư cắn chết.”

Nhắc tới cái tên này Lục Diêu liền cảm giác dạ dày lại đau, hắn nhìn thoáng qua đồng hồ, vừa lúc đến giờ ăn cơm chiều, bị bắt trở thành bảo mẫu lâm thời hắn không thể không đi bón cơm.

Lúc này Lục Diêu lại không đóng cửa, coi như không thấy người nọ thần tình thất lạc ngồi bên cạnh bàn, như đang chấp hành công vụ bình thường, đút cơm xong liền đi, không muốn ngốc ở đó thêm một giây nào nữa.

An Duy Tư ngốc ngốc nhìn cánh cửa đã đóng, hắn lại đi.

Rõ ràng lúc mình vẫn là miêu thì thực ôn nhu, còn có thể ôm mình ngủ. Mình có phải là không nên biến về bộ dáng nhân loại? Có lẽ như vậy hắn sẽ lại đối tốt với mình.

Ủy khuất nằm trên chiếc giường băng lãnh, An Duy Tư căn bản không thể đi vào giấc ngủ, không có mùi của Lục Diêu, không có nhiệt độ cơ thể Lục Diêu. Rất muốn chạy đi tìm hắn, nhưng mà không được, nếu mình đi chỉ có thể lại chọc hắn mất hứng.

Đúng rồi, Grant hiện tại đại khái đang cùng chủ nhân trò chuyện thật khoái trá đi? Đáng ghét, thật sự đáng ghét, ghét những người khác chiếm lấy Lục Diêu, ghét không thể nhìn thấy chủ nhân.

Những thứ chán ghét ấy biến mất hết thì tốt hơn rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.