Phi Chính Quy Luyến Ái

Chương 24: Mượn rượu tiêu sầu


Đọc truyện Phi Chính Quy Luyến Ái – Chương 24: Mượn rượu tiêu sầu

Chuông cửa vang lên, Lục Diêu đương nhiên cho rằng là Grant lại tới nữa, ôm tại bạch miêu đang ở trong lòng mình ngủ mơ mơ màng màng [Hắn phát hiện bạch miêu đặc biệt ham ngủ, đặc biệt thích ngủ trong lòng hắn] đi ra mở cửa, mở cửa thì thấy là Edie đã lâu ngày không gặp đứng ở bên ngoài.

Nhìn thấy Lục Diêu dùng tư thái này xuất hiện, Edie tựa hồ vẫn có chút không thể tiếp nhận, khóe miệng cười có chút cương ngạnh, “Khụ, chào buổi sáng.”

“Xin chào, có chuyện gì sao?”

Liếc mắt nhìn bạch miêu rõ ràng đã tỉnh lại vẫn không chịu chui ra khỏi lòng Lục Diêu, Edie cảm giác mục đích mình đến lần này có điểm khó làm, “Là thế này, thượng tướng bảo ta tới đón mèo của hắn về.”

“Bằng chứng?”

Đây hiển nhiên là vì Edie lần trước “nói dối quân tình” mà bị hoài nghi, chuyện này đối với gã cũng thực bất đắc dĩ, gã mới truyền một lời lại bị người hoài nghi còn bị một con mèo trừng, “Đây là thật sự, nói là Tiểu Bạch…… lai, lai giống.” Hai chữ cuối trời biết gã nói ra gian nan cỡ nào.

Lục Diêu sửng sốt, bạch miêu cũng sửng sốt, đợi nó phản ứng lại, đã bị Lục Diêu giao cho Edie.

Nếu là lai giống thì mình không nên ngăn trở, bạch miêu vốn cũng chỉ là gởi nuôi ở chỗ mình, hơn nữa người này cũng không dám làm gì mèo của An Duy Tư. Nghĩ thông suốt, Lục Diêu liền đưa mèo cho Edie, sau đó xoay người trở về phòng, vừa đóng cửa lại, Lục Diêu liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Edie, phỏng chừng là bị mèo cào.

Sau khi giáo huấn Edie xong, bạch miêu liền nhảy xuống khỏi người Edie, bộ dáng cao quý lãnh diễm kia thực nhìn không ra vừa rồi nó còn chơi xấu bám dính trên người Lục Diêu không xuống.

Edie đã sớm nghĩ đến sẽ là kết cục này, đến lý do nói ra cũng không đáng tin nha, mấy tên đáng chết khốn kiếp kia còn kêu gã đi tìm chết! Lại nói ngài đãi ngộ khác biệt có phải quá rõ rệt rồi không?

Buồn bực thì buồn bực, việc cấp bách vẫn là báo cáo nhiệm vụ trước, không thì vô cớ dùng cái lý do kia dẫn bạch miêu đi, khẳng định là muốn chết a! Edie sắc mặt đoan chính, xác nhận chung quanh không có bất luận kẻ nào, mới nghiêm túc nói, “Đẳng cấp A, hành tinh số 168, tra ra loài dị trùng mới, số lượng mục tiêu 1, tin tức cụ thể không biết.”


Bạch miêu nghe xong, gật đầu ý bảo tự mình biết, liền xoay người chạy đi, vài bước đã không thấy tăm hơi bóng dáng.

Bạch miêu đi rồi, sinh hoạt của Lục Diêu trở nên càng thêm đơn giản, hắn lại không cảm thấy nhàm chán, muốn thay đổi tâm tình liền tới khách sạn kia đánh dương cầm một lát, ngược lại thực tự tại.

Có điều không biết vì cái gì, Grant mấy ngày nay cũng không xuất hiện, nhưng xét về thân phận đối phương, Lục Diêu suy đoán có thể là đi chấp hành nhiệm vụ gì đó, hắn không có hứng thú phỏng đoán sâu xa.

Hôm nay Lục Diêu đang ở trong đại sảnh ưu nhã của khách sạn đánh đàn, làn điệu thiên hướng bi thương, không có nguyên nhân gì, chỉ là nhớ tới bài này thì đánh bài này thôi.

Một người đi vào đại sảnh, Lục Diêu vô tình nhìn thoáng qua, phát hiện người kia chính là người vài ngày trước vừa gặp, là Edie. Đối phương tâm tình tựa hồ không được tốt lắm, thậm chí không có chú ý tới Lục Diêu, tùy tiện chọn một bàn trống ngồi vào, khi mang những thứ được gọi lên thì phát hiện gã gọi là đủ loại rượu.

Lục Diêu không có hứng thú với đời sống tình cảm của Edie, cũng chỉ coi như không phát hiện.

Có đôi khi không phải ngươi vờ không thấy, thì người khác cũng coi như không thấy ngươi.

Đen mặt nhìn kẻ uống say không chút hình tượng bán dựa bán nằm trên đàn dương cầm, Lục Diêu đang nghĩ mình vào thời điểm này nên làm thế nào, cho kẻ này một đấm hay làm người tốt một lần mà ném vào trong WC.

“Lục Diêu……” Edie say đến mức nói chuyện cũng có chút không rõ ràng, trên mặt hồng hồng tràn đầy ủy khuất, “Vì cái gì……”

Nghe nói có nhân uống say sẽ biến thành nói nhiều. Lục Diêu bỗng thấy không ổn, quyết định đứng lên thật nhanh, một phen che miệng Edie đồng thời kéo áo đối phương, lôi người ra khách sạn.


Vạn nhất ở nơi công cộng mà người này phạm ngốc, nói ra cơ mật đế quốc gì đó, chính gã xui xẻo thì thôi còn muốn liên lụy tới Lục Diêu.

Một đường dùng tư thái quỷ dị này về tới trong nhà, Lục Diêu ném Edie sắp nghẹn chết lên sô pha, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, hiện tại người này mặc kệ nói cái gì cũng không quan trọng, Lục Diêu từ trước đến nay không để ý lời nói của kẻ say.

Cầm cuốn sách trước mới đọc được một nửa, Lục Diêu ngồi sô pha đơn bên cạnh, quyết định chủ ý không để ý kẻ say như chết đối diện, chuyên chú đọc.

Ngoài ý liệu là, Edie không có nói không ngừng như Lục Diêu tưởng tượng, mà yên lặng nhìn Lục Diêu, trong mắt có vài phần mê hoặc, như là gặp điều gì làm người ta thực khó hiểu.

“Có chuyện liền nói.” Lục Diêu tự nhiên nói, dù sao hắn cũng không để ý người khác lải nhải, không nghe là được, so ra dưới ánh nhìn chăm chú như vậy ngược lại càng làm cho người ta khó chịu.

“Vì cái gì…… An Duy Tư lại thích ngươi như vậy chứ?”

“……” Lục Diêu đã không biết là lần thứ mấy bị kéo quan hệ với An Duy Tư, hắn cho rằng người bình thường đều nhìn ra được, hắn với An Duy Tư thượng tướng ngoại trừ bạch miêu kia, thì không có bất cứ liên hệ nào đáng nhắc tới, “Suy nghĩ nhiều.”

Nghe Lục Diêu nói như vậy, Edie nở nụ cười, tươi cười kia bí hiểm đến không giống như người uống say, “Rõ ràng là ngươi nghĩ quá đơn giản.”

Vốn định phản bác lại, đến bên miệng lại bị ép trở về — bản thân ở đây nghiêm túc với một con ma men làm gì?


Vì thế Lục Diêu bắt đầu chuyên tâm đọc sách, mặc kệ Edie ở đó nói gì cũng làm như không nghe thấy, cái gì từ nhỏ đã thích An Duy Tư, cái gì bỗng nhiên phát hiện đối với An Duy Tư chỉ là sùng bái, cái gì dự tính thích ngươi a, cũng chưa nghe.

Chờ một chút.

Lục Diêu nhu nhu huyệt thái dương bắt đầu phát đau, lại cầm áo Edie, kéo người vào phòng ngủ, động tác một điểm đều không ôn nhu cởi áo cho đối phương, sau đó liền ném lên giường – xem ra lúc trước yêu cầu đổi khách phòng thành thư phòng là sai lầm.

Đáng ăn mừng là hiện tại mới buổi chiều, Lục Diêu cũng không cần tranh giường với kẻ say, cho nên hắn đi ra ngoài, thuận tiện khóa cửa từ bên ngoài, phòng ngừa Edie tự chạy ra.

Phương thức này hình như có chút quen mắt a, cảm giác như cấm túc khuyển sủng không nghe lời = =

Lục Diêu cho rằng Edie ít nhất sẽ ngủ một đêm, không nghĩ tới tám giờ Edie đã tỉnh, khi phát hiện bản thân bị nhốt trong phòng còn không nói được gì.

Liếc mắt Edie qua cơn say bắt đầu nhức đầu, Lục Diêu chỉ cửa, “Ngươi có thể đi.”

“Đừng vô tình như vậy chữ……” Edie bất đắc dĩ, cho dù đã có chút hiểu biết tính cách của Lục Diêu, cũng vẫn không thể không cảm thấy buồn bực.

Edie còn nhớ rõ khi bản thân uống say đã nói những gì, nhưng gã cùng Lục Diêu đều không cảm thấy một tia xấu hổ, trước không nói lời say có phải là thật không, cho dù là thật cũng không có gì mất mặt đi? Ít nhất Edie nghĩ như vậy.

Người ta đã bày ra thái độ tiễn khách rõ rệt như vậy, Edie liền tự giác đứng lên đi ra cửa, trước khi đi thoáng do dự một chút, nói với Lục Diêu: “Ách, ngươi chuẩn bị một chút, đại khái hai ngày tới sẽ có nhiệm vụ cần ngươi hoàn thành.”

“Nhiệm vụ?” Lục Diêu nhíu mày, sức chiến đấu của bản thân mặc cho ai nhìn đều rất rõ ràng, đế quốc chẳng lẽ đầu não u mê sao?

“A, không phải để ngươi đi chiến đấu, thế nhưng khả năng sẽ đảm đương công tác như bảo mẫu, bởi vì một ít nguyên nhân đặc thù. Có điều cũng không nhất định, nói không chừng sẽ không tới tìm ngươi, nếu không coi như ta báo sai quân tình đi, tạm biệt.”


Lục Diêu ngồi trên ghế, nháy mắt mấy cái, bảo mẫu? Hắn không cảm thấy bản thân có chỗ nào thích hợp với chức nghiệp này, cũng không cảm thấy mình có thể đảm nhiệm.

Nếu có người có thể hiểu biết Lục Diêu đây, cũng sẽ bị tin tức này kinh sợ, khiến Lục Diêu đi chiếu cố người khác, không ép người ta tức chết đã coi như Lục Diêu lưu tình.

Nhưng nếu đã nói không nhất định, Lục Diêu cũng không định quá mức rối rắm, trước mắt ở lại nơi này không phải do hắn nguyện ý hay không, đây là điểm xấu nhất của việc nhân sinh không quen lại thân phận không rõ.

Uống một lọ dịch dinh dưỡng, Lục Diêu tính tắm rửa đi ngủ, nhưng mà không đợi làm ra hành động, tiếng đập cửa vang lên.

Edie quên lấy cái gì sao?

Mở cửa, đối mặt với Lục Diêu là hai binh lính vẻ mặt nghiêm túc, lại mơ hồ để lộ ra nôn nóng, nhìn thấy Lục Diêu thì một câu cũng không nói, mỗi người một khóa cánh tay lĩnh người đi.

Lục Diêu đương nhiên giãy dụa, thế nhưng vũ lực trị chênh lệch không thể bù lại. Khi biết giãy dụa không có hiệu quả, Lục Diêu liền phối hợp theo hai người lên một chiếc huyền phù xa, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ mục đích của hai người kia, lời Edie trước khi đi chợt lóe qua, hơn nữa nhìn hai người đều là quân nhân, nên sẽ không……

“Các ngươi muốn làm cái gì?” Lục Diêu bình tĩnh hỏi.

Biết sử dụng thủ đoạn thô lỗ như vậy cũng là vì quá mức nóng vội, thấy Lục Diêu phối hợp như vậy, hai người cũng có chút ngượng ngùng, trong đó người thân hình tương đối cao lộ ra biểu tình xin lỗi, “Thực xin lỗi Lục tiên sinh, chúng ta không định làm gì bất lợi với ngài, chỉ là An Duy Tư thượng tướng hắn thật sự chống đỡ không nổi nữa……”

Lục Diêu trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng lại cảm thấy kinh ngạc, An Duy Tư xảy ra chuyện thì quan hệ gì tới hắn?

Một người khác nói tiếp: “Tình hình cụ thể đến nơi chúng ta sẽ nói chi tiết với ngài, chúng ta hiện tại chỉ có thể đem hi vọng đặt trên người ngài!”

Gật gật đầu, cho dù hắn không biết bản thân đến có thể làm cái gì, nhưng hiện tại cũng không được lựa chọn, dứt khoát tựa vào trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.