Phi Âu Bất Hạ

Chương 28: Giúp em một việc


Đọc truyện Phi Âu Bất Hạ – Chương 28: Giúp em một việc

Hiện trường hoàn toàn hỗn loạn, tiếng la hét gào khóc xen lẫn với tiếng ấn màn trập của các phóng viên chuyên nghiệp.

“Hai người… hai người không sao chứ?” Mạc Thu chạy từ đằng xa tới, mặt mày tái nhợt, trong mắt chứa đầy kinh hoàng.

“Không sao, ọe…” Dịch Đại Tráng không biết là vừa nãy chạy quá nhanh hay là thực sự buồn nôn, nằm gục thẳng xuống bậc thang nôn thốc, nhưng nó vẫn không ngừng xua tay với Mạc Thu, ra hiệu mình không đáng lo.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Mạc Thu nhìn đám người mới vừa xúm lại một lần nữa ở bậc thang phía dưới, đặt mông ngồi xuống bậc thang.

Tôi cũng muốn biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì.

Quay đầu lại nhìn về phía sau, chỉ có một thoáng như vậy, Thịnh Mân Âu đã không còn ở chỗ cũ nữa, tôi đứng lên tìm kiếm xung quanh, bắt được bóng hắn ở chỗ rẽ đằng xa.

“Hai người chờ tớ, tớ đi… xử lý chút chuyện.” Vội vã để lại một câu, tôi đuổi theo Thịnh Mân Âu.

Rẽ qua chỗ ngoặt chính là bãi đỗ xe của tòa án, lúc tôi chạy đến, Thịnh Mân Âu đã ngồi vào xe, chỉ thiếu điều đạp chân ga lái đi.

Tôi sợ mình không gọi được hắn, bèn chẳng nghĩ nhiều, xông tới cứ thế chặn trước đầu xe hắn. Hắn nhìn thấy, không tắt máy, nhưng cũng không đâm thẳng tới.

Thở hổn hển, tôi vòng tới bên cạnh ghế lái, ra hiệu hắn hạ cửa xuống.

Một lúc sau, cửa kính tối màu chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt anh tuấn của Thịnh Mân Âu.

“Có chuyện gì?”

Tay tôi bám lên cửa kính xe, thở dồn dập hỏi: “Anh, anh đã làm gì?”

Hắn hơi nhướng đuôi lông mày lên, tựa như chẳng hiểu nổi ý trong lời tôi nói.

Trong lòng nôn nóng, tôi cũng không muốn vòng vèo với hắn, nói luôn vào ý chính: “Phiên tòa lần trước… anh đã nói gì với người phụ nữ kia?”

Ngón tay trỏ hắn gõ lên vô lăng rất có quy luật, như thể một cái máy đếm giờ tượng trưng cho sự nhẫn nại của hắn, sau mỗi một lần gõ, kiên nhẫn của hắn sẽ mai một đi một chút.

“Người phụ nữ?”

Mẹ kiếp, nếu không phải đã được chứng kiến diễn xuất cao siêu của hắn, có khi tôi sẽ tin thật.

Tôi chỉ tay về phía cổng, không nhịn được lên giọng: “Người phụ nữ nằm trước cửa, mặc váy đen, đã đến ba phiên tòa, lúc nghỉ giữa giờ lần trước còn cùng anh hút thuốc, anh đừng có nói với em là anh không nhớ!”


Tôi vừa cảm thấy phẫn nộ, lại vừa cảm thấy sợ hãi. Nhưng những cảm xúc này bùng nổ lại không liên quan quá nhiều tới chuyện mới vừa đột ngột xảy ra. La Tranh Vân có chết hay không, chết như thế nào, chết lúc nào, tôi đều không thèm để ý; gã có thật sự phải chịu sự nghiêm trị của pháp luật hay không, thói đời còn công bằng hay không, tôi cũng không buồn quan tâm; điều tôi để ý là… Thịnh Mân Âu có liên quan tới chuyện này hay không.

Chỉ dựa vào một hình ảnh vô tình bắt gặp đã nhận định rằng Thịnh Mân Âu dính líu tới chuyện này, chính tôi cũng cảm thấy khó mà hiểu nổi, đến giác quan thứ sáu cũng khó giải thích được, đã vậy cũng không hợp logic. Hắn làm vậy là vì sao? Bảo vệ chính nghĩa hay là bảo vệ tôi? Bất kể là điều nào áp lên người hắn cũng đều vừa vô lý vừa nực cười.

“Ồ.” Thịnh Mân Âu được tôi nhắc, bấy giờ mới như thể sực nhớ ra có một nhân vật như vậy tồn tại, “Lần trước chúng tôi cùng hút thuốc, nói vài câu.”

Tim tôi lập tức treo lơ lửng: “Anh nói gì với bà ta?”

Con ngươi trong mắt Thịnh Mân Âu vừa đen vừa âm u, thẳng tắp nhìn vào tôi, mãi vẫn không có giọng nói vang lên.

Đối diện không một tiếng động như vậy, chỉ có thể khiến lòng tôi càng nôn nóng thêm.

Tôi không nhịn được vỗ lên cửa kính xe một lần nữa, giọng càng gấp gáp hơn: “Anh rốt cuộc đã nói gì?”

“Nói thật.” Hắn nhẹ nhàng nhả ra hai chữ.

Tôi yên lặng trong chốc lát, không biết phải đáp lại gì ngay lập tức.

“Anh cố ý.” Đầu óc tôi rối bời, phút trước là người phụ nữ mặc váy đen bên ngoài cửa chính, phút sau là Tề Dương bị tôi giết chết mười năm trước, “Anh luôn am hiểu những chuyện này.”

Cho dù là mượn dao giết người, hay là đầu độc lòng người, hắn đều làm được thuận buồm xuôi gió. Thế nhưng, mười năm trước tôi cam tâm tình nguyện thay hắn làm tất cả, mà con dao hiện giờ là vì sao? La Tranh Vân đã đắc tội hắn chỗ nào?

Đầu ngón tay Thịnh Mân Âu dừng lại, đột ngột dừng động tác gõ lên vô lăng, ánh mắt từ từ lạnh lẽo đi, khóe môi kéo ra một độ cong châm chọc.

Tôi rùng mình, ngập ngừng nói: “Em không…”

“Đúng, tôi rất am hiểu, cũng làm rất tốt, dù là quá khứ hay hiện tại.” Hắn thừa nhận một cách hào sảng, “Đắm chìm giữa tội ác mang cho tôi niềm sung sướng vô hạn.”

Ngón tay không nhịn được siết chặt lại, mọi thứ đột ngột xuất hiện khiến tôi mất đi khả năng phán đoán, làm tôi không rõ hắn nói câu này rốt cuộc là thật lòng, hay chỉ đơn giản là muốn châm chọc tôi.

“Anh còn nhớ lời ba nói với anh trước lúc ông mất không? Ba nói anh nhất định sẽ trở thành một người rất tốt, anh còn nhớ không?” Tôi không nhịn được siết lấy tay hắn.

Hắn từ từ sa sầm mặt xuống, cất đi mọi biểu cảm, không tiếp tục nói nữa, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào tôi.

Ba tôi có lúc rất có tác dụng, rồi có lúc sẽ mang tới tác dụng ngược. Ông là một liều linh dược, rồi cũng là một vết sẹo sinh trưởng trong tim chúng tôi, không tài nào xóa đi được.

Xe thể thao đột nhiên phát ra tiếng nổ máy đáng sợ, phảng phất như con thú hoang đang gầm lên cảnh cáo đầy phẫn nộ.


“Tránh ra.” Hắn thô lỗ gạt tay tôi đi, nhẫn nại đã hoàn toàn cạn kiệt, không muốn tiếp tục nói một câu nào nữa.

Tay của tôi đập vào khung cửa kính, tê dại mất một lúc, chân không tự chủ lùi về sau vài bước.

Cùng lúc cửa kính xe chậm rãi nâng lên, con xe thể thao màu bạc cũng lướt qua mặt tôi như một cơn gió, phóng vèo ra khỏi bãi đậu xe.

“Mẹ kiếp!” Xoa mu bàn tay, tôi nhìn theo khói xe hắn, buồn bực khó chịu đá vào khoảng không cạnh đó.

La Tranh Vân được đưa đi cấp cứu ba ngày, cuối cùng vẫn không cứu được về. Mà vụ án cũng bởi vì bị cáo đột ngột tử vong, thành ra không thể không ngừng hẳn xét xử.

Người phụ nữ váy đen gây án tức khắc đã tạo nên một vụ bàn tán sôi nổi trên mạng, đồn đại đủ kiểu, bạn gái cũ của La Tranh Vân, anti-fan, nhân viên bị đuổi việc, xôn xao đủ cách nói, mãi đến tận… một bài đăng weibo được đặt giờ xuất hiện.

ID của người đăng bài là【 Hàn Nhã mẹ Nhạc Nhạc 】, năm nay ba mươi sáu tuổi, là vũ nữ ở club, có một cậu con trai, sinh con năm hai mươi tuổi, không rõ cha đẻ. Nếu như cậu con trai sống được đến bây giờ, hẳn là đã mười sáu tuổi.

Nói “nếu như”, là bởi vì đứa bé này đã qua đời từ mùa xuân năm ngoái, tự sát.

Bà ta thừa nhận rằng mình là người giết La Tranh Vân, đồng thời cũng đã lên kế hoạch cho cái chết mình. Bà ta hi vọng màn báo thù đã tập dượt hơn một ngàn lần trong tưởng tượng của mình sẽ không bị thất bại, nếu như thế giới này không trả công bằng lại cho bà ta được, vậy thì bà ta chỉ có thể tự mình đi đòi.

Bài đăng weibo được đặt giờ này thật ra là một bức di thư, có thể tính là thứ cuối cùng Hàn Nhã để lại trên thế giới này. Cả bài mấy ngàn chữ, xen lẫn máu và nước mắt, kể lại tỉ mỉ động cơ giết người của bà ta.

Con trai bà ta – Hàn Nhạc – đã nhảy lầu tự sát vào mùa xuân năm ngoái, mới đầu, bà ta chỉ nghĩ rằng là mình đã không đủ quan tâm tới con trai, áp lực học tập quá lớn mới dẫn tới bi kịch này. Bà ta ôm nỗi hổ thẹn trong lòng, hối hận không ngừng, mà chưa bao giờ nghĩ tới những khả năng khác.

Hàn Nhạc lúc nào cũng yêu thích La Tranh Vân, trên tường dán đầy poster của gã, màn hình điện thoại di động cũng là gã, trên móc khóa cũng là gã, cậu bé này yêu La Tranh Vân cuồng nhiệt, không cho phép người khác nói bất cứ lời lẽ xấu xa nào về gã. Hàn Nhã có lần cố ý nói xấu La Tranh Vân chọc con trai, Hàn Nhạc vì vậy mà giận dỗi mẹ mình ba ngày. Biết đây là báu vật trong lòng con trai, lúc thu dọn di vật, Hàn Nhã vô cùng cẩn thận cất những thứ này cùng với nhật ký của con trai vào trong thùng.

Hơn một năm, nỗi đau lòng vẫn chưa nguôi ngoai hẳn, bi thương vẫn tồn tại như cũ, mà Hàn Nhã cũng vẫn nỗ lực tích cực sống tiếp.

Nhưng vào đúng lúc này, tin giật gân La Tranh Vân xâm hại tình dục fan nam lại lọt vào mắt bà ta, tin tức che ngợp bầu trời khiến bà ta không để ý cũng biết được bảy tám phần vụ án.

Hàn Nhã bắt đầu cảm thấy bất an, một linh cảm thần kỳ nào đó của người làm mẹ khiến cho bà ta lo lắng về đến nhà, lục tung đống đồ tìm được nhật ký của con trai mình ra xem.

Mà vừa xem, bà ta đã chìm vào cơn tuyệt vọng còn sâu hơn nhiều khi biết con trai mình tự tử.

Con trai Hàn Nhạc của bà, một đứa trẻ mới mười lăm tuổi, vậy mà cũng đã trúng đòn của La Tranh Vân.


Nhưng Hàn Nhạc vẫn khác Mạc Thu, cậu bé này yêu La Tranh Vân, mọi bạo lực và ép buộc, cậu ấy đều không cảm thấy là đau khổ, trái lại còn coi đó là kính dâng vì yêu. Mỗi lần La Tranh Vân hẹn cậu tới, cậu đều vô cùng hạnh phúc, đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào như hũ mật.

Nhưng tên khốn La Tranh Vân này hẳn là thực sự có bệnh kín gì đó ở phương diện này, đối phương càng ngoan ngoãn nghe lời, gã càng thấy ăn không ngon, chẳng mấy chốc đã chơi chán Hàn Nhạc, chặn mọi phương thức liên lạc của cậu, cứ thế vứt bỏ cậu ấy.

Hàn Nhạc trước đã động lòng thế nào, thì sau đó sẽ nát lòng đến vậy. Cậu không hiểu được tại sao La Tranh Vân không nói câu nào đã vứt bỏ mình, luôn cảm thấy phải chăng giữa bọn họ đã có hiểu lầm gì đó. Hàn Nhạc điên cuồng tìm kiếm gã, nhưng cậu chỉ là một học sinh cấp hai, mạng xã hội cũng chỉ có mấy người bạn học xung quanh, lấy đâu ra năng lực tìm tới tên cặn bã La Tranh Vân kia.

Bị đả kích bởi thất tình, đau đớn vì bị vứt bỏ đùa bỡn, đã đẩy cậu bé mới có mười lăm tuổi này vào con đường cùng.

Giờ nghỉ trưa, cậu đã nhảy xuống từ lớp học cao cao, kết thúc sinh mạng trẻ tuổi của mình, chỉ để lại dòng trăn trối ngắn gọn, chưa đầy trăm chữ.

Mà mẹ cậu bé, mãi đến tận một năm sau mới biết được chân tướng.

“Con trai của tôi, con trai của tôi mới có mười lăm tuổi, nó sẽ không bao giờ lớn lên nữa, cũng không có cơ hội lớn lên được nữa. Mọi tương lai tốt đẹp đều không liên quan gì tới nó, nó không lên được cấp ba, cũng không lên được đại học, lúc bạn bè cùng trang lứa kết hôn sinh con, nó chỉ có thể nằm dưới mặt đất lạnh băng, chịu đựng cô độc ngày này qua ngày khác! Nhưng La Tranh Vân thì sao? Gã vẫn cứ có tiền có thế, không hề hổ thẹn về hành động của mình.”

“Mười mấy năm qua, tôi nỗ lực kiếm tiền, nhọc nhằn vất vả nuôi nấng con trai, không hề làm hại bất cứ ai, con trai của tôi cũng chưa bao giờ làm việc xấu, thế nhưng ông trời không phù hộ cho chúng tôi. La Tranh Vân tổn thương người khác lần này tới lần khác, lại không nhận được sự trừng phạt thích đáng. Trăm đắng ngàn cay xét xử gã, cuối cùng nếu như chỉ để gã ngồi hai năm tù là xong, hoặc phán quyết gã vô tội, tôi không thể nào chấp nhận được chuyện như vậy! Con trai của tôi đã không có tương lai rồi, vậy thì dựa vào đâu mà gã lại vẫn có thể sống yên lành? Gã nhất định phải trả giá thật lớn cho hành vi của mình, gã nhất định phải chết!!”

Liễu Duyệt vừa rơi nước mắt vừa đọc di thư của Hàn Nhã, giấy ăn bên cạnh máy tính đã chất thành núi.

“Đáng thương quá, tên La Tranh Vân này sao lại đốn mạt như vậy được cơ chứ, con trai người ta mới có mười lăm tuổi, vậy mà hắn cũng xuống tay được.”

Không thì sao lại bảo gã là súc sinh đây. Tôi cho rằng người thứ nhất là Mạc Thu, không ngờ thực ra lại là Hàn Nhạc.

Bởi vì vụ án này, không ít cư dân mạng đã bắt đầu kêu gọi hi vọng có thể thay đổi khái niệm tội cưỡng hiếp, thêm nam giới vào đối tượng người bị hại. Tương lai thế nào vẫn chưa rõ, nhưng ít ra cũng đã có tia sáng le lói.

Pháp luật vẫn luôn được hoàn thiện giữa những hi sinh không ngừng, nói nó là sách quý được đúc từ máu và nước mắt của toàn nhân loại cũng chẳng hề khoa trương chút nào.

Tôi liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, gần tám giờ, thế nên khép tạp chí lại, chuẩn bị đi về.

“Tuy nói thế này không được đúng pháp luật cho lắm, nhưng La Tranh Vân chết, bà Hàn cũng coi như vì dân trừ hại.” Liễu Duyệt chắp hai tay trước ngực, cầu nguyện một câu không ra ngô ra khoai, “Bà Hàn Nhã, bạn nhỏ Hàn Nhạc, ngủ yên đi, kiếp sau tránh xa cặn bã một chút, Amen.”

Chuyện La Tranh Vân vừa kết thúc, tôi và Thịnh Mân Âu lại một lần nữa mất liên lạc, tôi đã cho rằng sẽ có một khoảng thời gian không được nhìn thấy hắn.

Thế nhưng chuyện vẫn cứ trùng hợp như vậy, tôi không gây ra phiền phức, người bên cạnh tôi lại gây phiền phức cho tôi.

Lại là giữa đêm khuya một ngày nào đó, điện thoại di động của tôi đột nhiên rung lên như bị động kinh.

Mơ mơ màng màng mở mắt nhìn, là Thẩm Tiểu Thạch gọi tới, tôi vốn định mặc kệ, cảm giác cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng nó gọi liên tục hết cuộc này tới cuộc khác, như thể tôi không nghe nó sẽ không bỏ cuộc.

“Này, mày bị làm sao đấy…” Cuối cùng, tôi không thể làm gì khác hơn là ôm cơn giận ngút người vì bị đánh thức, nghe điện thoại.

Thẩm Tiểu Thạch có thể là đã tuyệt vọng, cho rằng tôi sẽ không nghe, lúc vừa nghe thấy giọng tôi còn hơi hoang mang.

“Anh Phong, anh cuối cùng cũng nghe điện thoại rồi!” Lúc nó nói, giọng còn mang theo giọng mũi nghèn nghẹt.


Tôi vừa nghe đã thấy giọng nó không ổn, giãy giụa ngồi dậy, có thêm chút kiên nhẫn: “Xảy ra chuyện gì?”

“Anh Ba, anh Ba bị bắt rồi!” Thẩm Tiểu Thạch vừa cuống vừa bực, “Làm sao bây giờ đây?”

Não tàn Ngụy Sư, nửa đêm cùng Thẩm Tiểu Thạch đi ăn đồ vỉa hè, đằng đó không dễ đỗ xe, ổng liền ngồi trên xe chờ, bảo Thẩm Tiểu Thạch xuống xe đi mua đồ ăn. Chờ Thẩm Tiểu Thạch mua xong xiên nướng trở về, ô kìa, ven đường đã đậu hai con xe cảnh sát, thằng nhóc này còn tưởng là Ngụy Sư đậu xe không đúng chỗ chọc giận cảnh sát giao thông cẩu xe đi.

Kết quả là chạy tới gần nhìn, Ngụy Sư đang bị người đằn xuống đất, cảnh sát nói ổng cố ý hại người.

Thẩm Tiểu Thạch cả kinh nói: “Anh ấy hại ai?”

Cảnh sát chỉ cho nó một người đàn ông trung niên đang ngồi ven đường bịt mũi, ngực đỏ một mảng lớn, nói: “Đó, người ta đang yên đang lành đi trên đường, ông bạn cậu chạy tới đánh người ta một trận.”

Thẩm Tiểu Thạch biết Ngụy Sư không phải người sẽ vô duyên vô cớ ra tay đánh người bừa bãi như vậy, cố gắng bênh Ngụy Sư, không hiểu sao cảnh sát lại không nghe nó, cứ thế áp giải Ngụy Sư đi. Nó cầm hai que xiên nướng đứng hoang mang luống cuống trên vỉa hè, không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho tôi.

Đêm hôm khuya khoắt còn phải đi bảo lãnh người, tôi hít sâu một hơi, cố làm cho mình ôn hòa nhã nhặn.

“Mày đừng có cuống, biết là đồn cảnh sát nào không? Qua đấy chờ anh, anh đến… ngay.”

Dập điện thoại của Thẩm Tiểu Thạch, tôi tìm số của Thịnh Mân Âu từ danh bạ, do dự một lúc lâu, vẫn lựa chọn bấm số.

Tôi biết, luật sư lợi hại có thể tìm được vào thời điểm này cũng chỉ có mình hắn.

Giờ đã là một giờ sáng, Thịnh Mân Âu rất có thể đã sớm tắt máy đi nghỉ, gọi cuộc điện thoại này, tôi cũng chẳng qua chỉ ôm tâm lý thử xem, không có kỳ vọng quá lớn.

Thế nhưng không biết có phải là Ngụy Sư số may hay không, Thịnh Mân Âu vậy mà vẫn chưa ngủ, tuy điện thoại reo rất lâu, nhưng cuối cùng hắn vẫn nghe.

“Giúp em một việc.” Chưa chờ Thịnh Mân Âu mở miệng, tôi đã tranh nói trước hắn.

Hắn dường như đang vận động mạnh, lúc nói chuyện còn lẫn cả tiếng thở dốc rõ rành rành, hơi khàn khàn.

“Tại sao?”

Biết ngay hắn sẽ hỏi như vậy.

“Em đã cứu cấp dưới anh, anh coi như trả ơn em. Chỉ cần anh đứng ra giúp em bảo lãnh một người…”

Hắn cắt ngang lời tôi: “Đó là ơn cấp dưới tôi nợ cậu, cậu đi đòi cô ta.”

Tôi cắn răng, điện thoại di động đã sắp bị bóp nát. Sợ hắn ngay một giây sau sẽ dập máy, tôi cũng không màng tới nói làm sao cho uyển chuyển nữa, nói thẳng thừng huỵch toẹt ra luôn.

“Ngày đó là anh làm em cả một đêm ở câu lạc bộ đúng không? Anh cứ coi như trả tiền đá phò giúp em đi được không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.