Phép Màu Của Tình Yêu

Chương 29: Khởi Đầu Mới


Đọc truyện Phép Màu Của Tình Yêu – Chương 29: Khởi Đầu Mới

5 năm sau…
Thành phố Tokyo vẫn nhộn nhịp đông đúc như vậy. Nhưng với tốc độ phát triển nhanh chóng của Nhật Bản, thủ đô Tokyo đã chuyển mình rất nhiều, so với 5 năm trước thì hàng loạt cao ốc, khu đô thị, building chọc trời mọc lên. Tokyo là một trong những trung tâm công nghiệp, tài chính lớn nhất Nhật Bản. Con người nơi đây với nhịp sống ngày một nhanh hơn, luôn cố gắng gồng mình chạy theo sự phát triển của đất nước, cống hiến hết mình cho đất nước.
Thành phố thay đổi, và con người sống nơi đó cũng đổi thay.
5 năm, một khoảng thời gian không dài cũng không phải là ngắn, nhưng đủ để làm thay đổi số phận, cuộc sống của nhiều con người. Họ, đã không còn là những cô cậu học sinh cấp ba tinh nghịch, hồn nhiên, với những rung động đầu đời trong sáng, mà đã trở thành những sinh viên đại học trưởng thành, chững chạc, luôn phải lo lắng với bộn bề cuộc sống. Họ đã là những sinh viên năm ba, chỉ còn hai năm nữa, họ sẽ tốt nghiệp đại học. Họ sẽ cầm tấm bằng đại học trong tay, bước ra cuộc đời và tự học cách kiếm sống trong xã hội như những con người trưởng thành khác.
Shinichi và Hakuba đã trở thành hai thám tử nghiệp dư nổi tiếng nhất châu Á. Hai người là một trong những học viên sáng giá nhất của Học viện Cảnh sát Nhật Bản. Kaito là nhà ảo thuật trẻ tuổi nhất, nổi tiếng trên toàn thế giới với tài năng của mình, và đang theo học Học viện nghệ thuật Quốc gia. Aoko đã quyết định bước chân vào con đường nghệ thuật, sau khi được quản lý của ca sĩ Okino Yoko bắt gặp trên đường phố và mời tham gia đóng MV cho ca khúc mới nhất, và cô đã trở thành một hot girl đình đám của giới showbiz dù khá kín tiếng. Aoko học khoa Thanh nhạc của Học viện Âm nhạc Quốc gia, và là học viên có giọng hát nữ cao hay nhất. Ran tiếp bước con đường của mẹ, theo học Đại học Luật Tokyo và đã bào chữa thành công hai vụ lớn. Cô được mời vào làm việc tại Toà án thành phố cho dù chưa tốt nghiệp đại học. Shiho đã trở thành một nữ khoa học gia tài giỏi, cô thiên về nghiên cứu y học và sinh vật, đã có nhiều cống hiến và đóng góp cho Viện Hàn lâm khoa học Nhật Bản, đặc biệt là loại thuốc đặc biệt APTX-4869. Cô hiện đang theo học khoa Tự nhiên của Đại học Tokyo. Ba cô gái của chúng ta đã trở thành những hoa khôi của Đại học, là đối tượng mà mọi nam sinh theo đuổi. Nhưng các chàng trai đều là những người nổi tiếng, không chỉ tài năng mà còn nổi tiếng vì rất giỏi bảo vệ bạn gái. Mỗi khi có anh chàng nào bén mảng lại gần, tính tán tỉnh Ran, Aoko hoặc Shiho thì Shinichi, Kaito và Hakuba luôn “hiện lên” kịp thời để đánh dấu chủ quyền cô bạn gái xinh đẹp của mình.
Còn một người nữa… Toyama Kazuha…
Cô là một trong năm nữ sinh viên của Học viện Cảnh sát Nhật Bản, là bông hoa vô cùng xinh đẹp mà các chàng cảnh sát tương lai luôn bảo vệ và theo đuổi. Kazuha sau 5 năm, như các cô bạn của mình, xinh đẹp, quyến rũ và tài năng hơn rất nhiều. Dù vậy, cô vẫn luôn là một bông hồng lẻ loi không có chủ. Người con trai mà cô yêu thương nhất đã rời bỏ thế giới này 5 năm trước, người ấy đã bỏ cô mà đi, sau khi nói lời yêu cô, một cách vô cùng tàn nhẫn. Đối với Kazuha, đó là vết thương lòng mà cô khó có thể quên đi. Đó là lý do cô không chấp nhận bất cứ một lời tỏ tình nào của các chàng trai trong học viện, cho dù Ran, Aoko và Shiho đã khuyên nhủ cô rất nhiều. Shinichi và Hakuba, hai người bạn thường xuyên ở cạnh cô cũng luôn khích lệ cô nên tìm cho mình một người mới, trước khi trở thành gái ế chính hiệu. Tuy nhiên, Kazuha chỉ mỉm cười, rồi nhàn nhạt nói
– Yêu rồi đến khi Heiji trở về lại phải chia tay với người đó à? Khổ thân lắm!
Đúng vậy, Kazuha vẫn luôn tin tưởng rằng Heiji vẫn còn sống. Cô luôn mang nặng hình bóng anh trong quá khứ, và ít khi có thể vui vẻ được.
Nhưng khi cô là sinh viên năm hai, một anh chàng đã chuyển vào Học viện Cảnh sát, cùng với Shinichi và Hakuba trở thành ba chàng hoàng tử trong mơ của mọi cô gái trong Đại học Luật, Học viện Cảnh sát, Học viện An ninh, Đại học Quân đội. Anh chàng ấy chính là người mà Kazuha đã gặp tại bữa tiệc sinh nhật Cyntia cách đây 5 năm- Karazaki Toshiro. Anh bây giờ là một chàng trai rất menly, cuốn hút, và đặc biệt là ngoại hình của anh, vẫn thu hút Kazuha từ cái nhìn đầu tiên. Cô nhanh chóng nhận ra anh trong đám đông học viên là vì thế. Dù vậy, Kazuha vẫn quyết định không để ý đến anh mà chỉ lẳng lặng bỏ đi, cố tình không để anh nhận ra cô. Cho đến một ngày, khi cô đang ở trong canteen lấy đồ ăn, cô đã vô tình làm rơi chiếc ví của mình mà không hề hay biết. Toshiro đã nhặt được nó và đưa trả cho cô. Anh tìm cô trong những học viên, và cô xuất hiện trong tầm mắt anh, cạnh cô là hai người con trai khác, Trông ba người có vẻ thân thiết, nhưng anh không hề cảm thấy dễ chịu khi thấy cảnh đó. Karazaki Toshiro anh quay trở lại Nhật Bản là vì cô, Toyama Kazuha. Từ bữa tiệc sinh nhật cô em họ Cyntia của anh, anh đã phải lòng cô gái nhỏ xinh đẹp có mái tóc đen nhánh dài ngang vai cùng đôi mắt đen sâu thẳm như làn nước mùa thu, trong veo, long lanh như hai viên trân châu tuyệt đẹp. Cô gái ấy, giờ càng xinh đẹp và quyến rũ hơn. Anh bỗng vô hình chung cảm thấy rất khó chịu với hai người con trai kia. Họ là ai mà Kazuha lại thân thiết đến thế?
– Kazuha, không ngờ lại gặp em ở đây!
Toshiro đánh bạo lại gần Kazuha, Shinichi và Hakuba. Kazuha quay sang, nhíu mày nghi hoặc, còn Shinichi và Hakuba trầm tư nghĩ ngợi, khuôn mặt này rất quen, dường như họ đã gặp ở đâu đó. Kazuha hạ giọng, khẽ nói
– Anh… tôi có quen anh sao?
– Ây dà, mới 5 năm em đã quên tôi rồi sao?- Karazaki Toshiro cười nhẹ, nụ cười phảng phất nỗi buồn. Anh cúi người, cầm bàn tay của Kazuha và hôn nhẹ lên mu bàn tay cô
– Xin chào quý cô Toyama, tôi là Karazaki Toshiro, cựu học sinh lớp 12C trường Teitan!
– Karazaki Toshiro? Anh chính là con trai cảnh sát trưởng Scotland Yard*?- Hakuba chợt nhận ra.
(*: Sở cảnh sát London)
– Đúng vậy, cậu biết tôi sao?
– Cha tôi, ông Hakuba Fuji, là bạn đồng niên với cha anh đó!
– Ồ, thì ra cậu là Hakuba Saguru, thám tử hả? Vậy chắc cậu là Kudo Shinichi?
– Vâng, chào anh!
Shinichi cười xã giao, bắt tay Toshiro. Nghi lễ chào hỏi đã xong, và Kazuha cảm thấy mình cũng không cần phải giấu giếm nữa. Cô à lên, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng

– Anh Karazaki, rất vui được gặp lại anh!
– Toyama-chan, anh có thể gọi em là Kazuha chứ?- Toshiro mỉm cười. Nụ cười ấy, cùng đôi mắt xanh dương kia lại làm Kazuha xao động một lần nữa. Cô khẽ gật đầu, ra hiệu đồng ý.
Shinichi và Hakuba nhìn Toshiro đang cười rất tươi với Kazuha khi kể chuyện ở London, họ hi vọng anh sẽ là người có thể thay thế hình bóng Hattori Heiji trong lòng cô, giúp cô quên đi mối tình đầu đau khổ.
Sau 1 năm, Toshiro đã trở thành người bạn thân thiết vô cùng của Kazuha. Cô cũng không cần có Shinichi và Hakuba phải bên cạnh thường xuyên, mà Toshiro đã làm việc đó. Khi cô học năm ba, anh học năm tư, và chỉ còn một năm nữa là sẽ ra trường. Qua một năm, anh biết đươc cô em họ Cyntia Claudie đã gây ra rất nhiều chuyện làm Kazuha thật sự tổn thương, tạo thành vết thương lòng sâu nặng khó lành trong cô. Đến tận bây giờ, cho dù đã 6 năm trôi qua, nhưng mỗi khi nhớ lại cái chết của Hattori Heiji, Kazuha lại bật khóc nức nở trong vòng tay Toshiro. Ám ảnh về cái chết của Heiji còn theo Kazuha vào trong những giấc mơ. Mỗi khi cô ngủ, lúc tỉnh giấc, khuôn mặt xinh đẹp luôn đầm đìa nước mắt. Toshiro dù đau lòng nhưng anh cũng chẳng thể làm gì, Kazuha vẫn ôm quá khứ, vẫn níu giữ quá chặt hình bóng của người con trai ấy, cô không thể nào thoát ra khỏi cái bóng của quá khứ. Cho dù anh có cố gắng thế nào, anh vẫn chưa thể bước vào trái tim Kazuha.
Thời gian thấm thoát thoi đưa…
Nhóm bạn Shinichi, Ran, Kazuha, Kaito, Aoko, Hakuba và Shiho đã hoàn thành chương trình đại học kéo dài 5 năm và đều có những kế hoạch cụ thể cho tương lai.
Shinichi và Ran đã quyết định sau khi vào làm việc ở sở cảnh sát và toà án được một năm, họ sẽ chính thức tổ chức lễ cưới.
Kaito và Aoko đã hoàn thành nghi lễ đính hôn từ nửa năm trước. Kaito chuẩn bị cho chuyến lưu diễn ảo thuật vòng quanh thế giới của mình. Aoko đang tất bật với albulm ca nhạc đầu tay của mình. Sau đó một thời gian, họ cũng sẽ chuẩn bị cho đám cưới của mình.
Shiho và Hakuba tiếp tục học cao hơn. Hai người gấp rút chuẩn bị sang Anh tham gia khoá học thạc sĩ tại đại học Cambridge trong vòng 3 năm. Kết thúc khoá học đó, họ sẽ tổ chức đám cưới ngay tại nhà thờ St.Bride, London, Anh. Đó là giấc mơ từ thuở nhỏ của Shiho.
Đám cưới.
Hai chữ đong đầy hạnh phúc, nhưng như nhát dao đâm thẳng vào trái tim đầy vết thương của người còn lại, Toyama Kazuha. Cô không có dự định gì đặc biệt cho tương lai, ngoại trừ việc vào làm tại sở cảnh sát Tokyo. Cô muốn dùng công việc để quên đi nỗi đau, nhưng với một cảnh sát mới vào nghề, cô không thể có nhiều công việc như cấp trên được.
Nhưng Kazuha không hề biết, gia đình của cô, gia đình bạn bè của cô, và cả bạn bè cô, đã thay cô quyết định một điều.
Một buổi chiều mưa, thông qua Shinichi, bà Hattori Shizuka hẹn gặp Karazaki Toshiro. Khi nhìn thấy bà, anh rất ngạc nhiên. Làm sao có thể không nhận ra phu nhân chủ tịch CIA được? Toshiro lễ phép chào hỏi, ngồi xuống đối diện bà
– Phu nhân Hattori, bác tìm cháu ạ?
– Đúng vậy! Karazaki-kun, hẳn cháu cũng biết bác là ai!- bà Shizuka nhấp một ngụm trà mạn, nhìn người con trai đối diện. Anh gật đầu, lễ phép đáp
– Bác là phu nhân của chủ tịch CIA Hattori Heizou, mẹ của Hattori Heiji!
Bà Shizuka chậm rãi gật đầu. Bà nhìn Toshiro, từ tốn nói
– Bác sẽ không vòng vo, vào thẳng vấn đề chính. Bác muốn cháu cầu hôn Toyama Kazuha!
– Dạ?
Toshiro như không tin vào tai mình. Chuyện gì thế này? Tại sao phu nhân Hattori lại muốn anh cầu hôn Kazuha? Chẳng lẽ, bà không biết con trai bà rất yêu cô ấy hay sao?
Bà Shizuka như đọc được suy nghĩ của anh, nói tiếp

– Chuyện gì bác cũng biết, cháu không cần thắc mắc! Bác hiểu đề nghị của bác sẽ khiến cháu khó xử, nhưng… bác thật sự rất yêu thương Kazuha, bác coi nó như con đẻ. Thấy nó đau lòng vì Hei-chan lâu như vậy, bác không đành lòng! Bác mong cháu có thể giúp nó thoát khỏi cái bóng của Heiji, bắt đầu cuộc sống mới!
Karazaki Toshiro thật sự rất ngạc nhiên, trong đôi mắt xanh xẹt qua vài tia cảm kích cùng ấm áp không nói thành lời. Anh mỉm cười, giọng chắc nịch
– Phu nhân Hattori, xin bác yên tâm, cháu nhất định sẽ khiến Kazuha hạnh phúc!
Biệt thự nhà Toyama chìm trong tĩnh lặng. Một buổi tối bình thường như bao ngày, nhưng Kazuha lại cảm thấy trong lòng nao nức không yên. Cô có một cảm giác rất kỳ lạ, tâm tình cô luôn bồn chồn. Bỗng, tiếng chuông điện thoại reo vang cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Kazuha. Cô vội cầm máy
– Alo?
-….
– Vâng, em sẽ ra ngay!
Kazuha lấy chiếc váy trắng voan ưa thích của cô, cùng chiếc áo khoác mỏng và khăn len trắng. Trang phục dù đơn giản, dù Kazuha không trang điểm, nhưng cô vẫn xinh đẹp như mộng, vẻ đẹp mê hoặc lòng người. Mái tóc đen nhánh dài ngang lưng xoăn lọn mềm mại xoã dài trên bờ vai mảnh khảnh, đôi mắt đen long lanh như hai hạt trân châu, trong veo như nước mùa thu làm vẻ đẹp của cô càng thêm thơ mộng. Dù thế nào, tối nay Kazuha đều vô cùng xinh đẹp, cô khiến cho Karazaki Toshiro không thể kiềm chế được nhịp đập rối loạn của con tim mình. Kazuha tựa đoá ngọc lan thanh nhã, vẻ đẹp của cô thuần khiết như tuyết trắng khiến anh khó có thể không rung động mãnh liệt.
– Kazuha, tối nay em rất đẹp!
– Cám… cám ơn anh…
Kazuha ngượng ngùng cười. Toshiro dịu dàng giúp cô vén sợi tóc loà xoà ra sau tai, phủi nhẹ tuyết bám trên vai cô và nói
– Em mau vào xe đi, trời khá lạnh đấy!
– Dạ!
Chiếc xe Audi A4 lao đi vun vút trong đêm. Kazuha không thể biết Toshiro đưa mình đi đâu, cô chỉ biết nơi anh đưa cô đến là một nơi rất đẹp. Trên suốt đường đi, Toshiro kể cho Kazuha rất nhiều chuyện vui, chuyện hài hước. Kazuha chăm chú lắng nghe, trên môi luôn thường trực nụ cười duyên dáng. Đôi khi, cô bật cười trong trẻo, nụ cười của cô như những viên pha lê nhẹ rơi vào lòng Toshiro, khiến tâm tình anh vô cùng tốt và thoải mái. Qua con đèo Raiha, chiếc xe từ từ dừng lại bên đường, một nơi khá hẻo lánh. Kazuha cùng Toshiro xuống xe, không khí ban đêm rất lạnh làm cô vô thức kéo chiếc áo khoác mỏng lại. Một mùi hương nam tính bỗng quấn quanh người cô, chiếc áo dạ đen của Toshiro đã khoác lên người Kazuha đầy dịu dàng và thâm ý. Kazuha khẽ mỉm cười, nhưng cô chợt hỏi
– Anh Toshiro… Rốt cuộc chúng ta đang đi đâu vậy?
– Em sẽ biết thôi. Giờ thì… mau nhắm mắt lại đi!
Cô không một câu cãi lại, đôi mắt xinh đẹp nhắm chặt nhưng từ khuôn miệng xinh xắn vẫn không ngừng nói những lời cảnh cáo
– Anh đừng có mà dẫn em đi lạc đấy!
– Biết rồi mà!
Toshiro nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Kazuha làm cô bất giác run lên. Một cảm giác kì lạ trào dâng trong cô, Kazuha thấy mình như đang làm một chuyện vô cùng có lỗi. Nhưng cô không muốn làm anh buồn nên vẫn để mặc cho anh nắm tay mình như vậy. Toshiro dẫn cô đi mãi, và đến khi cô dừng lại, anh mới mỉm cười ngọt ngào, khẽ nói
– Kazuha, mau mở mắt!

Đôi mắt trong veo in bóng những cây nến lung linh đặt trên nền cỏ xanh mướt, xunh quanh là những cánh hoa hồng nhung mềm mại, toả hương thơm nhàn nhạt nhưng quyến rũ. Những cây nến nhỏ xinh được xếp thành chữ “Aishiteru” (Anh yêu em), cùng những ngọn nến khác tạo thành hình trái tim, hình mặt cười. Trong giây lát, Kazuha sững sờ vì ngạc nhiên. Cả thân hình nhỏ bé không ngừng run rẩy, cô rất sợ mình động lòng trước tình cảm chân thành của Toshiro. Từ sâu thẳm trong tâm trí cô vẫn luôn lưu giữ hình bóng một người con trai mà suốt 5 năm qua cô vẫn chẳng thể xoá bỏ. Tình yêu của cô đối với Heiji quá lớn, không thể nói ngày một ngày hai là có thể quên. Trong lòng cô, một cảm giác tội lỗi dâng trào. Cô tuyệt đối không thể đón nhận tình cảm của anh!
– Kazuha…- Toshiro nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cô, trong lòng vô cùng đau đớn nhưng vẫn cố gắng thuyết phục- Anh biết em sẽ khó có thể chấp nhận, nhưng anh thực lòng yêu em, Kazuha à! Tình cảm của anh đã kéo dài 5 năm rồi, chắc chắn tình yêu của anh đã bằng, thậm chí vượt xa tình yêu của Hattori với em. Kazuha, quá khứ hãy để nó trôi đi, đừng ôm mãi trong mình một hình bóng mà em biết sẽ không thể nào xuất hiện nữa. Hãy để anh làm người che chở cho em, sưởi ấm cho em, ở bên cạnh em không rời suốt cuộc đời này, có được không?
Đôi mắt trong veo ngước lên nhìn anh. Trong đôi mắt ấy, anh không khó nhận ra một tia phức tạp xẹt qua nhưng lại nhanh chóng dập tắt bởi sự ấm áp đong đầy. Kazuha mím môi, khẽ nói
– Em không xứng… Em xin lỗi anh…
– Kazuha, mong em hãy chấp nhận tình yêu của anh, được không em? Anh có thể chờ em hết yêu Hattori, 5 năm, 10 năm, hay suốt đời cũng được. Nhưng… có thể cho anh có được em đến hết đời này kiếp này, được không?
Không để Kazuha trả lời, Toshiro bước đến ôm chặt cô trong vòng tay. Anh vùi đầu trong mái tóc dài mềm mại, tham lam hít lấy mùi hương hoa cỏ thanh khiết trên người cô, khẽ nói
– Kazuha, đồng ý lấy anh, được không em?
Sự chân thành của Toshiro khiến Kazuha không biết nên làm thế nào. Cô vô thức gật đầu, nhưng trái tim trĩu nặng, trên khoé mắt đã lấp lánh một giọt nước trong veo như thuỷ tinh…
Hai tháng sau
Tại nhà thờ trung tâm Tokyo, cảnh sát và bảo vệ được huy động tối đa để thắt chặt an ninh cho hôn lễ giữa thiếu gia Karazaki và tiểu thư Toyama. Đôi tân nương-tân lang hôm nay đều là những người có địa thế trong xã hội, nên việc bảo vệ an toàn cho họ là nhiệm vụ hàng đầu. Các nhân viên an ninh luôn đề cao tinh thần trách nhiệm, tập trung toàn lực bảo vệ.
Nhà thờ tấp nập những vị khách được Karazaki Toshiro mời tham dự đám cưới. Có lẽ bạn bè và gia đình, đồng nghiệp của anh là đông nhất. Với Kazuha, đám cưới này cô vốn không hào hứng, nên cô chỉ mời bạn bè cùng lớp cấp ba và vài người bạn đại học. Còn lại là gia đình cô và gia đình bạn bè cô thời cấp ba.
Trong phòng cô dâu, chuyên viên trang điểm người Hàn Quốc đang tô điểm lại những nét cuối cùng. Sau khi hoàn thành, chính nữ chuyên viên đó cũng phải sửng sốt, kinh ngạc trước vẻ đẹp của Kazuha. Trong bộ váy cưới trắng muốt, mái tóc xoăn dài tết lại, búi thành kiểu tóc hoa hồng cầu kì công phu. Khuôn mặt vốn đã rất có nét, khi trang điểm lên lại càng xinh đẹp hơn. Đôi mắt trong veo đượm buồn, sự thật cô không hề mong mỏi đám cưới này. Người cô yêu, người mà cô muốn kết hôn và chung sống cả đời không phải là Karazaki Toshiro, mà là Hattori Heiji.
– Kazuha-chan!
Giọng nói quen thuộc của Ran vang lên ngoài cửa. Ba cô bạn thân nhất của Kazuha bước vào phòng, trên môi là nụ cười vui vẻ. Shiho trầm trồ tán thưởng
– Oa, Kazuha à, cậu thực sự rất xinh đẹp nha! Nhìn cậu mình thấy thật ghen tị!
– Thôi đi Sherry, cậu với Hakuba cũng chuẩn bị đính hôn rồi còn gì- Ran mỉm cười ngọt ngào, trách yêu cô bạn. Shiho lè lưỡi cười tinh nghịch, còn Aoko chỉ biết lắc đầu chịu thua cô bạn. Cô lại gần Kazuha, giúp cô bạn thân chỉnh lại tấm voan cô dâu, dịu dàng nói như mẹ dặn con gái trước khi về nhà chồng
– Kazuha, cậu chấp nhận tình yêu của anh Karazaki rồi thì thực sự mình rất mừng! Nhưng dù thế nào, nếu như Hattori thật sự còn sống, mình vẫn mong cậu đưa ra quyết định đúng đắn! Mình sẽ luôn đứng về phía cậu!
– Cám ơn… Aoko!
Kazuha xúc động nhìn bạn bè của mình. Vì đám cưới của cô mà Aoko đã huỷ toàn bộ lịch trình biểu diễn dày đặc của mình, lôi cổ luôn Kaito đang lưu diễn tại New Jersey về nước. Shiho nhận được tin từ Ran, lập tức đòi Hakuba cho ngồi chuyên cơ riêng bay về Nhật. Ran và Shinichi đang công tác ở Pháp cũng liền bay về ngay. Họ biết rằng Kazuha rất cần cổ vũ về mặt tinh thần, chuyện đại sự cả đời nhưng cô không cam tâm tình nguyện.
Còn lúc này ở phòng chú rể, Shinichi, Kaito, Hakuba và Karazaki, bốn chàng trai cùng tụ họp tại nơi này hoàn toàn có thể làm các thiếu nữ phấn khích đến xịt máu mũi. Mỗi người một vẻ, nhưng nổi bật nhất hôm nay là chú rể- Karazaki Toshiro. Shinichi nhìn anh và nói
– Bọn em cũng không vòng vo, mà sẽ nói thẳng luôn để anh chuẩn bị trước!
– Có chuyện gì, Kudo?
– Anh Karazaki, nếu như Kazuha đến giây phút cuối bỗng đổi ý, liệu anh có hận cô ấy không? Cha mẹ anh có ý kiến gì không?- Kaito thẳng thắn. Toshiro ngạc nhiên, nhưng rồi anh lại mỉm cười rất bình thường
– Sẽ không!
– Được rồi, cảm ơn anh!- Hakuba gật đầu nói, cùng hai người bạn ra khỏi phòng. Karazaki cảm thấy rất kì lạ, có lẽ hôm nay anh sẽ đánh mất một thứ vô cùng quý giá mãi mãi, không bao giờ có thể lấy lại.

Cuối cùng, hôn lễ bắt đầu được cử hành. Bản nhạc Đám cưới của Fiargo quen thuộc vang lên, cửa chính của nhà thờ rộng mở. Kazuha khoác tay ông Toyama Giroshi bước vào lễ đường. Karazaki Toshiro hồi hộp theo dõi từng bước chân của Kazuha. Cô xinh đẹp trong bộ váy cưới trắng muốt, vẻ đẹp của cô thuần khiết như một thiên thần giáng thế, khiến trái tim anh không ngừng trầm luân trong vẻ đẹp mị hoặc ấy.
Ông Toyama trao tay con gái vào tay Karazaki Toshiro. Ông thấp giọng, nói đủ để cho Kazuha nghe thấy
– Bố thật sự mong Hattori là Karazaki!
– Vâng, con cám ơn bố!
Tất cả mọi người đều hiểu, Kazuha không hề mong muốn cuộc hôn nhân này, một chút cũng không. Cô chỉ coi Karazaki Toshiro đơn giản là một người anh trai, vậy thôi!
– Hôm nay, nhân danh Chúa, Karazaki Toshiro, con có đồng ý lấy người phụ nữ này, suốt đời chung thuỷ, chăm sóc, yêu thương, trân trọng cô ấy, cho dù giàu sang hay nghèo khó, khoẻ mạnh hay bệnh tật?
– Con đồng ý!- Toshiro trả lời chắc nịch. Cha sứ mỉm cười nhìn sang cô dâu xinh đẹp
– Toyama Kazuha, con có đồng ý lấy người đàn ông này làm chồng, suốt đời chung thuỷ, chăm sóc, yêu thương, trân trọng anh ấy, cho dù giàu sang hay nghèo khó, khoẻ mạnh hay bệnh tật?
Kazuha ngập ngừng. Cô không muốn nói có, nhưng tâm trí thôi thúc cô đáp lời cha sứ. Cô ngập ngừng nói
– Con… Con…
– KAZUHA!!!
Cánh cửa nhà thờ bỗng nhiên bị đẩy mạnh. Một người thanh niên cao lớn, trên người là bộ vest đen hơi xộc xệch nhưng lại tôn lên dáng người cực chuẩn của anh. Làn da ngăm đen, khuôn mặt đẹp như tạc, đặc biệt là đôi mắt đen sáng ngời, vẻ đẹp của anh càng nổi bật hơn.
– Kazuha! Đừng kết hôn!
Đôi mắt xinh đẹp của Kazuha long lanh nước, từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má như những hạt pha lê, cô khẽ nói, khoé môi cười đầy hạnh phúc
– Heiji… Anh đã trở về rồi sao…
Oa!!! Hơn 4000 từ và end chap 28 :))
Đúng như mong muốn của các rds nha, anh Heiji đã sống lại một cách vô cùng thần kì :)) Lý do chap sau sẽ rõ :))
Tình huống nguy cấp nhất mà ảnh lại xuất hiện, thấy chưa, Bon rất thương cặp HeiKaz mà :))
Các rds đừng quên vote và cmt cho Bon nhé 🙂 Thông báo là chỉ còn 1 chap nữa sẽ hết fic :((
Chap này xin dành tặng các bạn
@TrnSumire
@phuonglinhh_pham
@ThauHiNgu_FDC
Chúc mừng các bạn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.