Bạn đang đọc Phép Thuật Nguyên Thủy: Chương 042
Tần ngần ngắm nhìn bột nanh rắn còn lại trong lọ, Cat ngẫm nghĩ. nếu Xeza đã tính toán đến như thế ột loại thuốc kịch độc thì hẳn cậu chàng phải biết sừng thiên mã ko thể cô đặc lại được, chỉ qua 70 độ một chút thôi, sừng thiên mã sẽ hỏng bét. vậy cũng có nghĩa là lượng nước trong lọ kem dưỡng da chính là dung dịch pha chế, lượng sừng trong nước cũng vừa đủ để kết hợp với các nguyên liệu khác. Tay cần lọ thuốc bổ chỉ còn chứa một chút bột nanh rắn run lên, nếu thất bại sẽ chẳng còn cơ hội thứ 2…. nếu pha chế quá liều lượng mà trúng độc chết thì… Cat đổ chỗ bột nanh rắn vào lọ kem dưỡng da bằng cả hai tay, mồ hôi rịn ra trên trán. cô lần tay rút chiếc dây lưng và mảnh gương vỡ ra. Ko khó khăn gì để một phù thuỷ hắc ám con con như Cat nhận ra trên chiếc dây lưng có hai loại bùa dính. một là lời nguyền dính chặt vĩnh viễn, hai là bùa dính thông thường, vậy thì chỗ nguyên liệu sẽ là trứng cóc và da mãng xà đc dính bằng bùa thông thường một cách lỏng lẻo trên dây lưng. Cat nhìn chằm chằm vào thông điệp nhỏ bé mà Xeza chuyển cho cô trong nhiệm vụ bất đắc dĩ này, thầm nguyền rủa trí thông minh của cậu ta và lẩm bẩm thần chú phá bỏ bùa dính. hầu như ko có gì thay đổi trên dây lưng, Cat đã đoán đúng. Xeza dùng cả keo dính thông thường để dính từng viên trứng cóc nhỏ lên da mãng xà vì sợ khi bùa dính bật ra, trứng cóc sẽ rơi *** linh tinh làm thiếu liều lượng. hơi yên tâm một chút, hi vọng về tính toán của Xeza lớn thêm một chút, Cat dùng mảnh gương cậy những mảnh da mãng xà và những quả trứng cóc có thể cậy đc, cố gắng làm cẩn thận, tỉ mỉ để ko sót một chút nào. bỏ tất cả vào lọ kem dưỡng da, hoàn toàn yên tâm về liều lượng khi chính mình cũng có những ước tính vừa đủ, Cat kiểm tra lại lần cuối xem còn sót chút nào trên dây lưng ko. tất cả đều ổn. cô gạt chiếc dây lưng xuống dưới gối, trùm kín chăn, nằm ngửa ra và nâng lọ kem dưỡng da lên lơ lửng trên mặt mình bằng bùa gió; tập trung tinh thần, Cat ‘ám thị’ lên chiếc lọ để nhiệt độ ko vượt quá 70 độ C khi đốt nóng. sức lực thoát ra, chiếc lọ sáng xanh lên báo hiệu ám thị hoàn thành nhưng Cat chưa bao giờ lại thấy thiếu tin tưởng chính mình đến như vậy. cô nuốt sợ hãi xuống, làm liều. ngọn lửa nho nhỏ bùng lên bên dưới chiếc lọ, Cat bấm đồng hồ (của mụ tóc xoăn mà cô mượn hồi chiều), ám thị vào chiếc chăn mỏng để ánh sáng bập bùng đó ko lọt ra ngoài, sốt ruột chờ đợi. đúng 30 phút thôi.
thời gian chưa bao giờ trôi chậm đến như thế. Cat cứ dõi theo từng chuyển động nhỏ nhất của lọ thuốc khi nó tự nâng lên hay hạ xuống để điều chỉnh cho nhiệt độ đúng 70 độ, mỗi lần như vậy là một lần thót cả tim. Rồi cô lại lầm bầm nguyền rủa Xeza sao mà quá tàn nhẫn, nếu cậu nói trước cho Cat, cô sẽ chuẩn bị thuốc và đựng trong thứ gì đó như mặt dây chuyền hay mặt nhẫn mà đem vào; nếu được báo trước, dù cho có phải chịu đựng khổ sở đến đâu đi chăng nữa Cat cũng vẫn sẽ làm cơ mà. tại sao Xeza cứ phải giữ bí mật như vậy. cô thấy nhớ Calas kinh khủng, nhớ bao nhiêu thì thất vọng và trách móc bấy nhiêu. Sao anh ấy ko đến thăm Cat, sao ko có lấy chút tin tức nào…hay Calas cũng chỉ hứng thú nhất thời với Cat như cái cách mà Xeza đối xử với những cô nàng cậu ta tán tỉnh, thích trong chốc lát rồi thôi. Là hoàng tử cả, là người nắm giữ sức mạnh quân đội của thành Nguyên thuỷ, liệu Calas có biết chuyện gì đang xảy ra trong nhà tù này ko? Ko biết thì ko sao, nếu biết mà làm ngơ thì thật khó tha thức, nếu biết mà vẫn để Cat trong này, ko cứu ra thì không thể tha thứ đc.
tiếng tít tít của đồng hồ làm Cat giật thót mình, vội tắt đốm lửa đi. hồi hộp, cô từ từ ngồi dậy xem xét thứ thuốc kịch độc dễ điều chế nhất trong các loại kịch độc và thở phào nhẹ nhõm. Màu xanh lá cây, long lanh phát sáng ánh bạc của sừng thiên mã, ánh vàng của trứng cóc khi còn tươi, thấp thoáng xanh thẫm như vẩy mãng xà và cuộn lên khói tía như độc nanh rắn hổ mang chúa. Hoàn hảo. Xeza ơi là Xeza. cả người Cat run lên bần bật khi cô đợi chất độc tự nguội đi, cô đã từng trúng nhiều loại độc khủng khiếp trong quá trình nghiên cứu thuốc nhưng chưa từng nếm thử kịch độc.
thời gian như hòn than nóng lăn trên gáy Cat khiến cô vã mồ hôi hột, rồi thì dung dịch cũng thôi bốc khói, nguội rồi. Cat dùng phép thuật mắt, hất một giọt thuốc lên không trung, bọc nó lại bằng bùa gió và khiến nó vô hình rồi đẩy vào tận góc trên cùng của phòng giam, để nó lơ lửng ở đó. lấy thêm vài giọt nữa dự phòng, cô đổ chỗ thuốc độc vào bồn cầu, đốt chảy ba chiếc lọ và bỏ chăn ra khỏi đầu. chờ tới bữa trưa.
Ngày 16/2 ngày thứ sáu ở tù
Buổi sáng ngày thứ sáu xôn xao vì lễ hội hoa anh đào ở thành Xezata đã kết thúc, người thắng cuộc trong cuộc tỉ võ là Rafael Bimatos, người anh họ gần nhất của Tanias, một tướng ngoài nguyên lão viện. thật khốn khổ ******** thay, nếu ko bị giam ở đây thì có lẽ Cat đã đc đấu với anh ta rồi… các cai ngục bàn tàn xôn xao khắp nơi còn tù nhân thì dỏng tai nghe ngóng mong góp nhặt đc vài tin tức từ cuộc sống đời thường mà họ đã gần lãng quên. Còn Cat, cô chờ bữa trưa. Các vết thương trên người Cat đã khép miệng, đóng vẩy nhanh chóng nhưng dường như bọn cai tù ko có ý định cho cô trở lại công trường khai thác đá đen nữa. thêm vào đó là sự xuất hiện của Vickse ở ca gác ban ngày, Cat nghi ngờ rằng gã đã can thiệp vào lịch làm việc của cả tù nhân lẫn cai tù. hừ, bằng chứng là chỉ buổi sáng thôi mà gã lượn đi lượn lại ko dưới chục lần qua phòng giam Cat. Cô chẳng muốn để tâm nhưng lại liên tục mân mê chiếc vòng tay trinh nữ, nỗi sợ hãi vô hình trào lên trong lòng như sóng biển, ko sao ngăn lại đc. quỷ tha ma bắt. đừng sợ hãi, mày là một cận vệ đầu đội trời chân đạp đất cơ mà. Cat thấy nhớ Villas, người thầy, người anh, người bạn mà cô vô cùng kính trọng, vô cùng tôn thờ…anh ấy đã tới gặp Xeza, mặc dù chỉ nhìn thấy anh ấy trong vài giây ngắn ngủi nhưng Cat vẫn cảm thấy yên tâm và biết ơn vô cùng. Ít ra thì Villas cũng đã cố bảo vệ cô, cố thuyết phục Xeza mặc dù những nỗ lực đó chưa mang lại hiệu quả. Ít ra anh ấy cũng lo lắng và quan tâm đến cô… tim Cat lại nhói lên khi hình ảnh Calas nhảy múa trước mắt như trêu ngươi…giờ này Calas đang ở đâu, làm gì…
– keng keng keng….
tiếng kẻng báo giờ cơm khiến Cat giật bắn mình, suýt bật dậy, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. đến rồi, đến rồi…. hầm ngục lại sống động hẳn lên bởi những tiếng xì xào, những tiếng la ó thúc dục. Cat thận trọng thắt dây lưng vào, đề phòng khi trúng độc có kẻ thó mất của cô, ko biết có lúc nào cần dùng đến nữa ko đây…
chiếc xe đẩy đồ ăn chậm rãi đi tới kèm theo những tiếng leng keng sốt ruột. Cat nhìn vào góc trên cùng, nơi ba giọt thuốc độc đang lơ lửng vô hình và từ từ đưa chúng xuống, thận trọng, nâng niu như những đứa con thơ. Bà già người sói dừng lại trước cửa phòng, nhẹ nhàng bỏ bốn khay thức ăn vào và nhìn Cat một cái khiến cô chết đứng. thôi rồi, cô đã bỏ quên mất bà ta trong kế hoạch…cô đã quên rằng bà ta ở đó là để đảm bảo cho thức ăn ko hề có độc, ở đó là để nhận ra những loại nghệ thuật hắc ám ko thần chú nào đc dùng trong phòng giam, để chặn ‘sấm mộng’…. bà ta sẽ phát hiện ra ngay lập tức là độc ko phải từ thức ăn mà từ đâu đó khác, sẽ nhìn thấy ngay những vết thương ko lành mà Cat định dùng ám thị để che lại.
ngừng suy nghĩ ở đó, Cat rà lại kế hoạch của mình. Trúng độc rồi cô sẽ gây sự để bị đánh, sẽ dùng ‘ám thị’ để tự ám lên người mình khiến cho bất cứ ai nhìn cô cũng nghĩ cô vẫn lành lặn, sẽ mang những vết thương ra khỏi nhà tù và tố cáo nơi đây. Nhưng nếu người sói đưa thức ăn đó trông thấy Cat, bà ta sẽ thấy hết những vết thương bị che dấu bởi vì ám thị ko có hiệu quả đối với các sinh vật hắc ám cấp cao như người sói và mcr. Chúa ơi… bà ta sẽ tố cáo Cat, và bọn cai ngục sẽ tìm mọi cách xoá những vết thương trên người cô… làm thế nào bây giờ, làm thế nào đây… Cat vò đầu bứt tai trong khi ba con mụ kia bắt đầu ăn. rời khỏi gường, bám vào song sắt để suy nghĩ, Cat nhìn theo cái dáng lọm khọm giả vờ đang lần mò ở gần cuối đường hầm. chắc chắn mụ ta sẽ trông thấy. Xeza bỏ quên mất mụ rồi sao? nếu đã tính đc đến như thế thì cậu ấy phải biết Cat chỉ có thể dùng ‘ám thị’ để che vết thương thôi chứ, những bùa khác mà ko có đũa phép thì sao thực hiện nổi. vậy thì… Cat bê khay thức ăn lên và liếc nhìn ba con mụ đang ăn uống say sưa trong góc, chậm rãi đi về gường mình, cô nhắm mắt làm liều. kệ đi, đến đâu thì đến. đẩy hai giọt thuốc độc về phía chiếc bông tai rỗng của mụ tóc thẳng, khéo léo luồn chúng vào bên trong bông tai để ngậm máu phun người, Cat đưa giọt thuốc còn lại đến trước mặt mình. Ăn cái đã. Cô thở dài, ăn hết nửa khay đồ ăn như bò nhai rơm rồi há miệng, đẩy giọt độc vào đầu lưỡi… nó có vị đắng kinh người, hăng hăng và nóng. vội vàng ăn một miếng thật to để lấp đi cái vị kinh khủng kia, Cat thấy cái nóng lan dần từ đầu lưỡi xuống hàm khiến nó cứng lại, rồi xuống cổ…. ngực…tay…
chiếc khay rơi xoảng xuống đất, mọi vật trước mắt Cat chao đảo như bị ai đó bỏ vào bình mà lắc, phổi cô bị bóp lại, quai hàm cứng ngắc há ra hớp hớp không khí như cá mắc cạn. cơn đau xé ruột gan từ lưỡi tràn xuống các cơ quan bộ phận trên cơ thể. Ôi Xeza… ơi là Xeza…
Cat đổ nhào xuống sàn, cứng ngắc, đau đớn rồi co giật. từ đâu đó xa lắm vọng lại tiếng hét thất thanh:
– cai tù…..có…..trúng độc….
Nhưng tất cả bị cơn đau nhấn chìm hết. mắt Cat tối sần lại, tai ù đi không nghe đc gì nữa, cả người đau đớn như bị hàng ngàn lời nguyền nhắm vào cào xé.
Cai tù xồng xộc chạy tới mở cửa, dùng đũa phép xốc Cat lên và đấm vào bụng cho cô nôn ra, Cat ko hề hay biết. rồi chúng đưa Cat ra khỏi phòng giam, đi thẳng lên trên hướng về trạm xá. Đôi bông tai kì diệu cô bé đang đeo phát sáng lấp lánh.
ở trong phòng mình, Xeza ngẩng lên khỏi đống giấy tờ chất cao như núi, sờ lên tai phải đã ko còn chiếc bông tai kim cương nữa nhưng lại đang nóng rực lên và mỉm cười. cận vệ của cậu đã đi được 2/3 con đường dẫn tới thành công. quả là cậu đã ko nhìn nhầm người, viên kim cương đang trong quá trình mài dũa kia đã bắt đầu toả ánh hào quang rồi. Xeza đứng lên đi đến tủ rượu, hát khe khẽ một mình…