Bạn đang đọc Phép Thuật Nguyên Thủy: Chương 030
Không thể tin được cũng có nhiều chuyện không thể tin được chứ chẳng riêng gì chuyện của Lui. Cat đi tới gần Xeza và hỏi:
– vậy thực ra chuyện này là thế nào?
Xeza cắn móng tay trầm ngâm ko nói gì một lúc lâu rồi chép miệng nói một câu trật lìa:
– hình như cô chưa làm nhiệm vụ đầu tiên tôi giao.
– Nhưng còn Lui….
Cat im bặt khi trông thấy ánh mắt sắc như dao của Xeza. Cậu ta từ từ đứng lên xốc lại áo và nhẹ nhàng nói như chưa bao giờ nhìn Cat như thế:
– đưa Vitor cho bà **, xuống ăn sáng.
Cat đứng như tượng hồi lâu ngay cả khi Xeza đã ra khỏi phòng. Chưa kịp sốc vì tin Lui là ma cà rồng; chưa kịp tổn thương vì bị chính Lui quát; chưa kịp tìm hiểu gì về quá khứ, tương lai cũng như quẻ bói của Lui và Tanias mà Xeza vừa nhắc tới thì đã bị Xeza đánh phủ đầu lần nữa. Cat thấy mình dường như một lần nữa lại rơi vào ma trận không lối ra của Xeza, choáng váng, hoang mang và bất an kinh khủng. Liệu Xeza có ý gì không khi ra lệnh cho Cat tiếp cận Radic, liệu đó có phải là một câu nói nhất thời khi mà Xeza không muốn nói ra chuyện của Lui không, hay là một âm mưu nào đó khiến Cat một lần nữa mắc vào cạm bẫy? hay chính là một chỉ dẫn cho những điều Cat thắc mắc. hình ảnh Villas lại hiện ra trong đầu Cat làm cô như nghe văng vẳng bên tai lời nói của Xeza trong cái ngày bị phạt quỳ trên sỏi dưới trời tuyết lạnh: “hãy học cách tin tưởng những người chỉ huy”.
Thật không thể tin được khi mà trong giờ phút này lại phải tin tưởng một người như Xeza, làm sao có thể tin Xeza được khi mà mới hai ngày thôi cậu ta đã làm Cat sa bẫy nhiều lần và chứng tỏ nhân cách có vấn đề của mình. Có điều….không tin Xeza thì biết tin ai bây giờ? Cat bóp cánh tay phải vẫn còn đau nhức của mình và điểm lại một vòng những người cô có thể nhờ cậy được. thật đau đớn thay, những người đó chỉ đếm được trên đầu ngón tay và hầu hết những người đó đều không thể chia sẻ được chuyện này. Golias thì đang bận rộn với những bức tranh của anh ấy và chẳng biết đang ở nơi nào; Ju thì ko rõ tung tích và thân phận nên dù có chết Cat cũng chẳng tiết lộ một chuyện động trời như thế với anh ấy; bỏ qua Lui….Cat nghĩ tới Rai mà tim nhói lên một cái như có ai đó cầm thanh kiếm đâm xuyên qua. Cuộc đời cô cũng chẳng có nhiều người để mà chia sẻ. tại sao trong lúc cô đơn lại nghĩ tới Rai cơ chứ. Không biết nến Rai còn sống anh ấy sẽ làm gì trong trường hợp này, sẽ nói gì khi biết chuyện của Jose và sẽ giải quyết như thế nào. Rai sẽ nghĩ thế nào về mẹ? điều tra những gì về cái chết của bố? Cat ngồi xuống ghế và ôm đầu. cô thật vô dụng. cảm giác trống vắng kinh khủng tràn ngập tâm trí Cat và đầu óc cô trống rỗng không thể tập trung được. nếu cô là Rai, liệu cô sẽ làm gì? Cat nhớ lại những hình ảnh mờ ảo của người anh xấu số trong tâm trí mình….nếu là Rai thì sao… cô biết gì về Rai chứ? Biết gì về tính cách, suy nghĩ hay tính cách của anh ấy chứ. Trong mắt Cat, Rai lúc nào cũng cười độ lượng và vui vẻ. luôn dỗ dành Cat, luôn chăm sóc cô, luôn chọc cho cô cười và….
Sống mũi Cat cay xè. Không được, đây không phải là lúc bi luỵ. Còn Ju thì sao? Nếu là Ju, anh ấy sẽ làm gì trong trường hợp này? Với suy nghĩ tích cực của Ju thì hẳn là anh ấy sẽ cười vào sự cay đắng khi bị bạn thân đuổi tránh qua một bên, sẽ nghĩ cách giúp đỡ người đó và động viên họ vượt qua nỗi đau một cách tinh tế như cách mà anh ấy làm với Cat. Ma cà rồng lai ư? Đừng nói là lai, dù có là ma cà rồng thuần chủng đi nữa thì cũng có gì đáng sợ đâu. Lui vẫn cứ là Lui mà….trừ những lúc cậu ấy mất lí trí vì thèm máu. Cat nhớ lại vẻ mặt nhăn nhó khi phải đấu tranh nội tâm, giằng xé giữa bản năng và lí trí của Lui mà thấy đau lòng. Cô không có kinh nghiệm làm người khác cười như Ju. Còn Golias, nếu là Golias, anh ấy sẽ làm thế nào? Suy nghĩ bình tĩnh, thấu đáo trước khi hành động và nhìn sự việc dưới mọi khía cạnh. Chắc cỡ 20 năm nữa Cat mới làm được như thế. Tiếng gõ cửa vang lên và giọng bà ** nghe rất lo lắng:
– thưa ngài…. Cậu Xeza mời ngài xuống dùng bữa sáng.
Cat thở dài và đứng giậy. làm thế nào bây giờ, làm thế nào…..
Xuống nhà với tâm trạng nặng nề, Cat thực sự thấy chán khi nhìn thấy Radic và Mimi. Nở một nụ cười gượng gạo chào hai người đó, Cat ngồi xuống bàn ăn trong khi Xeza- thật đáng ngạc nhiên- lấy lại ngay được sự láu cá trên gương mặt như mọi khi và nói với Mimi:
– Cô ấy mệt vì mất ngủ ấy mà.
Cat không nhìn lên mặc dù biết rõ ràng Mimi đang lo lắng cho cô. Xeza thật là giỏi. vừa nãy thôi mặt cậu ta còn cau có như người mất sổ gạo và rõ ràng chuyện không vừa ý với Lui cũng khiến Xeza bối rối không kém gì Cat. Chà…. Ưu điểm của cậu chàng này cũng thật đặc biệt. Cat quay sang hỏi Radic:
– cậu không mệt chứ? Hết đau bụng chưa?
Radic hơi ngạc nhiên một chút nhưng cũng nói nhỏ:
– cũng đỡ rồi, cảm ơn về chuyện hôm qua.
– Không có gì.
Cat thấy thái độ của Radic hôm nay cũng không được vui vẻ cho lắm, cậu ta liếc một cách khó chịu về phía Mimi đang nói liến thoắng với mấy người hầu về cách phục vụ các quý cô. Hừ, lại một người nữa phiền lòng về sự có mặt của cô bé xinh như tiên nữ mà nói nhiều này. Xeza nhấp một ngụm café và cười nhẹ nhưng khá gian xảo:
– hôm nay tôi sẽ đi cả ngày và khi trở về tôi muốn việc học của cậu có sự tiến triển nào đó.
Mặt Radic hơi tối lại. cậu ta im lặng. Xeza ngân nga nói tiếp:
– à, có vẻ như chẳng có tiến triển nào cả vì khả năng cổ ngữ khi ở trường trung học của cậu thật là tồi tệ.
Cat nhìn Xeza với ánh mắt không hiểu. cậu ta đang làm gì vậy? sao lại tỏ thái độ không hợp tác như thế với Radic trong khi chính miệng cậu ta vừa nói phải nể nang hoàng tử Calas hôm qua. Và trông đợi gì ở mấy cái tiết cổ ngữ trên lớp cơ chứ, chúng chẳng giúp gì được cho việc đọc sách cả. Xeza nhìn sang Cat và kêu lên:
– sao thế, bất mãn à?
– Không.
Cat cúi nhanh xuống dấu ánh mắt mà chính cô cũng không hiểu là vì sao sự bất mãn lại hiện lên trong đó, hay vì sao Xeza lại nhìn “sự ngạc nhiên” thành “sự bất mãn”. Xeza hừ lên một tiếng nghe không hài lòng chút nào và nghiêm túc:
– vậy thì Catarina Luss, từ hôm nay cô sẽ giạy cho Radic Bruno học thuộc lòng cuốn sách hướng dẫn làm cận vệ không-sót-một-chữ.
Xeza nhấn mạnh và mép nhếch lên một nụ cười rất ác độc:
– ….cho đến khi cậu ta thuộc lòng thì thôi. Đồng thời, chiều nay hai người hãy đấu kiếm với nhau. Tôi muốn biết trình độ của Radic.
Và Xeza cười giả tạo với Mimi rồi xô ghế đứng dậy.
– Xeza…
Cat vội vã đứng lên và chạy theo Xeza nhưng Xeza đi rất nhanh, hay cố tình đi nhanh khiến Cat chạy theo vào tới một căn phòng mà cô chưa từng vào trước đó. Căn phòng…hình như là để Xeza học với các gia sư. Trong phòng có rất nhiều sách vở xếp trên những chiếc bàn tuyệt đẹp và chỉ có hai cái bàn ở giữa phòng là trống.
– gì thế?
Cat hơi ngạc nhiên khi Xeza quay người lại với vẻ mặt trầm tư y như khi Lui vừa đi khỏi hồi nãy. Cánh cửa phía sau Cat tự đóng lại từ từ và một cơn ớn lạnh ập tới khiến Cat nổi hết da gà. Căn phòng này có cái gì đó rất lạ. Cat ngập ngừng:
– chuyện của Lui….
– Không phải lo. Rồi cơn đói sẽ qua nhanh và Lui lại là Lui thôi.
Nói Cat không phải lo nhưng chính Xeza mới là người đang lo lắng. Cat mím môi:
– vậy là cậu sẽ không nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra sao? Về quẻ bói của Tanias và Lui, về gì cậu ấy….
– không.
Xeza nhìn thẳng vào mắt Cat với không một chút đùa giỡn nào trên mặt cả. hết hi vọng thật sao. Cat ngăn không ình nghĩ tiếp phòng trường hợp Xeza đọc được suy nghĩ của cô và hỏi:
– vậy còn chuyện dạy Radic? Tôi không nghĩ đó là chuyện….
– chuyện đó sẽ giúp cô làm nhiệm vụ.
Cat nhíu mày và cắn chặt môi. Xeza….thực sự muốn Cat lấy lòng Radic thật sao? Xeza thở dài một cái và bước tới nắm vai Cat:
– đừng có nghĩ nhiều, làm theo những gì tôi nói đi. Không tin tôi thì cũng nên tin Lui chứ!
Cat nhìn vào đôi mắt mệt mỏi của Xeza và tự nhiên thấy mình có lỗi. Cô đứng thẳng người và gật đầu:
– vâng tôi biết rồi ạ!
– Tốt.
Xeza thả người xuống ghế nhìn Cat đi ra ngoài với ánh mắt không thể tương xứng với từ “tốt” mà cậu ta vừa thốt ra. Và khi cánh cửa phòng tự động khép lại, Xeza nói một mình:
– cậu chắc là chuyện này nên giữ kín chứ? Mình nghĩ cô ta sẽ không chịu ngồi yên đâu…. Kệ ư? Kệ thì cũng được thôi nhưng nếu xảy ra chuyện thì cậu đứng ra chịu trách nhiệm hay mình đây?
Dừng lại một lát, Xeza cười nhạt:
– phải, mệt! một Catarina thôi đã đủ lắm rồi, giờ lại thêm Radic nữa, rồi Vitor, Mimi. Chà, mình sinh ra là để làm nô bộc phải không?
Xeza đảo mắt như đang chăm chú nghe điều gì đó, sắc mặt cậu ta không biến đổi nhiều nhưng căn cứ vào cái cách mà cậu thể hiện, dù cậu đang nói chuyện với ai hay cái gì thì kẻ đó cũng gần như thuyết phục được Xeza. Xeza chép miệng, sự bông đùa nhẹ nhàng hiện ra trong đôi mắt mệt mỏi:
– phải, phải…tôi xảo quyệt. thế mà có người còn lợi dụng được sự xảo quyệt của tôi nữa kìa, thôi được rồi, nói nhiều quá đi.
Xeza đang nói chuyện với ai đó chứ không hề nói một mình mặc dù căn phòng hoàn toàn không có ai khác ngoài cậu ta. Vậy thì người đó đang ở đâu? Làm cách nào mà họ nói chuyện được với nhau như đang ở bên cạnh như thế? Hay Xeza dùng một thiết bị hiện đại nào đó… có chúa mới biết được.
Quay trở lại bàn ăn, Cat nhìn sự e ngại trên mặt Mimi và cố cười:
– vậy hôm nay em sẽ đi đâu?
Mimi mỉm cười nhẹ:
– em định dạo quanh Thành Xezata một chút nhưng trông chị rất mệt mỏi, lại còn nhiệm vụ dạy anh Radic học nữa nên….có lẽ em sẽ đi quanh nhà hít thở không khí trong lành.
Cat kéo ghế ngồi xuống và lắc đầu:
– không cần đâu. Chị sẽ đưa em đi bất cứ đâu mà em muốn cô bé ạ. Đó là nhiệm vụ của cận vệ mà.
– Thế còn tôi?
Radic nhìn Cat với ánh mắt khó hiểu. Cat nhún vai.
– cậu cũng đi cùng. Chúng ta có thể nói về những điều cậu không hiểu trong cuốn sách….
– Nói thật là tôi chẳng hiểu chút nào cả. đã hai năm rồi không đụng đến cổ ngữ và tôi chẳng nhớ chút nào hết.
Cat nhíu mày. Cô cũng chẳng ngạc nhiên gì về chuyện này nhưng như thế có nghĩa là hình như Xeza đã giao cho Cat một nhiệm vụ hơi khó rồi. Cat nói với Mimi.
– vậy thì có lẽ trên đường đi chúng ta sẽ tới hiệu sách, chị không nghĩ là người ta lại không dịch nó ra.
Mimi chỉ cười. còn Cat thì bắt đầu với bữa sáng của mình mà trong đầu tràn đầy những suy nghĩ về Vitor. Thằng bé là cả một vấn đề lớn khi mà Cat không cách nào rời nó suốt đêm. Làm sao bây giờ….
Cat và Radic cùng đi với Mimi xuống phố. Vì không ai trong số họ biết thăng thiên và cũng chẳng ai có giấy phép độn thổ nên họ dùng xe riêng của Xeza để lượn vòng vòng quanh phố. Cat cũng ghé qua rất nhiều hiệu sách nhưng không có hiệu nào có bản dịch chính xác của cuốn sách hướng dẫn làm cận vệ viết bằng cổ ngữ đó cả. hầu hết những cuốn sách Cat thấy đề rất sơ sài và chỉ mang tính chất tham khảo. tuy nhiên Radic vẫn cần phải có những kiến thức cơ bản đó nên họ cũng mua một vài quyển. Mimi vô cùng thích thú với cảnh đẹp ở Xezata nên đã chụt rất nhiều ảnh và chạy nhảy tung tăng khắp nơi suốt buổi sáng khiến Cat cũng thấy mệt. nhưng chắc không bằng Radic.
Gần trưa thì sắc mặt Radic trở nên tối tăm và đôi mắt ánh lên sự mất kiên nhẫn rõ rệt đến nỗi Cat sợ tới một lúc nào đó cậu ta sẽ nổ tung ra mất. Cat nói nhỏ với Radic khi Mimi đang leo lên đài phun nước và nhờ người tài xế chụp ảnh.
– mệt rồi à? Trông mặt cậu ghê quá.
– Con ranh này định đi đến bao giờ nữa đây.
Cat nhìn sự giữ tợn trên mặt Radic và bật cười. Radic lấy làm ngạc nhiên;
– gì?
– Không, cậu chẳng thay đổi gì phải không? Tôi thấy sẽ dễ chịu hơn nếu cậu lại cau có và gắt gỏng như trước. đó mới là Radic.
Radic thở dài chán nản:
– giá như được làm thế thì tốt. nhưng trước mặt Xeza thì….
Radic nhăn mặt và cụp mắt xuống không nói gì nữa, có thể cậu ta không muốn nói cũng có thể là không thể nói ra những lời xúc phạm vì sợ. Cat nhún vai:
– phải, Xeza đôi khi rất đáng sợ. nhưng cậu ta là một người huấn luyện tốt. vì vậy nếu cậu ấy chấp nhận chúng ta thì hẳn là tương lai của chúng ta sẽ vô cùng….bằng phẳng.
– thật sao?
Radic nhăn mặt nhìn Mimi với sự nghi ngờ và khinh bỉ. đúng là Radic Bruno đây rồi. mấy ngày vừa qua cậu ta chỉ cúi đầu không nói gì nên Cat chẳng thấy con người đó quen thuộc chút nào. Nhưng cậu ta chẳng thay đổi là mấy. Cat hỏi:
– vậy chuyện gì đã xảy ra với cậu sau khi bị “con quỷ” bắt?
Câu hỏi chưa dứt khỏi miệng Cat thì mặt Radic đã xám xịt lại như những đám mây trong cơn dông bão. Cậu ta nghiến răng to đến nỗi Cat thấy hơi hoảng. nhưng rồi sau một hồi im lặng, Radic vừa nhìn Mimi nghịch nước vừa nói:
– tôi bị bắt, bởi một cái gì đó mà Lui trông thấy nhưng tôi thì không. Hắn….vô hình và không đi lại… hắn bay…
– tôi biết. tôi đã trông thấy hắn bên bìa rừng Chusan.
Radic quay sang nhìn Cat với ánh mắt dè chừng. Cat nói:
– Xeza cũng không thấy hắn.
Radic nhíu mày và ngay lập tức hiểu ý Cat muốn nói gì. Phép thuật của Xeza mạnh hơn cả hai người họ rất nhiều nhưng cũng không trông thấy “con quỷ” thì dường như thấy hắn hay không chẳng nói lên điều gì. Radic nói tiếp:
– sau đó hắn đưa tôi tới nhà tù “một chiều”, một nơi kì lạ. hắn tống tôi vào trong một phòng giam ba bên là tường, một bên là song sắt và bỏ đi. Không hề có cái cửa nào ở đó cả…hắn bay xuyên qua song sắt.
Cat khá ngạc nhiên nhưng không nói gì vì sợ làm Radic mất hứng.
– bọn cai ngục toàn là người sói và ma cà rồng, chúng không vào được trong phòng giam chứ nếu vào được thì…. –Radic khẽ rùng mình- rồi mấy ngày sau đó, hắn quay lại và chẳng nói chẳng rằng gì, hắn tấn công vào trí nhớ của tôi. Thực ra tôi chẳng biết chuyện gì xảy ra cả. tôi đâu có trông thấy hắn. cho đến khi tôi thấy kí ức của mình trôi tuột ra khỏi đầu như thác, không sao ngăn được.
Radic cắn môi, sự đau đớn và căm giận hiện rõ trên mặt như kí ức đó đang tái diễn một lần nữa trong hiện tại. hừ, như Xeza đã nói, “con quỷ” dùng bùa chú thần thánh để tước đoạt kí ức của Radic. Nhưng dường như mọi chuyện không được như hắn mong đợi. Radic nói tiếp:
– tôi đã kháng cự rất giữ dội nhưng cảm giác cũng chỉ như là cố gắng với lấy những cụm khói bay theo làn gió. Và hình như cái hắn cần hắn đã không có được nên hắn tỏ ra rất tức giận. khi đó, Gonder đi vào nhà tù để báo cáo với hắn điều gì đó, con quỷ đã thu giấy thông hành của Gonder, không cho tên đó ra vào nhà tù “một chiều” nữa. cô biết đấy, nghe nói nhà tù “một chiều” chỉ có chúa tể hắc ám và “con quỷ” ra vào được. tất cả những kẻ khác nếu có vào cũng không thể ra khỏi đó và chỉ chết rục xương trong tù mà thôi. Rồi hắn quát tháo Gonder ngay trước phòng giam tôi mà Gonder chẳng nói gì ngoài việc lặp đi lặp lại câu xin lỗi.
Radic mím môi và thở dài. Cat hỏi:
– hắn mắng những gì?
– Sao tôi biết được, tôi đâu có học cổ ngữ. hắn nói rất nhanh bằng giọng Xezata….không thể nghe thấy gì cả.
Cat nhìn Mimi đang chơi với mấy chú chim bồ câu. Và một suy nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu cô: “con quỷ” hẳn là biết Jose đang ở đâu, hay ít ra hắn cũng biết Jose đã từng ở đâu và chuyện gì đã xảy ra với nó. Sáng nay khi vào nhà sách Cat đã thử hỏi dịch vụ điện thoại để gọi ra khỏi vương quốc nhưng họ nói không thể gọi được. phải có giấy phép đặc biệt và gọi trong cơ quan liên lạc đặc biệt thì cuộc gọi mới đựơc thực hiện. Cách liên lạc duy nhất ra ngoài là gửi thư. Nhưng gửi thư sẽ bị cơ quan an ninh kiểm tra trước, Xeza chắc chắn sẽ biết Cat đang định làm gì, muốn làm gì. Ngoài hố đen ra thì cho đến thời điểm này Cat chẳng tìm được cách nào, cả nghệ thuật hắc ám và bùa chú thần thánh, mà lọt qua được hàng rào dày hàng nghìn năm lịch sử của Vương quốc cả. còn Xeza, cậu ta đã muốn dấu chuyện Jose mất tích, lẽ nào lại giúp Cat liên lạc với gia đình hay sao…. “con quỷ” cũng sẽ chẳng phải là mục tiêu tiếp theo của Cat ở thời điểm này, khi mà Xeza đang ấn vào tay cô bao nhiêu nhiệm vụ bất khả thi. Trước hết là tìm cách giải quyết chuyện của Vitor cái đã, nếu không đầu Cat sẽ nổ tung ra trước khi cô làm được bất cứ chuyện gì mất. Cat đã nghĩ đến bùa gắn kết để dính tay cô và tay Vitor lại với nhau khi ngủ, nhưng như thế cũng không ăn thua gì vì Vitor luôn đòi bế. còn lúc bé không đòi bế thì đó là bởi vì Cat đang chơi với bé, thế thì còn học hành gì được. Cat thở dài, nhìn bức tượng hình một người đàn ông già cả, tay cầm một trái cầu tiên tri mà thấy nản cả người.
Nhưng rồi, có một cái gì đó gõ bong lên đầu Cat khiến cô suýt nữa thì hét toáng lên. Nếu cô khiến cho cánh tay của mình cũng cứng đờ như bức tượng kia thì cô có thể ẵm Vitor cả ngày mà không thấy mỏi. Cat phấn khích lục lọi trong trí nhớ về những loại thuốc đông cứng cục bộ mà cô cho rằng ít hữu ích và từ trước đến nay chỉ đọc sơ sơ cho biết. tuy Cat không thể nhớ được bất cứ một loại nào nhưng cô tin chắc rằng tủ sách nhà Xeza sẽ có hướng dẫn chế những loại đó. Hi vọng nó không quá phức tạp. Mimi chạy tới chỗ Cat và cười tươi như một thiên thần với mái tóc dính đầy tuyết:
– mình đi uống gì đó đi chị. Em thấy hơi lạnh…..anh có sao không? Trông anh xanh xao quá….
Mimi lo lắng nhìn Radic khi cô bé chợt nhận ra sắc mặt không tốt của anh chàng này. Radic chẳng thể nào nặn ra được một nụ cười dù chỉ là xã giao:
– anh mệt!
– vậy mình đi ăn trưa luôn nhé. Anh nên gọi bánh mứt dâu, ở Xezata bánh mứt dâu là tuyệt nhất đấy. nó sẽ làm tiêu tan mọi mệt mỏi.
Mimi cười động viên rồi cô bé khoác tay Cat và kéo đi. Giá như Cat cũng vô lo vô ưu được như Mimi thì tốt. Cat mỉm cười và nói:
– em không phải đi học sao, cô bé?
– Có chứ ạ.
Mimi nói với giọng hơi chùng xuống và đôi mắt phóng ra xa:
– nhưng ba em nghĩ em nên được xả hơi vào lễ hội hoa anh đào lần này. Năm nay là năm sẽ có một ngày đẹp nhất vào tháng 7, ngày đẹp nhất trong vòng 100 năm trở lại đây, thế nên lễ hội hoa anh đào năm nay sẽ vô cùng rực rỡ. sẽ có rất nhiều những thanh niên trai tráng xuất sắc khắp vương quốc về đây thi đấu để giành vương miện hoa anh đào. Sẽ có những gian hàng đẹp nhất, độc nhất, những trang phục hoa mĩ nhất….và một vụ cá cược mà tiền cược vượt kỉ lục….
Mimi cười nhẹ, nhìn Cat với ánh mắt lấp lánh. Cat nhíu mày cười:
– em đang nói đến chuyện gì vậy?
– em đang nói đến hoạt động cá cược phi pháp của dân chợ đen thích đánh bạc đấy ạ. Ba em nói rằng tiền cá cược năm nay đã lên tới con số không thể tưởng tượng được, hầu hết đặt cược cho Phó tướng Rafaen Bimatos, phần nhiều đặt cược cho Caclot Gobit, con trai út của Đại tướng, số còn lại đặt cho chị.
Cat ngạc nhiên:
– chị ư? Buồn cười, ai biết chị là ai chứ….
Cat cắn môi tự mình im lặng. phải rồi, cô đã thắng trong cuộc thi nước rút giành chức cận vệ độc nhất trong năm của vương quốc và được gi tên thẳng vào vòng trong của cuộc tỉ thí kiếm ở đấu trường bên trong rừng đào, sao lại không ai biết đến cô đựơc cơ chứ… chà. Mimi nhìn khuôn mặt Cat và bật cười:
– chị dễ thương thật đấy.
– gì? Chị ư? Trời ơi.
Cat chẳng biết nên vui hay nên buồn khi nghe lời khen đó nữa. cô nhìn sang phía bên kia đường theo tay Mimi chỉ:
– bên đó, em thích nhà hàng đó. ở đó có cá nướng rất ngon.
Cat gật đầu. sao cũng được. ai mà cãi lại được cô công chúa kĩ tính này, cứ nghe theo là tốt nhất. rồi Cat chợt trông thấy một người thanh niên phía trước cửa hành đồ lưu niệm ngay bên cạnh nhà hàng có cái tên viết bằng cổ ngữ xấu không đọc nổi mà Mimi đang chỉ. Người thanh niên đó trông rất lạ, mặt anh ta xanh đến nỗi gần như phát sáng được và Cat có cảm tưởng rằng chỉ cần một làn gió nhẹ thổi qua cũng khiến anh ta ngã lăn ra đó. Nhưng thực tế là chẳng cần cơn gió nào cả. người thanh niên ngã vật ra đất bất tỉnh như trong tưởng tượng của Cat khiến cô phải dụi mắt nhìn lại lần nữa mới giám tin đó không phải là do mình tưởng tượng. nhanh như cắt, Cat ấn Mimi vào người Radic rồi nói nhanh:
– trông cô bé!
Rồi Cat chạy ào qua đường, ngồi xuống bên cạnh người thanh niên lạ mặt. anh ta là một chàng trai trẻ chỉ chừng 25 tuổi và có vẻ rất giàu có. Nhưng tại sao lại chẳng có cận vệ đi kèm. Cat vạch mí mắt chàng trai lên và nhíu mày. Không trúng độc. làm sao bây giờ…. Cat chỉ có kinh nghiệm xử lí những vết thương hở và những trường hợp trúng độc thôi, còn các bệnh khác thì cô lơ mơ như gà mờ. có tiếng ai đó trên đường nói to:
– có người ngất xỉu, ai đó gọi giúp xe cứu thương đi.
Cat ngay lập tức nhìn một người đang đứng ngay gần đó. Phải rồi, bệnh viện. người bản địa thì chắc chắn phải biết bệnh viện ở đây. Cô nhìn vào mắt người đàn ông xấu số đó và mọi chuyện chỉ diễn ra trong một phần tư giây, Cat đã có trong đầu con đường nhanh nhất dẫn tới bệnh viện. nhẹ nhàng cõng người thanh niên lên sau khi thực hiện bùa giảm nhẹ trọng lượng lên anh ta, Cat rút đũa phép, bỏ ván trượt xuống chân và thực hiện lời nguyền “rút ruột” quen thuộc.