Đọc truyện Phép Màu Của Tình Yêu – Chương 32: Ngoại Truyện 1 (P2)
Phần 2: Đám cưới cổ tích của Kuroba Kaito và Nakamori Aoko
*Đừng quen xem video nhé :)) Hay lắm :))
Tên bài hát: Kimi no Namida Ni Konna Nikoishiteru
Đã 3 tháng sau đám cưới của Shinichi và Ran, hai người đã có một chuyến tuần trăng mật rất hạnh phúc tại thiên đường cho những cặp vợ chồng- hòn đảo (1) Maldives xinh đẹp. Ran đã không ngớt lời kể chuyện về chuyến đi hạnh phúc của cô, cô còn chia sẻ kinh nghiệm cho ba cô bạn về đêm tân hôn khiến cho Aoko, Kazuha và Shiho ganh tị vô cùng. Tuy vậy, Kazuha và Shiho hiểu Heiji và Hakuba còn công việc riêng, còn sự nghiệp trước mắt nên chưa thể tổ chức đám cưới. Nhung Aoko thì khác. Vì cô và Kaito là người nổi tiếng, người của công chúng, nên không ít lần các fan đã hỏi cô về việc khi nào cô và Kaito tổ chức lễ cưới? Kuroba Kaito và Nakamori Aoko là một trong những cặp đôi nghệ sĩ được yêu thích nhất trong vòng 3 năm liên tiếp do các fan Nhật Bản bình chọn. Chính vì vậy, chuyện tình của họ rất được cộng đồng fan hâm mộ quan tâm đến quá trình tiến triển.
Không phải Kaito không hiểu nỗi khổ của Aoko. Bản thân anh cũng thường xuyên bị chất vấn, và anh hiểu cảm giác của Aoko khi vẫn còn rất nhiều nghệ sĩ nữ công khai theo đuổi anh. Ảo thuật gia trẻ Kuroba Kaito quá cuốn hút, không ít nữ nghệ sĩ trong nghề lẫn trong giới showbiz thế giới âm thầm yêu anh. Cho nên việc Aoko muốn trói chặt anh bên cạnh là đúng. Kaito muốn để cho sự nghiệp của họ phát triển đến mức đỉnh cao, khi đó kết hôn chưa muộn.
Thế nhưng, anh đã thay đổi suy nghĩ sau khi một nhóm nhạc nam Hàn Quốc đã công khai theo đuổi Aoko. Cả năm chàng trai đó đều rất thích Aoko, và quan trọng là cô đã từng tiếp xúc với họ. Có thể nói, đó là yêu từ cái nhìn đầu tiên. Chính vì Aoko giống như một viên ngọc quý giá và cần được bảo vệ, anh đã lên một kế hoạch tỉ mỉ để cầu hôn người con gái đã yêu anh hết lòng suốt 7 năm, cũng là người anh yêu hơn chính bản thân, chính mạng sống của mình.
Trong quán cafe Tokyo Corner, có 4 cô gái xinh đẹp đang thu hút mọi sự chú ý của phái mạnh. Bốn cô gái đó, không ai khác chính là Aoko, Ran, Kazuha, Shiho. Tuần nào họ cũng hẹn nhau đi uống cafe vào các buổi chiều, và hôm nay cũng không ngoại lệ. Có điều, trong khi ba cô bạn thân rất vui vẻ, thì Aoko lại trong tình trạng buồn bã hơn bao giờ hết. Shiho ân cần hỏi han cô
– Aoko-chan, sao trông cậu ủ dột thế kia?
– Tớ…- Aoko định nói gì đó, nhưng sau đó cô lại gục xuống bàn, mái tóc đen nhánh xoăn lọn chảy dài trên bờ vai trắng nõn mảnh khảnh- Thật chả muốn nói mà!
– Vậy để tớ đoán nhé!- Kazuha mỉm cười ngọt ngào. Cô tỏ vẻ đăm chiêu suy nghĩ rồi chợt nói
– Chắc chắn là có liên quan đến Kuroba-kun!
– Ôi trời ơi, tất nhiên rồi!- Shiho thở dài, ngao ngán nhìn cô bạn Kazuha ngốc nghếch. Kazuha lè lưỡi tinh nghịch, quay sang nhìn Ran cầu cứu. Ran chỉ biết nhún vai, xoa nhẹ bụng mình
– Shinzou-chan chắc sẽ biết điều gì đó đấy!
– Thôi đi Ran-chan! Cậu cứ khoe con như vậy sẽ làm bọn tớ buồn đấy!
Aoko hơi ngẩng đầu, khoé môi khẽ nở nụ cười xinh đẹp. Ran nghiêng đầu, dịu dàng nói
– Sao nào? Các cậu thử có con xem, sẽ hiểu cảm giác hạnh phúc tột cùng của tớ thôi!
– Các cậu lạc đề quá rồi đấy- Shiho lắc đầu ngán ngẩm. Cô nhìn sang Aoko vẫn chưa tươi tỉnh lên chút nào
– Có phải hôm nay là ngày kỉ niệm 7 năm yêu nhau của các cậu không?
– Thật sao?- Kazuha và Ran kinh ngạc đồng thanh. Aoko khẽ gật đầu, đôi mắt bồ câu cụp xuống u buồn
– Kaito không có gọi điện cho tớ…
– Đừng lo mà Aoko! Chắc cậu ấy bận gì thôi, cậu biết công việc của Kuroba mà!
– Nhưng tớ cũng là ca sĩ, có phải tớ không bận đâu?- Aoko uỷ khuất nói- Khó khăn lắm mới dành ra một ngày không bận, vậy mà…
Bỗng nhiên, chiếc Samsung S7 edge của Aoko rung lên bần bật. Ran liếc tên người hiện lên, bỗng bật cười
– Ông xã tớ gọi cậu kìa!
– Tại sao lại là Kudo?
Aoko bắt máy với tâm trạng đầy hoài nghi. Nhưng rất nhanh sau đó, nét mặt cô lập tức xám xịt, tay cô run lên như bị kích động, những giọt nước mắt thi nhau lăn xuống gò má. Ba cô bạn thân nhìn cô đầy lo lắng, đã có chuyện gì xảy ra?
– Aoko-chan…
– Ran, Kazuha, Shiho, tớ xin lỗi… tớ phải đi ngay!
Aoko xách túi bật dậy, chạy thật nhanh ra khỏi quán. Ran, Kazuha và Shiho kinh ngạc nhìn nhau, nhanh chóng thanh toán tiền và chạy theo cô bạn. Nhưng đi được một lát, họ nhận được tin nhắn của người yêu mình. Không hẹn mà cả ba cùng mỉm cười vui vẻ, liền tốc lực đuổi theo Aoko.
Còn Aoko lúc này vẫn đang chạy thục mạng trên đại lộ Hoa Anh Đào. Cô không đi xe đến quán, mà taxi hôm nay khó bắt, cô đành phải đi xe “căng hải”. Chuyện mà Shinichi nói với cô qua điện thoại, cô thực sự không dám tin vào tai mình, thực sự không dám tin…
“Aoko, Kaito gặp tai nạn trọng thương, không biết có qua khỏi được không… Cậu mau đến sân thượng toà nhà Bell Tree, các bác sĩ đang cấp cứu cho cậu ấy trên đó…”
Cô không thể ngăn dòng nước mắt vẫn trào ra trên bờ mi xinh đẹp. Kaito, Kaito… Trong đầu cô lúc này chỉ còn lại tên anh, chỉ có tiếng gọi tên anh.
– Aoko-chan, mau lên xe đi!
Shiho gọi to. Aoko bị tiếng gọi của cô bạn thân kéo trở lại thế giới thực. Cô ngạc nhiên quay về phía tiếng gọi, chiếc xe Mercedes quen thuộc của Shiho đỗ đó, theo sau là Porches của Ran, BMW của Kazuha. Ran nói
– Aoko, mau lên xe, Kaito đang rất cần cậu bên cạnh, cậu phải đi nhanh!
Rất nhanh, ba chiếc xe đã dừng lại trước toà nhà Bell Tree. Aoko lao nhanh ra khỏi xe, cô chạy như đây là lần cuối cùng cô được chạy vậy… Thang máy dừng ở tầng 89, cô chạy ra ngoài, nhưng điều cô thấy không phải là khung cảnh đau thương, trái lại, bầu trời đêm bỗng xuất hiện những chùm pháo hoa rực rỡ sắc màu, khoe sắc dưới anh trăng. Aoko bần thần hồi lâu, tâm trạng cô hỗn độn không nói nên lời.
“Bùm”
Một bó hoa hồng 99 bông xuất hiện trước mặt cô khiến cô giật mình, theo quán tính lùi lại đằng sau và bị ngã ngửa. Ngay lúc đó, một cánh tay rắn chắc đã vòng ngang eo cô, khuôn mặt đẹp trai hơn tạc của người đó khiến trái tim cô không ngừng nhảy múa trong lồng ngực, đặc biệt là nụ cười nhếch môi mê hoặc ấy, nụ cười phong trần khiến mọi cô gái không cần cưa cũng tự đổ. Giọng nói mị hoặc của người đó vang lên, mùi hương nam tính vẫn còn quanh quẩn bên mũi cô
– Aoko, em đến sớm thật đấy!
– Anh… là ma hay là người?
– Trong khung cảnh lãng mạn như vậy mà em lại nói một câu như vậy sao?- Kaito cười khẽ, búng nhẹ lên trán Aoko. Người yêu anh đúng là trẻ con hết mức mà! Chắc chắn là cô đang giận anh lắm đây!
– Xin lỗi, em không nhận ra đây là khung cảnh lãng mạn đấy- Aoko cười nhạt- Em về đây!
– Aoko, chờ anh đã!- Kaito hít một hơi thật sâu, rồi nói- Aoko, anh biết anh sai rất nhiều, anh biết em giận anh vì hôm nay là ngày kỉ niệm 7 năm yêu nhau của chúng ta mà anh lại không đưa em đi chơi… Nhưng bây giờ anh muốn tặng em một món quà, có được không?
Aoko khoanh tay, nhướn mày liễu như chờ đợi. Kaito mỉm cười không thể dịu dàng hơn. Anh đưa tay ra sau tai Aoko, khẽ búng tách. Cô bỗng có cảm giác lành lạnh ở sau tai, và rồi hơi ấm của anh quanh quẩn bên tai cô, giọng nói anh cất lên dịu ngọt như mật rót vào tai cô
– Em nhắm mắt lại đi.
Ngón áp út của cô cảm nhận được hơi lạnh của kim loại, cô được anh vòng tay ôm cả người vào lòng. Tai cô áp vào lồng ngực ấm áp của anh, cảm nhận nhịp tim đang đập rộn ràng nơi trái tim anh. Kaito thì thầm, lời anh nói như được làn gió đưa tới cho cô
– Aoko, anh yêu em, hãy lấy anh nhé!
Cơn gió lạnh đầu đông thổi tung bay chiếc váy trắng xinh đẹp của Aoko, thổi tung mái tóc của cô trong đêm. Aoko mỉm cười, nụ cười đẹp dịu dàng như ánh trăng…