Bạn đang đọc Phép Tắc Của Ma Nữ FULL – Chương 32: Chịu Không Nổi
Cố Dực thành thành thật thật dưỡng bệnh mấy ngày.
Mãi cho đến trước khi xuất viện một ngày, chị gái Cố Linh Tê mới miễn cưỡng đến bệnh viện thăm anh.
Khi cô đẩy cửa bước vào, Hạ Hữu Thất đang kiên nhẫn đút từng thìa từng thìa cháo cho anh ăn.
Khí sắc của người đàn ông cũng tốt hơn nhiều, hết sốt, cơ thể cũng dần dần ấm áp trở lại.
Sắc mặt của Cố Qủa Qủa đương nhiên không vui vẻ cho mấy, thờ ơ lạnh lùng, không mở miệng mắng chửi người đã giới hạn cuối cùng của cô.
Ma nữ nhỏ cúi đầu, vẻ mặt áy náy đứng bên cạnh giường.
Cố Dực sợ chị gái nhà mình nổi cơn thịnh nộ tổn thương đến cô, cùng cô nói nhỏ hai câu, Hạ Hữu Thất gật đầu, đặt bát xuống đi ra ra bên ngoài.
Cô đi đến trước mặt Cố Linh Tê dừng lại hai giây, lịch sự cúi đầu chào hỏi cô, đúng như trong dự đoán, đáp lại cô chỉ là khoảng không im lặng.
Cô cũng không bận tâm, mỉm cười bước ra ngoài.
Cố Linh Tê đi đến bên giường, từ trên cao nhìn xuống đánh giá người em trai không có tiền đồ này, nói ra mấy lời không tốt lành gì: “Còn sống sao? Chị còn tưởng chị em mình đã âm dương cách biệt rồi chứ…”
Cố Dực tự động xem nhẹ lời nói kỳ quái của cô, chỉ nói: “Chị có thể đặc biệt tới thăm em, em chết cũng đáng giá.”
“Em bớt nói nhảm đi.”
Cố Linh Tê ngồi trên ghế, vén mái tóc dài như rong biển của mình ra sau tai, dứt khoát hỏi: “Tiếp theo em định như thế nào?”
Cố Dực cũng không né tránh, nhìn thẳng vào mắt cô: “Về hôn sự với nhà họ Ôn, đích thân em sẽ đến cửa tạ lỗi, tổn thất gây ra em sẽ tự gánh chịu, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến gia đình.”
Cố Linh Tê cũng không cảm thấy bất ngờ, nở nụ cười lạnh: “Nháo tới nháo lui, em vẫn không thoát khỏi cái hố này sao?”
Anh im lặng một lúc lâu.
“Chị.”
Cố Dực nhẹ nhàng gọi cô, con ngươi đen láy lóe sáng rạng ngời: “Em thực sự đã rất cố gắng quên hết mọi thứ, thậm chí còn có ý định dùng trách nhiệm hôn nhân để giam cầm dục vọng của mình.”
Anh đưa tay đặt nhẹ lên ngực, áp sát vào vị trí trái tim, bất đắc dĩ mở miệng: “Cho dù dùng biện pháp nào, nơi này, em đã sớm không thể kiểm soát được nữa.”
Cố Linh Tê thở dài một hơi: “Em đã quyết định rồi?”
“Ừm.”
Cô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cố Dực, em sẽ hối hận.”
Người đàn ông lắc đầu cười: không hề để tâm: “Khoảng thời gian mở mắt chờ bình minh này, em đã mất ròng rã 8 năm.”
Anh nói: “Có chuyện gì hơn được chuyện này nữa.”
Cố Quả Quả nhìn thấy thái độ cứng rắn của anh, hiểu rằng bây giờ có nói nhiều cũng vô ích, cho dù bản thân cô không hài lòng với cô gái kia đến hàng vạn lần, nhưng cũng không thể ngăn cản được nổi tình yêu cố chấp của em trai mình.
Đêm hôm đó, mạng sống của em trai như bị treo trên sợi dây, cô cũng thật sự không dám đòi hỏi quá nhiều.
Chỉ cần em trai mình sống, sống thật vui vẻ, như vậy là đủ rồi.
Cô lại thuận miệng cùng anh trò chuyện mấy câu về sức khỏe của ba mẹ.
Trước khi đi, Cố Dực gọi cô lại từ phía sau, dường như cô đã biết sẽ có một màn này, cơ thể cũng không xoay lại, im lặng chờ anh nói tiếp.
Anh hạ thấp giọng, thấp thoáng lộ ra vài tia cầu khẩn: “Cô ấy là người em yêu, chị nể mặt em, đừng làm khó cô ấy nữa, được không?”
Cố Linh Tê liếc mắt một cái, tỏ vẻ như đang nghe chuyện khôi hài, cô lạnh lùng nói: “Chị nào dám chứ, chị đây đụng đến còn không được.”
Cố Dực thở dài: “Chị.”
Cố Linh Tê không muốn phản ứng lại anh, quay lưng về phía anh, giơ thẳng ngón giữa thon dài của mình.
Mở cửa ra.
Dùng sức đẩy ra, “Ầm” một tiếng.
Không biết qua bao lâu, Hạ Hữu Thất dè dặt mở cửa, nhìn thấy người đàn ông đã xuống giường, đứng hút thuốc bên cửa sổ.
Cô đi đến, từ phía sau ôm lấy eo của anh, người đàn ông cụp mắt xuống, nhìn đôi bàn tay nhỏ bé đan vào nhau đặt trên eo mình, anh hút một ngụm cuối cùng, vỗ vỗ lên mu bàn tay cô khẽ trấn an.
“Không sao, đừng lo lắng.”
Cô gái nhỏ áp sát khuôn mặt mình lên lưng anh, ngửi thấy mùi chanh tươi mát trên bộ quần áo bệnh nhân, trong lòng cũng từ từ bình tĩnh lại.
Cô nói: “Cố Dực, em theo đuổi anh một lần nữa, được không?”
Người đàn ông sững sờ, cho rằng bản thân mình nghe lầm: “Cái gì?”
“Giống như mấy cô gái nhỏ say mê anh đấy, đuổi theo sau mông anh, liều mạng thể hiện bản thân mình.
Anh thờ ơ cũng được, cự tuyệt cũng không sao, em sẽ không từ bỏ, càng sẽ không rời đi, sẽ mặt dày cầu xin anh chấp nhận em.”
Cố Dực suýt chút nữa cười ra thành tiếng, dập tắt điếu thuốc, xoay người ôm lấy cô, ngón tay nâng cằm cô lên: “Em chịu kích thích gì rồi?”
Cô ủ rũ lắc đầu, sắc mặt trầm xuống: “Chỉ là em cảm thấy bản thân nợ anh quá nhiều, không thể yên tâm thoải mái hưởng thụ điều tốt đẹp từ anh, em không làm được.”
Anh nhìn cô chằm chằm một lúc, ngón cái đặt trên cổ cô khẽ miết nhẹ: “Như vậy có thể giúp em nhẹ nhõm hơn sao?”
“Ừm.”, con ngươi của cô chợt sáng lên.
Người đàn ông cong môi nở nụ cười, sự cưng chiều sớm đã thành thói quen: “Tùy em vậy.”
Nghe thấy lời này, tâm tình của ma nữ nhỏ muốn báo đáp ân tình đang trầm xuống như tàu lượn siêu tốc, ngay lập vọt lên tận đỉnh.
“Vậy chúng ta mô phỏng trước một chút…”
Cố Dực không hiểu rõ cô gái này muốn quậy phá cái gì, nhìn cô không nói lời nào.
Cô đẩy anh ra, lùi về phía sau một bước nhỏ, đứng thẳng người, đôi mắt phát ra ánh sáng làm người khác mê muội, hắng giọng một cái.
“Anh trai Cố Dực, xin hỏi là em có vinh hạnh mời anh đi ăn tối cùng nhau không?”
Người đàn ông không thèm nghĩ: “Có thể.”
Hạ Hữu Thất nhàn nhạt liếc anh một cái: “Anh nên từ chối.”
“Ồ.”
Người đàn ông thuận miệng nói lại: “Anh đây từ chối.”
Ma nữ nhỏ bị chọc đến bật cười, trực tiếp đánh anh một cái: “Anh nghiêm túc một chút có được không?”
Cố Dực cũng cười theo, bàn tay to ôm lấy thắt lưng của cô, đầu ngón tay trượt xuống mông, đột nhiên bế lên, cứ như thế chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra cô đã ở trên người anh.
Cô còn lo lắng cho cơ thể của anh, sợ anh không chịu nổi sức nặng của mình.
“Bệnh của anh còn chưa khỏi, bỏ em xuống.”
Người đàn ông không lên tiếng, giữ tư thế đó đi vài bước tiến lên phía trước, nhẹ nhàng đặt cô lên trên bàn.
Mặt bàn bằng gỗ lạnh đến thấu xương, váy của cô không dày, da thịt áp lên, hơi lạnh lập tức quét qua cơ thân, cô ngẩng đầu, nhìn đôi mắt đen như mực của anh.
Hai tay anh chống ở mép bàn, cúi người nhìn thẳng vào mắt cô, hôn xuống khóe môi của cô, đôi môi lành lạnh lại mềm mại như nước.
Cô lý trí muốn đẩy anh ra, nào ngờ bàn tay của anh lại không ngoan ngoãn men theo bắp chân thẳng tắp của cô từ từ tiến đến chân tâm nhỏ hẹp.
Đầu ngón tay ấm áp như thắp lên ngọn lửa đốt cháy da thịt của cô, cách lớp quần lót tìm thấy cái nhụy hoa hồng nhạt ở chính giữa.
Người đàn ông khẽ nở nụ cười, dùng lực đâm vào một cái, cô thét lên một tiếng “A” chói tai, hai tay bám vào vai anh, cơ thể mềm nhũn trong giây lát.
“Anh trai không thích ăn cơm.”
Người đàn ông cắn vành tai của cô, giọng nói lộ ra hương vị nồng đậm của dục vọng.
“Anh trai thích cởi hết rồi vận động.”
Cô còn đang do dự không biết có nên thuận theo anh hay không, hai má cô ửng hồng một mảng, đáy mắt có chút ướt át: “Cố Dực… anh…”
“Chịu không nổi.”
Anh tiếp lời cô, đứng thẳng người dậy, cởi áo vứt sang một bên.
Nửa thân trên của anh trần trụi, thân hình hiện ra gần như hoàn hảo, không có một chút mỡ thừa nào.
Anh nắm lấy tay cô, môi hôn lên chiếc nhẫn trên tay cô.
Giọng nói thô ráp khàn khàn, dường như quay về thời trung học trong nháy mắt.
“Cục cưng, ngoan, cho anh trai ăn một miếng.”