Phép Thuật Nguyên Thủy

Chương 052 - 053


Bạn đang đọc Phép Thuật Nguyên Thủy: Chương 052 – 053

Một người hầu gái nhẹ nhàng đi vào và nói với Xeza:
– thưa cậu, có hoàng tử Calas đến chơi ạ. Ngài ấy đang ở trong phòng khách chờ.
Xeza ra hiệu là đã nghe rồi tiếp tục đọc báo. Cat thấy bồn chồn. cô khua khua thìa một cách vô thức vào đĩa súp. Xeza nói nhẹ với khuôn mặt láu cá:
– cứ ăn từ từ.
– làm cách nào mà cậu lại nặn ra một khuôn mặt vừa láu cá vừa thâm độc như vậy. – Cat nhăn mặt
Xeza đẩy ghế, uể oải đứng lên:
– hỏi cha tôi ấy.
rồi cậu ta đủng đỉnh đi ra khỏi phòng ăn. Cat với tờ báo lên đọc bài viết giật gân về chuyện tình lần đầu lên mặt báo của Calas. Mấy ngày trước cô còn ao ước đc gặp Calas nhưng sau cả chuối ngày thất vọng, sau khi quanh về từ địa ngục, mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi. ko có điều gì đáng sợ hơn cái chết. khi sự sống thoát khỏi cơ thể cuộc sống mới thực sự có ý nghĩa. Giọng nói của Tanias vang lên trong đầu Cat, một cách hậm hực:
-[ Xeza gọi cô ra phòng khách, Calas muốn gặp cô]
Cat hơi giật mình, cô vẫn chưa quen với việc Tanias có thể nói thẳng vào đầu mình dù rằng họ đang ở cách rất xa nhau. Đứng dậy và đi thong thả ra phòng khách, Cat cảm thấy chán nản.
Cửa phòng khách mở, Xeza đang đứng cạnh Calas ở gần lò sưởi, Calas cầm trên tay một cốc rượu với khuôn mặt tối tăm và đôi mắt lo lắng. Cat ko nghĩ đc từ nào văn vẻ hơn để tả anh chàng đó lúc này, nhưng đứng cạnh Xeza, Calas trông thật là trần tục và thô thiển. Cat cúi chào cả hai. Xeza mỉm cười đáp lại, một cái gì đó loé lên trong đôi mắt cậu ta, giọng điệu đột nhiên trở nên ngọt ngào:
– cậu đây rồi, tuyệt. Calas muốn nói chuỵên với cậu về điều gì đó của quân đội, ko phải là một hình phạt đấy chứ?
Cat nhún vai đáp lại cái điệu bộ dò hỏi giả vờ đó:
– mình nghĩ mình ko làm gì có lỗi cả, nếu phạt thì cậu xứng đáng hơn.
– Tốt, mình sẽ đợi hình phạt.
Xeza nháy mắt tinh quái rồi nói bằng giọng bỡn cợ với Calas:
– hai người nói chuyện tự nhiên nhé.
Nhưng Calas ko nghe lọt tai. Anh ta nhìn Cat chằm chằm rồi ngay khi Xeza vừa đóng cánh cửa lại sau lưng, giọng nói như tra hỏi cất lên:
– em và cậu ta thân thiết nhanh vậy sao?
Cat ko trả lời câu hỏi đó, cô thở dài coi như anh ta chưa hề nói gì:
– vậy, ngài đến có chuyện gì thưa hoàng tử?
– em đọc báo sáng nay rồi phải ko?

Calas vào thẳng vấn đề khiến Cat thoáng bối rối, cô cười nhẹ ko dấu nổi sự chua chát:
– rồi thưa ngài, bức ảnh rất đẹp.
Calas bước tới, nắm vai Cat:
– Catarina, những tin đó chỉ là bịa đặt thôi. Thực sự thì….thực ra… anh yêu em.
[ ôi trời ơi]
Tanias thốt ra một tiếng kêu, rõ ràng cậu ta đang nghe lỏm họ nói chuyện. Cat thấy sởn hết da gà, ko phải vì lời tỏ tình không đúng chỗ mà bởi sự dối trá đang hiển hiện trong đôi mắt xanh chẳng chứa nổi dù chỉ một chút chân thành. Tim Cat nhói lên một cái, có lẽ là lần cuối. cô cảm thấy mình bị xúc phạm. anh ta lừa dối cô để níu giữ mối quan hệ của họ, để tiếp tục vụng trộm với Clara. Lời yêu có thể nói ra dễ dàng như thế sao, một cách dối trá như vậy sao? Xeza đã đúng khi nói Calas ko đọc đc sự dối trá trong mắt người khác nên anh ta nghĩ Cat cũng như vậy, anh ta nghĩ người nào có mắt Rồng cũng chỉ sở hữu những khả năng có hạn như anh ta. Thật vớ vẩn. Cat cảm nhận đc một ngọn lửa đang bùng lên trong lòng mình, sự tức giận. cô là thứ mà anh chàng kia thích thì đùa giỡn, ko thích thì bỏ mặc để cặp kè với cô gái khác ư? Cô lùi lại, tránh khỏi Calas và nói:
– hết rồi, mối quan hệ chưa thực sự bắt đầu nhưng sẽ kết thúc bây giờ, ở đây. Tôi nghĩ hoàng tử ko nên tìm tôi nữa.
– Catarina, anh thực sự rất yêu em, giữ anh và Clara ko có gì hết, em phải tin anh….
Lại một lời nói dối nữa. Cat lắc đầu:
– tôi thì ko, tôi ko hề yêu anh một phút nào trong đời. ko hề…
Calas sững lại nhìn theo bứơc chân sải dài dứt khoát khi Cat ra khỏi phòng khách, đóng sầm cánh cửa lại sau lưng. Có một cái gì đó ngọ nguậy trong tâm trí đang đơ ra vì quá sốc đó.
Xeza điềm nhiên đứng ở hành lang chờ Cat, cậu ta nói ngay như vừa nghe đc một tin nóng bỏng mông:
– tôi ngạc nhiên đấy, Calas hình như chưa bao giờ nói yêu ai đâu.
– Anh ta nói dối – Cat rít lên trong khi bước chân ngày càng nhanh hơn về phòng học của Xeza – nếu cậu đã từng đối diện với một người nói dối mình một chuyện rất quan trọng trắng trợn như thế thì cậu sẽ hiểu tâm trạng tôi lúc này.
Xeza nhướm mày cười gian đi nhanh theo Cat:
– cũng đâu có tệ lắm, ít ra thì anh ta cũng cố níu kéo cô…
– ko tệ ấy à? – Cat quay ngoắt lại, cơn giận bùng nổ – cậu đã bao giờ thực lòng yêu ai chưa? Cậu đã từng bị người đó lừa dối chưa? Ko tệ ư, là vô cùng tệ hại.
vẻ mặt Xeza chùng xuống, đôi mắt như lùi sâu vào quá khứ, nét buồn thoáng hiện ra trên khuôn mặt:
– phải, bình tĩnh đi nào, trông cậu giống một con rắn hổ chúa rồi đấy.
Cat cố gắng hít thở sâu, nén ngọn lửa trong lòng xuống. rút đũa phép ra để quay về cung điện của Tanias. Nỗi buồn man mác của Xeza theo cô cả ngày hôm đó. Hình như cậu ta cũng đã từng bị thương rất nặng trong quá khứ, ko phải là mối tình đầu đấy chứ? Phức tạp.
Chương 53

Cat lang thang trong thành với tâm trạng hụt hẫng, khó chịu, chán chường và thầm cảm ơn ba mẹ đã sinh ra cô là một con người ko đa sầu đa cảm, chai lỳ và cứng rắn, nếu ko có những tính cách đó thì ko biết giờ này cô thế nào rồi. nhìn lại dãy phố mà mình đã đi qua, nhìn cảnh vật yên bình với những ngôi nhà nhỏ xinh xắn san sát nhau mà những ký ức về ngôi nhà thân yêu lại tràn về. Cat lắc đầu cố xua chúng đi nhưng cứ như những thước phim quay chậm, quá khứ tràn về trêu ngươi khiến lòng Cat đau nhói. Ba chết, mẹ bỏ mặc, hai em mỗi đứa một nơi…ko có chỗ dựa, ko có hoài bão, ước mơ…ko có gì trong tay cả. rồi cuộc đời cô sẽ đi về đâu hay chỉ mãi là một cận vệ nhỏ nhoi, theo chân hết vị chủ nhân này tới vị chủ nhân khác sau những hợp đồng ngắn hạn. những người bạn, những người đã gắn bó với cuộc đời cô…liệu còn cơ hội gặp lại họ ko hay vĩnh viễn xa cách và bặt vô âm tín đến cuối đời. ai cũng có một ý nghĩa nào đó khi đc sống, đc làm việc, còn cô thì sao…liệu cuộc sống của cô có trở nên vô nghĩa trong cái thế giới quyền lực trắng đen lẫn lộn đó ko? Bao giờ thì cô mới thoát khỏi bàn cờ do người khác sắp đặt?
Thở dài, Cat nhớ lại địa chỉ nhà mà Kaka cho cô lúc cô đc ra viện, đâu đó quanh đây thôi. Chẳng có tâm trạng nào nhưng nếu cứ nghĩ quẩn thì thà đọc sách còn hơn, biết đâu Kaka lại dạy Cat điều gì lý thú…như thăng thiên chẳng hạn.
Lần mò mãi cô mới tìm đc ngôi nhà của Kaka, quả thật Cat chỉ có thể dùng từ ‘tuyệt vời’ để diễn tả nó mà thôi; một ngôi nhà có kiến trúc lạ với sự giàu sang phô trương một cách ‘kín đáo’ trong mắt người bình thường nhưng là vô cùng đặc biệt khi người nhìn vào là chuyên nghiệp. tường nhà xây bằng đá nguyên thuỷ đc phủ lên một lớp sơn xanh nhạt long lanh như có pha bạc nhưng ko che nổi sức mạnh toát ra từ đó, các cánh cửa làm bằng gỗ ‘cây thần’, loại gỗ chỉ dùng làm đũa phép, tay nắm cửa, các hoạ tiết trang trí, các góc cạnh đều đc bọc vàng và khảm đá quý. Tao nhã nhưng sang trọng. hai tầng, có mái ngói bằng bạch kim và một huy hiệu vô cùng, vô cùng quen đúc nổi bằng vàng gắn kim cương và ngọc mắt mèo. Cat thề đã nhìn thấy huy hiệu này ở đâu rồi nhưng trong lúc này thì ko thể nhớ ra đc vì ở vương quốc, nơi nào cũng tràn ngập những huy hiệu, dòng họ lớn nào cũng đúc huy hiệu riêng. Cat bước lại gần cánh cổng nhỏ chỉ cao ngang hông, chạm tay vào….cái này làm bằng đồng đen. Trời ạ, cả cánh cổng mà cũng là đồ quý giá nữa, Kaka giàu có đến nỗi chỉ bán những thứ bên ngoài ngôi nhà thôi cũng đã đủ mở tiệc cho cả dãy phố này trong một tháng rồi. cánh cửa tự động mở ra làm Cat hơi ngạc nhiên. Cô bước qua lớp phép thuật nhẹ nhàng bảo vệ ngôi nhà…hơi lỏng lẻo để giữ tài sản giá trị như thế này. Cat chưa kịp bấm chuông thì cửa chính đã từ từ mở ra, lạ nhỉ, như một cái bẫy vậy. cô thận trọng bước vào, đảo mắt qua phòng khách và gọi:
– Kaka….
Ko có tiếng trả lời. Cat bước chậm rãi vào trong, cảnh giác nhìn chiếc bàn café ko biết làm bằng pha lê hay gì đó nhưng đẹp long lanh khó tả, giá sách bạch kim cao đến tận trần nhà chứa đầy những cuốn sách gáy vàng chói lọi,lủng lẳng trên đầu cô là một chùm đèn rực rỡ với đủ bảy loại đã quý. Kaka làm gì với những thứ đá quý này trong khi a ấy ko thể nhìn thấy cơ chứ.
– Kaka, anh có nhà ko vậy?
– Chào em, Cat.
Giật mình quay lại, Cat thấy Kaka đang đứng trước một cánh cửa mà ban đầu Cat tưởng là một bức tranh khảm trai lớn vĩ đại. cô bé há hốc miệng kinh ngạc:
– anh….đứng đc ư? Ko phải anh bị đau chân phải ngồi xe lăn à?
– ừ, khi bệnh tình thuyên giảm thì anh ổn.
Kaka đóng cánh cửa lại:
– hình như giọng em ko đc vui. Có chuyện gì vậy?
– à… – Cat cười gượng
ko biết sáng nay Kaka đã đọc báo chưa, nếu có đọc thì cũng có thể anh ấy sẽ đoán ra chuyện linh tinh giữa Cat và Calas…còn nếu ko thì… thực ra Cat chưa kể chuyện đó cho Kaka, nói lại từ đầu sẽ dài lắm. rồi Cat giật thót mình khi có cái gì đó gây ra một âm thanh rền vang dưới chân cô. Kaka khẽ nhíu mày một cái, khuôn mặt thanh thoát biến thành khuôn mặt của một vị thánh có điều phiền muộn. Cat dỏng tai lên nghe ngóng:
– gì vậy anh?
– Chắc một kệ hàng của anh bị đổ, hi vọng ko phải đồ dễ vỡ.
– Nghe như tiếng kim loại….
Kaka gật đầu, đi vào gian bếp thanh lịch như một quầy bar pha café:
– em ngồi đi – anh chàng nói êm ái đến nỗi Cat quên đi tia sáng lạ trong đôi mắt long lanh nhưng ko nhìn thấy đường đó.
Ngắm nhìn những động tác thuần thục như người bình thường của Kaka, Cat hiểu vì sao ko ai nhận ra anh chàng bị mù. Anh ta cảm nhận đc cả bột café rơi xuống bàn và lau sạch ko còn chút nào. Lấy đc chiếc muỗm nhỏ xíu nằm trong góc khuất mà mắt thường ko thể nhìn đc…. Cat thở dài và đó là một sai lầm. Kaka nói nhẹ, rõ ràng đang cười:
– thở dài ư? Em thất tình à?

Quai hàm Cat như vẹo đi, cô lắp bắp ko thành tiếng, ko lường đc rằng phản ứng đó là một lời thú tội thật thà nhất. Kaka quay lại:
– ai vậy?
mặt Cat nhăn tít lại, cười như mếu:
– anh đừng nói như thể nó đơn giản lắm ấy. và đừng cười em kiểu đó.
Nụ cười thú vị trên mặt Kaka tươi thêm chút nữa, anh nhún vai:
– anh ko ngờ em yêu nhanh như vậy, mấy hôm đầu gặp anh em đâu có yêu ai phải ko? – ko đợi Cat lên tiếng, Kaka tiếp – ko phải anh chàng mới xuất hiện trên mặt báo sáng nay đấy chứ?
Cat ước gì nền nhà nứt ra cho cô chui xuống. hình như cô thấy thấp thoáng trong đôi mắt kia một Xeza trưởng thành.
– phải ạ.
Kaka thôi cười, khuôn mặt cau lại nhanh một cách dễ sợ, anh quay đi với tay lấy hai chiếc cốc trắng như ngọc trên giá để rót café. Cat không hiểu. anh ấy cau có cái gì, chính anh là người đoán mọi chuyện cơ mà, Cat đâu có nói câu nào thì làm gì có gì mà ko hài lòng:
– anh sao vậy?
– em thì sao? Hiện giờ ấy?
giọng Kaka trầm buồn và truyền cảm đến nỗi tâm trí Cat trào lên một cái gì đó thôi thúc nước mắt tràn lên, long lanh trong đôi mắt.
– em nghĩ là em…ko ổn. nhưng ít ra cũng ko buồn như e tưởng. đứng giữa ranh giới sống chết thì chuyện này trở thành một hạt cát thôi. Chết đi sống lại rồi mới thấy cuộc sống giá trị như thế nào. Em còn nhiều chuyện phải làm, nhiều điều phải học….em ko thể để cuộc đời mình trôi qua trong buồn bã vô vị đc.
Kaka đưa café cho Cat, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh:
– em cũng tỉnh táo hơn anh tưởng, hơn rất nhiều so với những người đã từng đau khổ vật vã vì Calas.
Những người ư? Cat nhíu mày. Kaka biết Calas sao, biết cả ‘những người đã từng đau khổ vì anh ta’ à? Ko phải chỉ mình Clara mà còn cả những cô gái khác nữa sao? Ra vậy, những người trong danh sách đã cặp bồ với Xeza đều là của Calas, có thể Tanias cũng có phần trong đó. rùng mình, Cat mở miệng nhưng ko biết phải hỏi gì trước thì có ai đó ấn chuông dồn dập. Kaka nói nhẹ:
– anh có khách, em lánh vào trong một chút đc ko?
Cat gật đầu, đi nhanh vào bên trong như bị tiếng chuông sốt ruột kia làm cho lây sự vội vã. Phía sau gian bếp lịch sự có một cánh cửa nhỏ nữa dẫn vào một phòng ngủ, có lẽ dành cho khách hoặc Kaka ko bao giờ ngủ ở đây nên mọi thứ trông bóng loáng, phẳng lỳ và thơm phức. sự giàu sang phô diễn ở mọi nơi kể cả trong phòng ngủ chẳng ai vào này. Cat ngây người ra ngắm nhìn một cậu bé mũi mĩm to bằng cổ tay đc làm bằng kim cương… kim cương thật 100%, có lẽ đây là viên kim cương to nhất, đẹp nhất và độc đáo nhất mà Cat từng thấy. từng góc cạnh đc mài dũa tỉ mỉ để phô diễn hoàn hảo sự lấp lánh tuyệt vời mà bất cứ viên kim cương thượng đẳng nào cũng không thể sánh kịp nhưng những góc cạnh đó ko làm mất đi sự bé bỏng, nuột nà, đáng yêu của cậu bé. Trông rất có hồn nhất là nụ cười và đôi mắt.
Cửa nhà như bị đá tung ra khiến Cat giật bắn mình, một tiếng quát như sấm rền đập vào tai cô, choáng váng:
– cậu điên à? Xem đi, xem cậu vừa mới làm gì với tôi, sao cậu có thể đối xử với tôi như vậy?
Cat sững sờ cứ ngỡ mình nghe nhầm. dù là quát nhưng giọng của Calas vẫn rõ ràng ko nhầm với ai đc. Cat tiến về phía cánh cửa khép hờ, lắng nghe tiếng nói rõ mồn một từ phòng khách của Kaka, điềm tĩnh:
– cậu trông như một con hổ đói ấy, thú sổ lồng, lại bị Xeza cắn trộm hả?
– ai cắn trộm – Calas rít lên – chính cậu mới là tên cắn trộm, cậu có bao giờ thèm nhòm ngó đến chuyện tình cảm vớ vẩn của ai đâu, tại sao cậu lại đưa tôi lên mặt báo?
Tai Cat muốn ù đi. Kaka đưa Calas lên báo ư? Chẳng lẽ Kaka là người làm việc cho tờ nhật báo của nhà Frank? Anh ấy nói anh ấy là thương nhân cơ mà?
– bình tĩnh lại đi, Calas – Kaka nói như ra lệnh – cậu đang cư xử kì lạ đấy. trước đây có bao giờ cậu quan tâm khi tôi xua đuổi con gái tránh xa khỏi cậu bằng cách này cách khác đâu. Tại sao lần này lại khùng lên vì một chuyện nhỏ như con thỏ chẳng đáng để tâm như vậy?

– chuyện này… – Calas nói như cố nín cơn giận lại – giờ khác rồi, cậu và bài báo của cậu đã phá hỏng tất cả những gì tôi có….danh dự, uy tín, tương lai và…một tình yêu hứa hẹn…
Kaka bật cười, tiếng cười khan lạnh giá như bị vùi trong băng tuyết:
– cậu nghĩ rằng có thể dùng Xeza làm lá chắn mãi à? Tỉnh lại đi tên ngu ngốc kia. Sớm muộn gì Xeza cũng sẽ dùng những vết nhơ trong cuộc sống phóng túng của cậu để hại chính bản thân cậu thôi…cậu đừng giả vờ ko biết tâm địa của thằng nhóc con đó. Dù sao cũng lộ, nhân lúc này tiết lộ luôn đi cho đỡ gánh nặng về sau….và cô gái đó…Clara ấy, cũng tốt, cũng hợp với cậu mà.
– Im đi – Calas gắt – nhà tù bị phơi ra ánh sáng, hàng trăm nhân viên bị tạm giam, bị xét xử, dư luận công kích như thế còn chưa đủ khiến tôi khốn đốn hay sao? Cậu ko giúp tôi thì thôi, sao lại đổ thêm dầu vào lửa, sao lại khiến tôi đi vào ngỏ cụt. tôi ko yêu Clara, người tôi yêu là người khác cơ.
Kaka im lặng một hồi lâu ko nói gì. Cat ngăn những suy nghĩ của mình, cố gi nhớ tất cả những gì họ nói đã. Rồi Kaka lên tiếng, giọng nói trầm xuống như sắp cáu:
– cậu biết yêu từ lúc nào vậy?
Calas ú ớ nói ko thành tiếng, Kaka lại cười nhạt:
– tình yêu hứa hẹn ư? Cái cậu vẽ ra rồi tự ngắm, tự khen đẹp đó gọi là tình yêu ư? Yêu kiểu quái gì mà lại đi hôn hít đứa khác trong khi con bé bị treo cứng đơ trong nhà tù của chính cậu, bị tra tấn giã man bởi những kẻ mà cậu gọi là cấp dưới và trả lương? – giọng nói rung lên ngày càng giữ dội như một lưỡi dao nung đỏ đâm vào tâm trí Cat khiến cô phải cắn chặt môi ngăn dòng ký ức kinh hoàng đó làm trào nước mắt – yêu kiểu gì mà bêu rếu nó trên truyền hình, nói rằng nó sai cậu đúng, ko vào thăm lấy một lần cho tử tế, ko một lời động viên. Cậu nghĩ Xeza để cho cậu lừa thú cưng của nó chắc. Cậu nghĩ chỉ mình cậu khổ trên cái cõi đời ******** này chắc. đối với tôi, sống cũng là một nối khổ rồi. thôi rên la và đổ lỗi cho người khác đi. Vì tình bạn lâu năm, vì cậu bao che cho những phi vụ làm ăn nên tôi nói cho cậu biết điều này….
Kaka dừng lại một lát rồi tiếp tục, giọng êm ái hơn:
– cậu, nếu cứ tiếp diễn tình trạng này, cậu, hiện giờ KHÔNG XỨNG ĐÁNG KẾ VỊ. cậu nghĩ cái gì trong đầu mà tối ngày đấu khẩu với Xeza? Cậu nghĩ thằng nhóc đó thèm khát cái ngai vàng cũ rích từ thời thuỷ tổ ấy à? Ha… nghĩ xa một chút đi. Ko phải ai sinh ra, ai có khát vọng, ai có tài năng, ai có ham muốn cũng đều hướng tới Ngai vàng đâu.
Calas ko nói gì, Kaka cũng chẳng thêm vào câu chọc ngoáy nào nữa. rồi tiếng bước chân vang lên xa dần, Calas rời khỏi ngôi nhà, đóng cửa lại, ko một lời chào hỏi. có lẽ vì quá tức giận, có thể là sốc nữa. Cat cũng sốc, cô cứ đứng như phỗng trước cánh cửa khép hờ đó. Hoá ra Kaka biết tất cả mọi chuyện, biết suy nghĩ, cảm xúc của cô khi còn ở trong bệnh viện, biết cô buồn, biết Calas ko hề tới thăm tử tế… anh ấy biết hết, chỉ là giả vờ như chẳng biết gì, thuận theo những câu chuyện vớ vẩn mà Cat gợi ra nói cho vui, dạy cô những thứ cô muốn học. vậy thôi.
Cánh cửa từ từ mở ra, Cat lùi lại. Kaka bước vào phòng với khuôn mặt trầm, đôi mắt tối và những cảm xúc còn sót lại sau trận cãi vã chóng vánh với con người vô tâm kia.
– nghe lén ko hay đâu nhóc
– em xin lỗi. anh biết em nghe lén mà vẫn nói ào ào thế ư?
Kaka nhún vai:
– đàng nào thì em cũng biết thôi.
– Anh có chắc em là thú cưng của Xeza ko?
Kaka ko coi đó là một câu hỏi nghiêm túc, anh ta cười nhẹ:
– ra đây, anh sẽ dạy cho cách ko cần hiểu sách mà vẫn có thể “thăng thiên” đc.
– Còn bài báo? – Cat cố gắng khai thác thêm thông tin – anh làm việc cho tập đoàn Frank à? Anh có vẻ ko có thiện cảm với Xeza? Anh và Calas là bạn sao, hai người có vẻ hiểu rõ về nhau….
– Nhóc – Kaka ngắt lời – đừng hỏi những câu hỏi mà chắc chắn ko nhận đc câu trả lời.
Cat im lặng, thất vọng theo Kaka ra phòng khách.
“Đúng vậy. trong cuộc đời có rất nhiều câu hỏi đc đặt ra mà ko bao giờ ta nhận đc câu trả lời, thậm chí là câu hỏi tưởng chừng rất dễ. con người là sinh vật lạ kỳ, gần nhau lâu đến nỗi nghĩ rằng đã hiểu hết về nhau cũng có ngày bất chợt nhận ra thực chất mình chẳng hiểu gì về đối phương. Tình bạn như con hai con rắn dính nhau ở khúc giữ, cùng chung chí hướng, cùng chung đường đi, chung nhau con mồi, kết hợp để mạnh gấp đôi nhưng khó tiến xa đc. Rồi đến một ngày, hai con rắn tách đôi, có thể vẫn cùng đi về một hướng và nhanh hơn, có thể rẽ theo hai lối trái ngược nhau, nhưng đều bị thương, đều rỉ máu ở khúc giữa đã từng dính vào nhau – gọi là tình bạn.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.