Phép Thuật Nguyên Thủy

Chương 032


Bạn đang đọc Phép Thuật Nguyên Thủy: Chương 032

Cat rời khỏi nhà ăn và đi nhanh ra sân, ngước đầu nhìn lên bầu trời u ám buổi chiều tà. Cô trông thấy Kito đang bay vòng vòng bên ngoài khoảng không gian bảo vệ nhà Xeza và nhìn xuống dưới với ánh mắt bất lực vì không thể vào được. Cat chạy nhanh ra cổng. cô đã không nghĩ là cô lại nhớ Kito đến như thế.
Kito sàn xuống ngay bên cạnh Cat khi cô vừa bứơc chân ra khỏi vùng bảo vệ và ngay lập tức khuỵ hai chân trước xuống, đầu cúi gần sát đất như mọi lần nó thường làm khi muốn Cat leo lên lưng. Bộ lông trắng như tuyết của Kito mượt mà như được chải chuốt thường xuyên khiến Cat khá ngạc nhiên. Có người chăm sóc nó sao? Thiên mã hoang thì không thể có được bộ lông như thế này, nhất là với Kito, nghịch ngợm và hiếu động. Cat nhảy lên lưng con thiên mã và ngay lập tức, nó bay vút lên trời chỉ bằng một cái đập cánh nhẹ nhàng. Nó giận. đúng rồi, chà chà….
Cat thở dài, vừa cười một mình vừa nhẹ nhàng vuốt ve cái bờm dài sáng trắng màu bạc, lấp lánh trong ánh chiều tà. Kito nghiêng mình bay về phía ngọn núi nguyên thuỷ với tốc độ khó tin. Cat nhớ lần cuối cùng cô cưỡi Kito, nó không bay nhanh và điêu luyện được như thế này. Cat hỏi bằng cổ ngữ mặc dù biết Kito chẳng bao giờ trả lời được:
– “chúng ta đi đâu đây? Với tình hình hiện nay thì ra khỏi Xezata không phải là một quyết định khôn ngoan đâu. Sau gần ba ngày, các phương tiện thông tin đại chúng mới công bố tin tức bị bóp méo của vụ tạo phản. hừ… mày có tin được không? Họ nói những kẻ bị bắt nằm trong một đường dây ăn hối lộ có tổ chức đã bị điều tra từ lâu và tài sản của chúng sẽ được xung vào công quỹ. Thật không thể tin nổi. thậm chí người dân còn không được phép biết chính quyền đang đối mặt với cái gì. Trong khi “con quỷ” lượn lờ khắp Vương quốc và tấn công cả người của Nguyên lão viện thì thông tin đại chúng lại biến thành một trò lừa đảo nằm trong sự thao túng của chính quyền. và Xeza thậm chí còn không thích cho tao sờ vào mấy tờ báo nữa.”
Kito chẳng có phản ứng gì. Nhưng mọi khi nó cũng chẳng có phản ứng gì chỉ trừ những cái chớp mắt, có điều nó hiểu mọi chuyện Cat nói vì cô đã dạy nó cổ ngữ. Cat hơi lo lắng khi Kito bay chậm lại khi họ tới gần ranh giới giữa Thành Xezata và Thành Nguyên thuỷ. Nhưng sự lo lắng của Cat chỉ là thừa, không như những gì cô tưởng tượng về ranh giới được tạo ra hàng ngàn năm giữa hai toà thành khác xa nhau về văn hoá và lối sống, hầu như không có chấn động nào đáng kể ngoại trừ khí hậu lạnh không thể tưởng tượng được ập tới khi Kito bay vào địa phận Thành Nguyên thuỷ. Cat ép sát người xuống, ôm lấy cổ Kito cho đỡ lạnh và rên rỉ.
– “lẽ ra tao nên mặc thêm áo, lạnh quá chừng. chà…. Xeza giao cho tao những nhiệm vụ rất quái dị, mày không biết đâu. Cậu ta bắt tao lấy lòng Radic Bruno trong khi muốn chỉ ra rằng Radic thực tình là một tên giết người; muốn tao coi một cô bé tên là Mimi chỉ biết đi chơi cả ngày không chán và trông một đứa trẻ nghịch nhất Vương quốc suốt đêm. Những chuyện đó không khó chịu bằng chuyện hình như Xeza và Lui đã ngầm định trước tương lai của tao mà không hề nói cho tao biết. mày hiểu chứ…họ… đang điều khiển tao.”
Kito chao cánh, nghiêng người bay vòng qua một tảng đá nhô ra rất vô duyên của ngọn núi cao chọc trời và Cat có thể nhìn thấy cung điện nguy nga tráng lên rộng mênh mông xây giữa lưng chừng núi. Kito chúi đầu bay thấp xuống, lượn song song với những bậc thang màu xanh nước biển dẫn từ cánh cổng duy nhất của cung điện xuống toà thành xây bên dưới chân núi. Cầu thang dài ngoằn ngoèo uốn khúc trông như một dải lụa xanh dẫn lên thiên đàng. Những tia nắng cuối cùng đã tắt hẳn, ánh sáng lung linh từ những công trình kiến trúc lớn của Thành nguyên thuỷ giàu truyền thống khiến toà thành đẹp không thể tả hết bằng lời. tuy nhìn từ trên cao xuống, không thể trông thấy những con đường nhỏ, những ngôi nhà và các cửa hiệu mới xây dựng, nhưng chính vì thế mới khiến người ta cảm thấy một sự thanh thản trong tâm hồn. không chật chội, không bon chen, tao nhã và rực rỡ. nhà thờ, đấu trường, trụ sở làm việc của chính quyền, bệnh viện, trường học, mỗi kiến trúc đều có một vẻ đẹp riêng. Kito bay qua Thành và lượn xuống bìa rừng nơi tiếp giáp giữa khu rừng thiêng và rừng táo. Hai thứ này đều tồn tại từ thời Thuỷ tổ, không có sự can thiệp của con người. Cat không nghĩ là họ nên hạ cánh ở đây vì theo như cô biết thì ngay gần chỗ này là doanh trại quân đội của Thành Nguyên thuỷ, được dấu ở đâu đó và nằm dưới sự quản lí của hoàng tử Calas. Hừ, nếu một kẻ được coi là cận vệ tương lai của Tanias mà bị tìm thấy trong địa phận của phe đối lập do Calas đứng đầu thì to chuyện đây. Nhất là trong lúc này, Cat chẳng được sự đồng ý của ai cả, chẳng đi làm nhiệm vụ gì cả, chỉ đơn giản là chiều Kito để dỗ dành sự giận dỗi của nó.
Kito giảm tốc độ bên trên một không gian được bảo vệ bằng bùa chú khủng khiếp. Cat không thể nói đó là doanh trại. không, phải nói là đó không thể là doanh trại được, nơi này hình như thuộc sự sở hữu cá nhân. Bùa chú bảo vệ ở đây khá giống ở nhà Xeza. Kito vỗ cánh nhè nhẹ và từ từ hạ xuống. dường như nó được phép của chủ nhân nơi này nên Cat cảm nhận được bùa chú quét qua cơ thể cô khi Kito bay xuyên qua. Bên trong lớp bảo vệ, cảnh vật hoàn toàn khác. Thật không thể tin được, Cat đang ở trong một vườn hoa. Hàng trăm loài hoa với đủ màu sắc hình dáng khác nhau đẹp rạng ngời dưới ánh sáng dìu dịu của một trái cầu duy nhất lơ lửng trên không, toả sáng đều khắp mọi nơi. Cat ngẩn người vừa ngắm nhìn khu vườn vừa từ từ xuống khỏi lưng Kito:

– “đẹp quá, nhưng chúng ta tới đây làm gì?”
Kito chăng nói gì, tất nhiên là bởi vì nó không thể nói, nhưng nó không thèm nhìn Cat mà quay đầu sang chỗ khác một cách giận dỗi. Cat hướng mắt về phía cái tháp cao nhô lên, dường như là của một biệt thự tư nhân, và lắng nghe tiếng cười đùa vọng lại từ đó. Hình như đang có một bữa tiệc lớn đang diễn ra trong đó. Cat vuốt cổ Kito và nói thầm:
– “sao thế… tao xin lỗi mà… tại Xeza lôi tao đi nhanh quá nên không kịp nói gì với mày. Cái gã đó láu cá, ranh ma hơn cả những gì mày có thể tưởng tượng được, thật đấy”.
Kito vẫn chẳng thèm nhìn Cat, thậm chí nó còn không thèm cho Cat vuốt nữa. Cat bối rối chẳng biết làm thế nào thì một tiếng huýt gió vang lên. Cat quay ngắt về phía biệt thự, nơi phát ra tiếng huýt gió và ngạc nhiên khi Kito cũng phản ứng tương tự, thậm chí còn mạnh hơn. Nó vui mừng. Cat ngạc nhiên, cô nói chậm rãi:
– “ai thế? Có người chăm sóc mày à?”
Kito hích đầu vào lưng Cat, đẩy Cat về phía trước ý muốn cô đi tới chỗ tiếng huýt gió. Cat không đi, cô quay lại hỏi:
– “ai chăm sóc mày hả? có chuyện gì đã xảy ra? Mày dấu tao chuyện gì phải không?”

Kito có vẻ sốt ruột, nó hích nhanh hơn nữa vào lưng Cat khiến cô cáu:
– “yên nào! Có chuyện gì, nói coi. Đừng tưởng mày không biết nói mà thích làm gì thì làm”.
Kito thôi hích Cat và cúi đầu, cụp mắt vì bị mắng. rồi nó dùng miệng gặm gặm vào chân. Nó bị thương. Cat vội vã sờ khắp người Kito và tìm thấy một vết sẹo rất sâu ở bắp đùi trái phía sau. Cô chau mày xem xét vết thương. À, của một mũi tên móc chuyên dụng để bắt Thiên mã hoang. Cũng khá lâu rồi. Cat càu nhàu:
– “giám không nói cho tao biết. mày giỏi thật…”
Kito dậm dậm chân xuống đất bồn chồn vẻ hối lỗi. Cat hỏi tiếp:
– “rồi sao nữa? có người cứu mày hả?”
Kito gục gặc đầu như cái cách Cat dạy nó. Hừ, vậy người huýt gió hồi nãy đã cứu nó sao? Cat đi ra phía trước Kito và cười nhạt:

– “vậy giờ người đó muốn gặp tao và mày đưa tao tới hả?”
Kito liếc nhìn lên rồi lại cụp mắt xuống, gật đầu. Cat thở dài. Ai đã cứu Kito và khiến nó tin tưởng đến nỗi giao người chủ đầu tiên của nó vào tay kẻ đó chứ. Tiếng huýt gió lại vang lên lần nữa. Kito dậm chân xuống đất một cách sốt ruột, Cat thở dài:
– “thôi được rồi, đi thì đi”.
Cô hôn lên trán Kito như hôn trẻ con rồi đi theo con đường nhỏ băng qua vườn hoa. Con đường dài như vô tận đó dẫn tới một biệt thự nhỏ nhưng sa hoa, tráng lệ xây theo kiến trúc cũ. Vì đang mải thắc mắc nên Cat đã bỏ qua một chi tiết mà khiến sau này khiến cô hối hận: bức tranh khảm nổi trên mặt tiền của biệt thự mô phỏng theo huy hiệu trên con dấu của nhà vua (biệt thự của một trong hai hoàng tử).
Cat bước qua cánh cổng lạ lùng khi con đường kết thúc để bước ra khoảng sân rộng thì một sự việc lạ lùng sảy ra. Cả người cô lạnh toát và dường như thay đổi hoàn toàn cả về trang phục lẫn kiểu tóc và màu tóc. Cat ngạc nhiên nhìn đuôi tóc màu nâu đỏ của mình và bộ trang phục đen thui đậm chất ăn chơi rồi quay lại nhìn cánh cổng. thì ra đây chính là “cổng hoá trang”, một trong những phát minh vĩ đại nhất của thế kỉ trước. vậy đây hẳn là vũ hội hoá trang rồi. Cat mỉm cười, thế thì chắc sẽ ít người nhận ra cô được. Cat băng nhanh qua sân và hầu như quên luôn người đã chăm sóc vết thương cho Kito vì quá háo hức muốn xem một lễ hội hoá trang ở Thành Nguyên thuỷ là như thế nào. Cánh cửa lớn bằng gỗ đen bóng tự động mở ra khi Cat đi tới gần. Cat có thể nghe tiếng nhạc nhè nhẹ vọng ra từ phòng khác. Ngôi nhà này thật là lạ, mỗi bức tường, mỗi đồ vật đều là những bức tranh trạm trổ công phu đến nỗi khiến người ta hoa mắt. như thế thì còn gì là đẹp nữa. Cat bước vào phòng khách tối mờ mờ và thất vọng nặng nề. không như cô tưởng tượng, đây không hẳn là một vũ hội hoá trang mà chỉ là một bữa tiệc nhẹ nhàng sang trọng có chút phá cách cho thoải mái thôi. Các thành viên của bữa tiệc hẳn là đều bước qua cánh cổng hoá trang nên trang phục của họ rất nhiều phong cách khác biệt, rất đa dạng về chủng loại và màu sắc. nói chung nếu là một người yêu thời trang thì sẽ rất thích thú khi được tham dự một bữa tiệc như thế này. Ngay cả với người xấu xí nhất vương quốc cũng có thể tự tin vì cánh cổng sẽ khoác lên người họ bộ trang phục khiến họ trông đẹp nhất. Cat nhìn lướt qua những dãy bàn để các loại thức ăn nhanh truyền thống của vương quốc và thở dài ngao ngán. Cô chẳng thích thú chút nào với đồ ăn thức uống cả, nhưng vì đang lạnh nên Cat cũng lấy một li rượu uống cho ấm người. chẳng biết nó là rượu gì và Cat cũng chẳng quan tâm. Cô chọn một chỗ tối trong góc tường và quan sát xung quanh tìm kiếm người có vẻ như là chủ nhân của bữa tiệc. nếu Kito có thể tự do ra vào chỗ này thì hẳn người chủ ở đây chính là người chăm sóc Kito. Cat nheo mắt nhìn những quý ông quý bà mà cô chẳng thấy quen mặt tẹo nào đang chuyện trò rù rì bên cạnh lò sưởi, ngắm nhìn những nam nữ thanh niên đang khiêu vũ nhẹ nhàng giữa phòng mà thấy nản. chẳng trông thấy ai có vẻ như là chủ của bữa tiệc cả. hay là ra hỏi một ai đó ở đây? Suy nghĩ đó vừa thoáng qua đầu Cat thì tắt lịm ngay lập tức. tất cả những người hiện ở trong căn phòng này đều có tên trên “danh sách khách mời” – một loại giấy thông hành hợp lệ khiến họ có thể ra vào ngôi nhà này một lần trong thời gian diễn ra bữa tiệc. họ chắc chắn phải biết ai mời mình để quyết định có tham dự hay không. Nếu Cat hỏi có nghĩa là tự cô đã công nhận cô “đột nhập” vào đây và….rắc rối to. Cat đảo mắt nghĩ đến Xeza, nếu là Xeza thì cậu ta sẽ làm như thế nào đây? Nếu là Xeza thì chắc chắn trong tích tắc cậu ta sẽ nghĩ ra phương pháp ngay, nhưng nếu Cat hỏi Xeza thì cậu ta sẽ biết Cat đang ở đâu và rồi sẽ biết cô đã làm gì ở đó. Cat không muốn như thế. Cô đang bị điều khiển, ít nhất là đang nằm trong 1 kế hoạch khó chịu nào đó mà cô không hề biết với sự góp mặt của Lui trong đó. Hừ. Cat nhìn anh chàng tóc nâu ngồi một mình trên chiếc ghế bành nâu gần cửa ra vào, thật ấn tượng. anh ta trông bụi bặm một cách trắng trợn giống như một tên côn đồ thực sự. chà…. Cat xin thề đó là một quý tộc. tuy cả quần áo, nét mặt và tác phong đều toát ra một vẻ bất cần, chán chường, kiêu ngạo nhưng không thể che được sự cao sang vốn dĩ ăn sâu vào giới quý tộc thành Nguyên thuỷ. Bọn họ, bất kể trong những tình huống khó khăn hay mất mặt như thế nào đều sẽ ngẩng cao đầu thách thức chúng. Mặc dù ban đầu Cat hơi ghét cái kiểu đó vì nó có vẻ hơi quá trịch thượng nhưng riết rồi cũng quen. Cat nhìn kĩ từng đường nét trên khuôn mặt được trang điểm khác kĩ đó và hơi chột dạ khi anh chàng này trông có vẻ giống hoàng tử Calas. Chà…giống một cách khó tả. anh ta có vẻ trẻ hơn Calas vài tuổi. Cat không chắc. cô không thể tưởng tượng được một tượng đài như Calas ăn mặc giống một tên bặm trợn thế kia. Suy nghĩ đó khiến cô suýt bật cười thành tiếng. thật ngớ ngẩn, Calas sẽ không đời nào xuất hiện ở một nơi như thế này vì cái tính cổ hủ, cứng nhắc và sự trang nghiêm của một hoàng tử – người mà có khả năng rất cao sẽ là vua trong tương lai. Anh chàng tóc nâu với một li rượu ở chiếc bàn bên cạnh và uống một hơi hết sạch. Có vẻ như anh ta đang gặp chuyện gì đó không vui. Hừ, một người chủ bữa tiệc thì chẳng thể tỏ ra chán nản trong chính bữa tiệc của mình được, điều đó là khiếm nhã. Cat nhìn qua chỗ khác, tìm kiếm tiếp.
Khi cô đang quan sát một quý phu nhân xinh đẹp mặc bộ đầm dài trắng muốt như một nữ thần thì sự huyên náo bên ngoài khiến Cat và tất cả mọi người trong phòng chú ý. Một đoàn nam nữ thanh niên trẻ ùn ùn tràn vào phòng toả ra khắp nơi và nói cười rất tự nhiên. Một số người còn nhảy cả lên sân khấu và đổi nhạc, tất nhiên là nhạc nhảy. bữa tiệc sang trọng tao nhã thay đổi hoàn toàn. Cat nghe cô gái đi ngang qua đó nói chuyện với nhau:
– lần đầu tiên mình tới thành Nguyên thuỷ đấy.
– mình cũng vậy, không hiểu vì sao có người lại nhờ chúng ta phá một bữa tiệc, chỗ này trông tuyệt đấy chứ.

– Mình cũng chịu.
Cat nhướm mày. Ái chà, giờ thì cô cũng đoán được chút xíu về người chủ nơi này rồi. một bữa tiệc ép buộc và chính chủ nhân cũng chẳng thiết tha gì nên không những không có mặt ở cửa để chào hỏi khách mà còn gọi một đám thanh thiếu niên bất trị tới phá phách. Hừ. Cat nhìn đám trai gái đang nhảy nhót giữa phòng mà thấy nản, nó gợi cho cô nhớ tới vũ trường Xeza đã đưa họ tới.
Lại thêm một tá người nữa tràn vào phòng khách khiến bữa tiệc trở nên quá đông đúc. Chẳng thể nhìn rõ đựơc mấy vị quý tộc ban đầu đang ở đâu nữa. Cat đoán phần lớn trong số họ sẽ không thể chịu được cảnh này và ra ngoài ngay lập tức, số còn lại sẽ ở lại một chút vì chẳng mấy khi được phá phách bất đắc dĩ thế này. Bọ nhóc nhóc bắt đầu lôi bia vào và ném nhau ầm ĩ đồng thời bật nhạc to hết cỡ. Cat thở dài, có khi cô nên rời khỏi bữa tiệc này đi là vừa. biết đâu người chủ lại đang ngồi với Kito thì sao. Cat nhìn về phía anh chàng tóc nâu đỏ mà hồi nãy cô quan sát. Trông anh ta có vẻ lạnh nhạt hơn hồi nãy và sự chán chường đã không còn ngự trị trên khuôn mặt nữa, anh ta thấy thú vị. Cat mỉm cười, vậy kia chắc cũng là một trong những vị khách bắt buộc rồi, một bữa tiệc kì lạ. anh chàng tóc đỏ đổi tư thể ngồi, ánh mắt anh ta quét qua một lượt căn phòng và dừng lại, chiếu tướng Cat. Trong khoảnh khắc 4 mắt chạm nhau, như có một dòng điện phóng thẳng vào người Cat khiến cô choáng váng. Ánh mắt người thanh niên đó rất lạ. Cat không biết phải diễn tả như thế nào nhưng trái tim cô bắt đầu đập nhanh trong lồng ngực khi mà anh chàng đó chẳng chịu nhìn đi chỗ khác. Anh ta nhíu mày nhìn kĩ Cat như đang soi soi điều gì đó. Cat thấy bối rối, cô quay qua chỗ khác và hớp ngụm rượu cuối cùng trong li. Có chuyện gì thế nhỉ? Sao khi họ nhìn nhau Cat lại cảm thấy như bị điện giật, và thực ra thì đôi mắt đó có gì đặc biệt? Cat mím môi, một đôi mắt xanh bình thường có…ánh vàng bên trong… sao lại có chuyện kì lạ như vậy được. thậm chí mắt Ma cà rồng tinh tường và nhanh nhạy như thế còn không tạo cho Cat cảm giác đặc biệt nào, ngay cả với mắt người sói Cat cũng không có ấn tượng mạnh, vậy sao cô lại giật mình khi trông thấy mắt anh chàng đó? Cat liếc nhìn anh ta. Anh chàng đó vẫn đang nhìn thẳng vào cô không chút ái ngại. Cat thấy mặt nóng bừng, cô cúi gằm xuống và cắn môi, trái tim lại chạy ma ra tông trong ngực. đó có phải là hành động khiếm nhã không khi cứ nhìn người ta chằm chằm như thế. Sao anh ta không nhìn đi chỗ khác cho Cat nhờ. Hừ. Cat thở sâu cố gắng trấn tĩnh lại và nghĩ tới những đôi mắt đặc biệt dễ khiến cho người ta chú ý. Nhưng sách vở cũng chẳng dạy gì nhiều được trong những trường hợp như thế này, theo kinh nghiệm của Cat thì đặc biệt nhất là mắt của những sinh vật bị mù và thứ hai là mắt Ma xà. Người ta đã đặt ra rất nhiều giả thiết liên quan đến khả năng phóng ma thuật từ mắt của Ma xà nhưng chưa có nghiên cứu nào chứng minh được điều đó. Có một cái gì đó gõ bong vào đầu Cat khiến cô ngay lập tức ngẩng lên và nhìn xoáy vào đôi mắt khác thường của người thanh niên lạ. phóng ma thuật…. sử dụng phép thuật bằng mắt…. hay đó chính là điều khiến cho đôi mắt anh ta đặc biệt. Cat thò tay vào túi lục lọi chiếc gương con con mà cô chẳng nhớ lần cuối dung nó là khi nào và đưa lên soi. Trong ánh sáng mờ ảo nửa đỏ nửa xanh, Cat kinh hoàng khi trông thấy ánh vàng long lanh trong đôi mắt của chính mình. Thôi rồi, gặp đối thủ. Người thanh niên đó nhấc mình khỏi ghế một cách nhẹ nhàng và xốc lại cái áo rách tả tơi một cách cố ý đầy nghệ thuật rồi đi thẳng tới chỗ Cat, ánh mắt không rời khỏi cô một giây nào. Chuồn, chuồn thôi. Cat bối rồi liếc qua đám đông và tìm một lối có thể chuồn ra cửa nhanh nhất, nhưng khổ nỗi, lối duy nhất quang đãng dẫn ra cửa nhanh lại đang dẫn tới cho cô một người có khả năng cũng sử dụng được phép thuật bằng mắt. Cat hít một hơi sâu khi người thanh niên kia đẩy một đôi nam nữ chắn đường qua một bên. Cô là cận vệ duy nhất của năm, là một người đã vượt qua không biết bao nhiêu thử thách, nguy hiểm. sao phải sợ hãi khi đối mặt với một gã ‘nghi ngờ có cùng năng lực đặc biệt’ chưa rõ là bạn hay thù, phải! sao phải sợ chứ. Cat cắn chặt răng, nhắm mắt lại như chờ tử thần đến nhà và thầm cầu mong anh ta chỉ đi ngang qua thôi. Trời ơi, giá như Vilas thấy sự thảm hại của Cat lúc này, có lẽ anh ấy sẽ tức mà chết.
Một mùi thơm dễ chịu thoảng qua khiến Cat mở mắt ngạc nhiên. Anh chàng tóc nâu đang đứng trước mặt Cat toả ra một mùi thơm ngọt ngào rất dễ chịu, vừa giống mùi táo, lại na ná như mùi dâu. Anh ta tiến tới gần đến nỗi Cat có thể trông thấy từng chi tiết trên khuôn mặt anh ta và đôi mắt xanh nước biển lấp lánh như được dát vàng. Thật là đặc biệt. anh ta chống 1 tay vào tường và thì thầm:
– chào em.
Cat thấy tóc gáy mình dựng đứng lên và toàn thân nổi da gà. Cô cúi đầu nhìn qua một bên, nói như người thiếu hơi.
– chào!
Thật là kì lạ. một cận vệ đội trời đạp đất, không biết sợ là gì lại rúm người trước một thanh niên mới gặp lần đầu có đôi mắt đặc biệt. Cat thấy mình thật là kì lạ. cô nắm chặt tay lại, ngẩng đầu lên, dự định sẽ nhìn anh ta bằng ánh mắt thách thức và nói rằng mình đang bận cần phải đi ngay. Thế nhưng khi ánh mắt họ chạm nhau lần nữa, Cat lại nổi hết da gà và trái tim nện thình thịch trong lồng ngực, đồng thời ruột gan cô cồn cào khó chịu. Cat thấy khó thở, lần đầu tiên cô gặp phải tình trạng căng thẳng như thế này. Người thanh niên đó lại chẳng nói gì thêm, anh ta quan sát Cat với ánh mắt khó có thể nói thành lời. không giống đôi mắt láu cá nhanh nhẹ của Xeza, không giữ dội và lạnh lùng như mắt Lui, không kiêu ngạo tối tăm như mắt Tanias cũng chẳng hề dịu dàng vui vẻ như mắt Golias. Cat không biết, cô chẳng biết phải diễn tả như thế nào nữa. rồi rất từ từ, anh chàng tóc nâu đưa bàn tay với những ngón dài thanh mảnh lên và chạm nhẹ vào má Cat. Cat liếc nhìn ngón tay ấm áp đang vuốt nhẹ má mình và nhìn anh chàng khó hiểu kia, cố gắng tưởng tượng ra anh ta sẽ biến thành quỷ và bóp cổ chết cô ngay tức khắc nhưng nỗ lực ngớ ngẩn đó chẳng đi về đâu. Nếu là Ju, anh ấy sẽ làm gì trong trường hợp này? Cat nắm bàn tay người thanh niên lạ, không cho anh ta đụng vào mặt mình nữa nhưng đó dường như là một hành động sai lầm. bàn tay anh ta ấm áp đến nỗi như có thể truyền được cả tình cảm và suy nghĩ qua đó, nó khiến Cat cảm thấy yêm tâm lạ lùng. Người thanh niên đó hôn nhẹ lên mu bàn tay Cat trong khi ánh mắt không rời khuôn mặt cô, không chớp. tim Cat đập mạnh đến nỗi nghe được cả tiếng bên ngoài và dường như lồng ngực cũng phậm phồng theo nhịp, Cat cố gắng thở sâu, cố gắng như không có chuyện gì xảy ra. Có điều, việc duy nhất mà Cat không giỏi đó là khống chế cảm xúc của mình. Anh chàng tóc nâu tiến tới gần, tựa hẳn vào người Cat. Hơi ấm từ cơ thể anh ta truyền sang khiến chân tay Cat mất hết cảm giác và mọi thứ bắt đầu vượt quá tầm kiểm soát. Cat muốn đẩy anh ta ra nhưng cả người cô dường như không còn chút sức lực nào, không khí như bị hút cạm khỏi phổi khiến cô khó thở còn trái tim phản bội lại chính cô. Cat thề rằng tên tóc nâu này đã nghe thấy tiếng tim Cat nện ầm ầm từ lâu. Cái gì sẽ diễn ra tiếp theo đây? Một nụ hôn sao? Cat vừa nghĩ tới đó thì ngay lập tức, nó diễn ra. Nhanh và bất ngờ đến khó tưởng tượng, anh ta cúi xuống hôn nhẹ lên môi Cat một cái. Còn hiệu quả hơn bùa đảo lộn gấp trăm lần, ruột gan Cat nôn nao khó chịu không thể tưởng tượng được. dừng lại chừng 2s, anh ta tiếp tục. Cat không hiểu vì sao mình không có phản ứng gì, vì sao chân tay mất hết cảm giác và vì sao cô không còn chút sức lực nào để đẩy anh chàng đó ra. Cô cũng không biết họ đã hôn nhau trong bao lâu. Chỉ đến khi có một ai đó nổ một quả pháo to đã đời khiến Cat giật nảy mình thì Cat mới lấy lại được ý thức rõ ràng. Cô bị sao thế này? Hôn một người mới gặp lần đầu chỉ vì đôi mắt anh ta đặc biệt sao? Chỉ vì anh ta rất có khả năng là người sử dụng được phép thuật bằng mắt à? Mình bị sao thế này? Mình điên rồi! Cat bỏ chạy – như chạy trốn chính bản thân mình, chạy trốn chính khát vọng của mình. Người thanh niên tóc nâu vội vã chạy theo Cat ra khỏi phòng khác đông người, theo cô băng qua sân nhưng không bắt kịp Cat mà chỉ kịp trông thấy cô đi qua cánh cổng hoá trang, trở lại nguyên dạng rồi thoắt một cái biến mất. người thanh niên sững lại ngạc nhiên, không phải thăng thiên ư? Vậy cô bé biến đi đâu mất rồi? anh ta quay bốn phía để tìm kiếm nhưng chẳng thấy đâu cả. rồi một tiếng vút như roi quất vang lên, người thanh niên trông thấy Kito bay vút lên trời, trên lưng là một cô gái tóc đen xinh đẹp mặc quân phục cận vệ. đuổi theo đâu phải vì không biết cô bé là ai, đâu phải vì muốn giữ cô bé lại. chẳng qua anh chàng không muốn làm Cat sợ thôi. Chà…. Người thanh niên nhìn Kito khuất bóng trên bầu trời đen kịp và rút đũa phép ra vẫy một cái. Cánh cổng hoá trang bay về phía anh ta và chẳng cần anh ta bước qua, mái tóc nâu đỏ cùng bộ quần áo bụi bặm biến mất nhường chỗ ái tóc vàng óng ả và bộ lễ phục đen. Rồi anh ta quay lại biệt thự.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.