Bạn đang đọc Pheromone Của Tôi Có Độc – Chương 61
TTCTCTĐ – Chương 61
(dreamhouse2255)
Chương 61:
【 Khối thời sự nhiều anh hùng bàn phím thật đấy, giỏi thì lên làm đi.
】
【 Đáng tiếc tôi không phải Alpha, bằng không tôi cũng lên.
】
【 Không lên được đừng có nói, người ta 3% cũng mạnh hơn mấy người.
】
【 Du gia đúng là có gen được trời ưu ái, tới Du Việt phân hóa suất không tới 90% thì thôi đi, ỷ vào một gương mặt khắp nơi thông đồng Alpha, cuối cùng đã bỏ võ rồi còn muốn vào đội đặc huấn, tôi chỉ lo lắng cho tương lai của đội mà thôi.
】
【 Du giáo sư 3% chẳng lẽ không lợi hại? Vì sao Du Việt 85% lại bị mấy người xem thường như vậy? Mấy người rốt cuộc xem thường cái gì? 】
【 Du giáo sư chính là thiên tài được không? Thầy ấy 3% hoàn toàn không thua kém 90%, đừng lấy trường hợp đặc biệt ra so sánh, huống chi Du giáo sư cũng không có gia nhập đội đặc huấn.
】
【 Mấy người đều là anh em từ diễn đàn đá bóng qua đây đúng không, khắp nơi đi hát, thực lực của Du Việt không kém, vừa vào Đông giáo liền đánh vỡ các loại kỷ lục, tới giờ điểm rèn luyện cũng đứng đầu cả bốn phân hiệu, chiến tích hàng thật giá thật đặt ở đó, có cái gì mà chua, trốn ở phía sau màn hình ảnh hưởng tới cảm giác của người khác vui vậy sao? 】
【 Nói trắng ra là vì Du Việt quá đẹp, mấy người cảm thấy cậu ấy không thể đánh, cậu ấy hoàn thành nhiệm vụ cấp A cậu ấy phá vỡ các loại kỷ lục mấy người vẫn cảm thấy cậu ấy không được, tóm lại cậu ấy chính là tiểu bạch kiểm (chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, yếu ớt nhu nhược) phân hóa suất không tới 90%, nhưng nếu như nói đưa cậu ấy cho mấy người làm vợ, tôi thấy không chừng tất cả ở đây đều muốn là người đầu tiên ứng tuyển.
】
(dreamhouse2255)
【 Lầu trên chân tướng, mấy người anh em ở đây có phải là vì luyến tiếc người ta xinh đẹp như vậy lại không phân hóa thành Omega hoặc là Beta cho mấy người cưới về làm vợ cho nên mới chua như vậy không? 】
【 Tôi có dự cảm, khi Du Việt kết hôn, nếu cậu ấy cưới được Omega chất lượng tốt sẽ có rất nhiều người nói cậu ấy không xứng, cười chết mất.
】
Vạn Dương Trạch biết Du Việt thích xem diễn đàn, sợ mấy lời không hay ấy ảnh hưởng đến y, cho nên cố ý dặn y hai ngày này không nên lên diễn đàn.
Du Việt một bên xem một bên lười biếng nói, “Tôi phải xem chứ, chỉ khi được mọi người không ngừng khích lệ, tôi mới có thể tiến bộ, để cho mọi người biết, bác sĩ 85% cũng có thể đánh.”
Đội một cùng đội hai mỗi tuần ở lại Đế Đằng bốn ngày, bắt đầu tính từ hôm nay.
Ký túc xá vẫn chưa phân phối, tới phòng tự học ở tổng bộ, huấn luyện viên phụ trách mang đội liền giao nhiệm vụ cho đội trưởng của bọn họ phụ trách huấn luyện cho đội viên.
Tưởng Duệ đi lên đài, “Hiện tại các cậu có mười phút để hỏi, sau mười phút, bắt đầu huấn luyện ngày thứ nhất.”
Du Việt là người đầu tiên nhấc tay lên, Tưởng Duệ nhìn y một cái, “Cậu nói.”
Du Việt: “Đội trưởng, ký túc xá chia như thế nào?”
Tưởng Duệ: “Thay phiên tùy cơ, hai người một phòng.”
(dreamhouse2255)
Du Việt vò đầu, “Ý tôi là, tối nay tôi ngủ với ai?”
Tưởng Duệ nhìn qua chỗ đồng hồ, “Buổi tối mỗi ngày sẽ bốc thăm trước khi ngủ, rút phải ai thì ngủ với người đó, còn chín phút.”
Du Việt: “À.”
Mỗi ngày đều rút thăm, cho đến trước khi ngủ vẫn không biết mình sẽ ngủ với ai, quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Những người khác đều không có vấn đề gì để hỏi.
Du Việt nghĩ không thể lãng phí mười phút này được, lại hỏi: “Vậy lịch huấn luyện và nghỉ ngơi của chúng tôi thế nào?”
Tưởng Duệ: “Không có lịch huấn luyện và nghỉ ngơi, căn cứ theo tình trạng huấn luyện để quyết định.”
Du Việt: “Tổng bộ còn lười nhác hơn cả Đông giáo nữa.”
Mọi người: “……”
Tưởng Duệ: “Những người khác có dị nghị gì không?”
(dreamhouse2255)
Du Việt buồn bực nhìn qua các vị đang ngồi, tâm nói, thì ra không chỉ có một mình Vạn Dương Trạch là người câm, y nhìn ra phía sau, hỏi, “Ngụy Phàm Lĩnh, sao cậu cũng là người câm?”
Ngụy Phàm Lĩnh khoanh tay không kiên nhẫn nhìn ra ngoài.
Mỗi ngày đều phải xem đàn anh cùng phân hiệu làm màu, người ta còn áp hắn một đầu, Ngụy Phàm Lĩnh không muốn nói cái gì hết.
Du Việt: “Vậy, đội trưởng có thể tiết lộ về thời khóa biểu một chút không, ví dụ như mỗi ngày mấy giờ ăn cơm?”
Tưởng Duệ nói, “Buổi sáng mỗi ngày học chuyên ngày, người dạy là giáo sư tốt nhất trong các phân hiệu, buổi chiều thống nhất huấn luyện thể năng và hợp tác đoàn đội, mỗi tuần hai khóa thực tiễn, an bài tùy cơ, thời gian ăn cơm giống với các phân hiệu, nếu như gặp phải nhiệm vụ thực tiễn, thời gian ăn sẽ hoãn lại, còn vấn đề gì không?”
Những người khác không ai nói chuyện, Du Việt tâm nói như vậy có thể khiến ta giống như rất nhiều lời không? Vì thế Du Việt tiếp tục hỏi: “Đội trưởng, ở tổng giáo có thể kiếm điểm rèn luyện không?”
Tưởng Duệ: “Các cậu có thể tiến vào đội đặc huấn đã được cộng thêm rất nhiều điểm, nếu ở tổng giáo biểu hiện không đạt tiêu chuẩn sẽ chỉ có thể bị trừ điểm.”
Du Việt: “……”
Xong con bê, không có hạng mục cộng điểm y chỉ có thể trơ mắt nhìn điểm bị trừ theo từng ngày, về sau chỉ có thể làm nhiệm vụ để thêm điểm.
Kế tiếp mọi người đều không có vấn đề gì, tự mình đi học tập.
(dreamhouse2255)
Ngoại trừ Du Việt, chuyên ngành của bốn người khác đều có liên quan đến huấn luyện quân sự, Tây Sách cùng Ốc Cao Niên cùng một chuyên ngành cách đấu, Ngụy Phàm Lĩnh học đột kích, Vạn Dương Trạch học trù tính chung, Du Việt là quân y.
Buổi sáng, bốn người khác huấn luyện mệt như chó, mà Du Việt lại ở trong phòng thí nghiệm bật điều hòa hào hoa phong nhã mà……!chơi kim thêu hoa.
Du Việt rất buồn bực, “Chú, vì sao lại là chú?”
“Bởi vì chú là người lợi hại nhất chuyên ngành này do các khu bầu chọn ra.” Du Liên uống miếng nước nói.
“Vậy thầy giáo của Vạn Dương Trạch chẳng phải vẫn là Ô huấn luyện viên sao? Như vậy có khác gì bọn cháu đi học ở Đông giáo đâu, không có một chút cảm giác mới mẻ nào.” Du Việt nhàm chán than thở.
Du Liên cũng cảm thấy nhàm chán, “Mỗi tuần chú phải đi tổng bộ đơn độc dạy cháu bốn ngày, cháu có biết về Đông giáo chú phải tăng cao bao nhiêu tiết mới đuổi kịp chương trình không? Trước kia đội đặc huấn không có chuyên ngành này, hoàn toàn không cần phiền tới chú.”
Du Việt: “Đừng gạt cháu, thầy giáo các chú đều ngóng trông đến tổng bộ dạy, khẳng định tổng bộ cho các chú đãi ngộ rất phong phú.”
Du Liên không nói.
Du Việt đột nhiên ném khay thêu lên trên bàn, “Cháu càng nghĩ càng tức giận, chú, chú dạy cháu cái gì thực dụng đi, cháu hoài nghi chú đang qua loa cho xong.”
(dreamhouse2255)
Du Liên nhìn vỏ quýt bị Du Việt khâu lung tung rối loạn, “Lấy cái tay nghề này cũng dám đi học thứ thiết thực, đồng đội mổ bụng để cháu khâu vết thương hoàn toàn có thể bị cháu khâu ra vết thủng mới.”
Du Việt: “……!Còn có thể mổ bụng?”
“Thảm nhất là như vậy,” Du Liên nói bừa, “Đại tai không có tiểu bệnh không ngừng, cháu khâu miệng vết thương cho người ta ít nhất cũng phải trông mỹ quan một tý đi.”
“Nam tử hán, đại trượng phu, có thể cầm máu đã là rất tốt rồi.” Du Việt lấy ra hùng tâm quyết đoán của nam tử hán, “Đẹp có thể lấy làm cơm ăn sao? Đặc biệt là những người như chúng ta.”
Du Liên vắt chân bắt chéo, “Cũng không phải không được, dù sao không chết là được rồi, nhưng chú không phải đang lo ngày nào đó Vạn Dương Trạch trong quá trình làm nhiệm vụ bị hủy dung, cháu khâu miệng vết thương cho thằng bé để lại cho người ta vết sẹo khó coi sao, nếu cháu đã không ngại, chú vội làm gì chứ.”
Du Việt không nói, yên lặng cầm vỏ quýt lên khâu lại, cuối cùng còn lấy da heo ra luyện tập, qua một buổi sáng, kết quả còn rất là khả quan.
Tay nghề khâu vết thương của Du Liên cực kỳ đỉnh, hoàn toàn có thể so với bác sĩ chỉnh dung, đối với đứa nhỏ thô tâm đại ý như Du Việt, y cũng không đặt kỳ vọng quá lớn gì, chỉ mong nó có thể luyện ra được cái tay nghề có thể gặp người, không đạp chiêu bài của y là được rồi.
Quả nhiên, tình yêu cao cả, sợ Vạn Dương Trạch bị hủy dung, một buổi sáng Du Việt luyện tập hết sức chăm chỉ.
(dreamhouse2255)
Du Liên tán thưởng: “Cháu thật sự rất thích hợp đi học viện Omega học nữ công mà, hoàn toàn có thể lấy thứ nhất.”
Du Việt lắc đầu, “Không giống nhau, đi nơi đó phóng hỏa thiêu trường cháu hoàn toàn có thể lấy thứ nhất.”
Cũng chỉ có thể vì gương mặt đẹp của nam nhân nhà mình mà đua một phen.
Vất vả chịu đựng đến giữa trưa, các tinh anh của tổng bộ tụ tập đến nhà ăn ăn cơm, Du Việt cũng đi, sau khi đụng phải Vạn Dương Trạch liền đi cùng nhau.
Nhưng tổng bộ ôm đoàn càng thêm nghiêm trọng, người của phân hiệu nào ngồi với người của phân hiệu đó.
Mà tân sinh Alpha đỉnh cấp đều bất hòa với đàn anh của phân hiệu mình, cuối cùng năm người lại ngồi chung với nhau.
Ngụy Phàm Lĩnh giật mình nhìn Du Việt sau khi ăn được một nửa thế nhưng lấy ra một cái vỏ quýt rách nát bắt đầu như si như say khâu thành một cái vỏ rỗng tròn.
Y làm có vẻ rất dễ, rất đơn giản, từng đường may cực kỳ tinh mịn, dấu vết rất nhỏ, không cẩn thận hoàn toàn không thể nhìn ra vỏ quýt là được khâu vá thành.
Du Việt đặt xác quả quýt lên bàn, nó hoàn toàn giống như chưa từng bị bóc.
Ngụy Phàm Lĩnh: “Cậu đang ở tổng bộ của Đế Đằng, không phải trường học của Omega, cậu đang làm cái gì đấy? Ngày mai cậu có phải là muốn khâu miếng độn giày cho tôi không?”
(dreamhouse2255)
Du Việt tức giận trừng hắn một cái, “Ngày mai tôi phải khâu tã giấy cho cậu, sau này cậu không cần phải cởi ra nữa.”
Ốc Cao Niên nửa ngày mới hỏi, “Có thể mỏng hơn chút nữa không, tôi không muốn để lại sẹo.”
Du Việt oán giận nói: “……!Nhưng tôi mới học một buổi sáng, cậu rèn luyện thể năng nhiều như vậy, nói không chừng lợi hại rồi không bị sứt mẻ chỗ nào nữa.”
Vạn Dương Trạch đút cho Du Việt một ngụm canh giải nhiệt, “Uống nhiều canh một chút.”
Du Việt thuận thế uống vào.
Vạn Dương Trạch lại đút cho y một miếng trái cây, “Há mồm.”
“A……”
Ngụy Phàm Lĩnh xem nổi giận đùng đùng, nhịn không được nữa quay sang Tưởng Duệ, “Đội trưởng, trong đội không được yêu đương đi?”
Tưởng Duệ: “Trong quy định không nói.”
“Nội quy trường học đã bảo là không cho phép AA luyến, đội đặc huấn lại càng thêm không thể.” Ngụy Phàm Lĩnh nói.
(dreamhouse2255)
Tưởng Duệ: “Không biết, có dị nghị gì tự mình đi tổng bộ tố giác.”
Ngụy Phàm Lĩnh: “……”
Cái tên này rốt cuộc thiên vị ai? Nếu Vạn Dương Trạch cùng Du Việt thật sự để lại dấu vết gì, nói không chừng bọn họ ở chung với nhau mấy ngày là có thể phát hiện ra được, nếu như Tưởng Duệ muốn bắt bím tóc của bọn họ, nhất định có thể ép Du Việt cùng Vạn Dương Trạch chia tay.
Chờ đến khi tốt nghiệp Đế Đằng, hắn liền theo đuổi Du Việt.
Nhưng Tưởng Duệ đang giả mù cái gì chứ?
Y chính là đội trưởng, không khí trong đội không tốt, Tưởng Duệ đạo nghĩa không thể chối từ.
Ngụy Phàm Lĩnh nghĩ, khó trách chính mình ngay từ đầu đã chán ghét Tưởng Duệ, người này thật sự là không được.
Ngụy Phàm Lĩnh âm dương quái khí nói, “Có người ấy, luôn không muốn để ý chyện của người khác, bớt để phiền toái tìm đến mình, cái gì cũng không dám quản, đội viên ở ngay trước mặt mình công khai đút nhau uống canh, ngày nào đó ra ngoài thi đấu còn không phải bị người ta……”
Lời còn chưa nói xong, Ngụy Phàm Lĩnh đã bị nghẹn.
Ốc Cao Niên cùng Tây Sách đang làm cái gì?
(dreamhouse2255)
Vì sao còn đút cơm cho nhau?
Ốc Cao Niên đút Tây Sách khoai tây, Tây Sách đút Ốc Cao Niên bí, Ốc Cao Niên nói, “Cậu gầy như vậy, nhất định là vì thức ăn Tây giáo không tốt đi, ăn nhiều thịt một chút.”
Tây Sách cũng gắp một miếng thịt gà cho y, “Cậu yếu như vậy, nhất định là vì khi còn nhỏ chịu khổ đi, bổ sung nhiều protein một chút.”
Liên tục đút liên tục đút, đút đến cuối cùng trong mâm của hai người đều không còn gì.
Sau đó ai cũng không để ý tới ai.
Ngụy Phàm Lĩnh: “……”
Vạn Dương Trạch cùng Du Việt vẫn đang nhão nhão dính dính, Vạn Dương Trạch còn lau miệng cho Du Việt.
Ngụy Phàm Lĩnh ở dưới bàn đá chân Tưởng Duệ, “Đội trưởng, anh mặc kệ sao?”
Tưởng Duệ im lặng không lên tiếng nhìn giày quân phục của Ngụy Phàm Lĩnh ở dưới bàn một lúc, yên lặng thu chân của mình về, “Khiêu khích đội trưởng, trừ năm điểm.”
Ngụy Phàm Lĩnh: “!”
(dreamhouse2255)
Cuộc sống này không thể sống tiếp được nữa!
Huấn luyện buổi chiều càng làm cho Ngụy Phàm Lĩnh thảm không nỡ nhìn, cái gì gọi là bồi dưỡng cảm tình? Cái gì gọi là ăn ý toàn đội?
Ngay cả Du Việt cũng không hiểu được, nhấc tay phát biểu: “Đội trưởng! Chúng ta không phải là rường cột nước nhà sao? Vì sao lại phải chơi cái trò chơi trẻ con này?”
Tưởng Duệ phát cho mỗi người một tấm vải đen, “Bịt kín mắt lại, thay phiên ngồi lên ghế, học cách tin tưởng đồng đội của mình, lát nữa cho dù là đồng đội các cậu đặt thứ gì vào trong tay các cậu, các cậu cũng phải nhận, một khi thả tay ra, khấu trừ năm điểm.”
Người đầu tiên thực nghiệm chính là Du Việt.
Du Việt ngồi lên ghế, hai mắt bị bịt kín, Tưởng Duệ yêu cầu y vươn hai tay của mình ra giữa không trung.
Tưởng Duệ: “Hiện tại đồng đội của cậu sẽ thay phiên đặt đồ vật lên trên tay cậu, đó có thể là vật sống, có thể là vật chết, cũng có thể là vật không có sinh mệnh, cậu đều phải nhận.”
Du Việt không xác định hỏi, “Nếu có ai đó đưa cho tôi một cái kẹp ngón tay thì sao? Mở điện.”
Giật một cái liền giống như tù phạm đái trong quần, vậy cũng phải nhận?
Tưởng Duệ: “Toàn do đồng đội của cậu.”
(dreamhouse2255)
Du Việt rất khó xử: “Tôi cảm thấy trình độ tín nhiệm của chúng tôi vẫn chưa tới trình độ ấy, không bằng tuần sau chúng ta lại tiếp tục hạng mục huấn luyện này? Đến lúc đó mọi người tương đối quen thuộc nhau rồi mới có thể càng thêm tin tưởng lẫn nhau, bây giờ liền làm quá lỗ mãng, nếu đội trưởng không đồng ý, vậy tôi có để đưa ra một yêu cầu cuối cùng không? Ta hy vọng không nhận đồ Ngụy Phàm Lĩnh đưa.”
Ngụy Phàm Lĩnh ở bên cạnh khoanh tay nói, “Đừng sợ, tôi đã nắm bắt nhược điểm của cậu rất rõ ràng, nhất định sẽ cho cậu kinh hỉ.”
Du Việt tìm theo thanh âm nhìn về phía hắn, “Bạn học Ngụy, để lại cho người ta một con đường, sau này còn gặp lại, cậu đừng cho rằng tôi không biết cậu sợ cái gì.”
Ngụy Phàm Lĩnh: “Tôi không tin.”
Buổi tối hôm ấy, học sinh từ các phân hiệu của Đế Đằng phát hiện, năm Alpha đỉnh cấp của đội một, mỗi người đều bị trừ hơn một trăm điểm rèn luyện.
Ngay cả Vạn Dương Trạch vẫn luôn ổn trọng cũng bị trừ.
Phần lớn các học sinh sau khi vào học kỳ sẽ không đi làm nhiệm vụ, nói không chừng thành tích không có, điểm tích lũy bấy lâu đã bị trừ gần hết.
Mấy người kia thế nhưng lại bởi vì không đủ đoàn kết cùng tin tưởng đồng đội mà qua một buổi chiều bị trừ nhiều điểm như vậy?
(dreamhouse2255)