Phép Màu Của Tình Yêu

Chương 27: Giải Cứu


Đọc truyện Phép Màu Của Tình Yêu – Chương 27: Giải Cứu

Nhóm bạn Shinichi lập tức đặt 7 vé bay đi Mailand sớm nhất có thể. Bây giờ, dù chỉ chậm có một vài phút nhưng tính mạng của Kazuha chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Việc này được quyết định nhanh đến mức các vị phụ huynh ở New York chưa kịp nắm bắt được tình hình. Ông Yusaku chỉ nhận được tin nhắn có vỏn vẹn vài từ được gửi từ cậu con trai quý hoá của ông
[Con đi Mailand nhé!]
– Sao rồi anh Kudo?- ông Kogoro liền hỏi. Nét mặt ông lộ rõ vẻ lo lắng. Ông Yusaku cười nhạt, khẽ nói
– Chúng đã tìm ra vị trí của cô bé trước cả chúng ta và đã trên đường sang đó rồi! Shinichi báo thằng bé đang trên đường đến Mailand, Ý!
Tất cả các vị phụ huynh tròn mắt lên, kinh ngạc nhìn nhau. Mailand, Ý… không phải đó là “thánh địa” của các tập đoàn mafia lớn trên thế giới đó sao? Con của họ đang dấn thân vào con đường đầy nguy hiểm, và họ không thể chống mắt lên như thế được. Ông Hattori Heizou lập tức ra chỉ thị cho CIA, cử một đội đặc vụ chuyên nghiệp nhất sang Mailand làm nhiệm vụ, phối hợp với nhóm Shinichi. Phu nhân Yukiko cũng thay chồng chỉ huy một nhóm điệp viên FBI sang trợ giúp cho nhóm thiếu niên dũng cảm này tìm kiếm cô bạn của mình. Ông bà Toyama cho điều động cảnh sát Interpol tại Ý lập tức đến Mailand, tỏa đi tìm kiếm vị trí cụ thể của cô bé Toyama Kazuha dựa trên con chip mà ông Giroshi đã bí mật gắn vào cô con gái từ năm cô mới 3 tuổi. Nhờ sự cố gắng nỗ lực hết mình của cả đội, vị trí của Kazuha đã được xác định, và đội FBI và CIA còn có mặt sớm hơn cả nhóm Shinichi, Ran, Heiji, Kaito, Aoko, Hakuba và Shiho. Một nhóm lập tức được ra lệnh đi tìm kiếm Kazuha, một người đi tìm khách sạn để phục vụ chỗ ăn ở cho tất cả khi ở lại Mailand một khoảng thời gian khá dài. Số còn lại chờ ở sân bay Mailand, đón nhóm Shinichi vừa hạ cánh xuống sau chuyến bay sớm nhất đi Mailand, Ý.
Do rất vội nên các chàng trai nhanh chóng lấy vali và làm các thủ tục nhanh nhất có thể để đi ra ngoài. Riêng Ran, cô quan sát xung quanh sân bay và phát hiện ra có một nhóm người mặc đồng phục giơ biển đón cả hội. Cô khều khều Shinichi
– Shinichi!
– Sao thế Ran?
– Cậu nhìn ngoài kia kìa, một nhóm người đang chờ chúng ta! Trông họ là biết họ trong ngành an ninh rồi, nhưng là ai mới được chứ?
Shinichi nhìn theo hướng cô bạn chỉ, và rồi đôi môi của anh bỗng nhếch lên, tạo thành một đường cong hoàn hảo
– Họ là FBI và CIA! Mau đi theo họ nào, các bố mẹ quả thật rất tâm lý!
Cả nhóm ra gặp đội FBI và CIA đón mình ở sân bay. Một người có vẻ là chỉ huy chung tiến lên, bắt tay với Shinichi và nói bằng tiếng Nhật rất rành rọt

– Xin chào các cô cậu! Chủ tịch Kudo nhận được tin các cô cậu đến Mailand lập tức phái chúng tôi đi theo trợ giúp. Còn Interpol đang phối hợp với cảnh sát Italia để tìm kiếm tung tích tiểu thư Toyama nên các cô cậu tạm thời hãy yên tâm nghỉ ngơi trước khi chính thức đối mặt với tổ chức mafia nguy hiểm này!
Tất cả đều ý thức được sự nguy hiểm và quan trọng của chuyến đi lần này, bọn B.O đây là đang thách thức với ba tổ chức an ninh lớn nhất thế giới đây mà! Cảnh sát Nhật Bản đã được chỉ đạo và nhanh chân bắt giữ được một vài thành viên chủ chốt của chúng như Tequila, Cognac và Pisco đang hoạt động tại Nhật. Còn ở Mỹ, FBI đã bắt được Whisky, Korn, Chianti và Vodka, bốn tay súng rất nguy hiểm của tổ chức. Điều này đã chọc đến đúng chỗ đau của tổ chức, và Boss đã ra quyết định cho các thành viên tối cao nhất đích thân hành động. Mục tiêu của chúng nhắm đến chính là con của các vị đứng đầu các tổ chức an ninh lớn đó, cụ thể là Toyama Kazuha.
Vị chỉ huy của cả đoàn phát cho mỗi người một áo chống đạn và tai nghe microphone, dặn dò kĩ lưỡng
– Từ bây giờ, chúng ta sẽ luôn tồn tại trong tình trạng sẵn sàng bị ám sát. Tất cả chúng ta đều phải hết sức cẩn thận và cảnh giác xung quanh. Tuy chúng tôi sẽ bảo vệ an toàn cho tất cả, nhưng vẫn phải cảnh giác cao độ!
Chiếc xe Maybach sang trọng đưa nhóm Shinichi về khách sạn riêng của CIA trên đất Mailand, Ý. Bước vào khách sạn là không khí lạnh lẽo đặc trưng, ai cũng hối hả với công việc của mình. Khách sạn này có một khu huấn luyện đặc chủng dưới hầm ngầm khách sạn. Đây là một trong những nơi huấn luyện tuyệt vời nhất của CIA. Các đặc vụ tình báo được đào tạo một cách bài bản, từ công nghệ thông tin đến sử dụng vũ khí, họ đều rất giỏi. Mục đích của các vị phụ huynh khi đưa Shinichi, Ran, Heiji, Kaito, Aoko, Hakuba và Shiho đến đây là để huấn luyện họ trong khoảng thời gian 3-4 ngày trước khi họ chính thức đối mặt với tổ chức mafia nguy hiểm nhất nhì thế giới B.O.
Sau khi nhận phòng, nhóm Shinichi được phát một bộ quần áo đặc biệt chuyên dụng dành cho các đặc vụ, tham gia đào tạo ngắn ngày. Những đặc vụ FBI và CIA huấn luyện họ thực sự là những người rất giỏi. Một người từ không biết gì về súng như Ran, Aoko, Shiho, sau một ngày lại hoàn toàn có thể bắn súng thành thạo như một cảnh sát bình thường. Bốn chàng trai đã được dạy về súng từ nhỏ nên về phần này rất thông thạo, Shinichi, Kaito, Heiji và Hakuba còn có thể ngắm bắn chuẩn xác không chệch một milimet nào từ khoảng cách 200m đổ lên. Kaito và Hakuba được đặc biệt huấn luyện về hack máy tính, hack hệ thống an ninh. Có một số cyber* bị bắt sau khi mãn hạn tù hoặc được ân xá đã quay trở lại đầu quân cho CIA và FBI, những người đó thật sự là thiên tài hacker và IT, những gì liên quan đến máy tính họ đều nắm rất rõ như lòng bàn tay. Những cyber đó đã huấn luyện cho Kaito và Hakuba, đủ để biết họ giỏi như thế nào khi ngày đầu tiên mà Kaito đã có thể tiếp thu được rất nhiều kỹ năng hack hệ thống an ninh tối tân. Một matrick (ma trận) an ninh được chính các đặc vụ cấp cao của FBI tạo ra để Kaito và Hakuba luyện tập. Hai người mất khoảng 20 phút để phá xong ma trận đó, và nhận được sự thán phục và khen thưởng của rất nhiều đặc vụ khác.
Ba ngày sau…
Ran, Aoko, Shiho đã trở thành những tay súng tài giỏi. Từ những cô gái không biết gì về súng, qua quá trình huấn luyện ngắn hạn nhưng khoa học của các đặc vụ FBI, cộng thêm khả năng tiếp thu xuất sắc cùng khát khao cứu bạn, ba cô gái đã hoàn thành xuất sắc khoá học về kĩ năng sử dụng súng. Cùng với karate, taekwondo và judo thì trong trận giáp lá cà với bọn mafia, ba cô gái hoàn toàn có thể dư sức vượt qua. Bốn chàng trai được nâng cao các kỹ năng vốn có của bản thân. Khỏi phải nói họ thực hiện xuất sắc và tuyệt vời như thế nào, ngay cả các đặc vụ cũng phải công nhận họ là những thiếu niên thực sự có tài, là những thần đồng bẩm sinh nên khả năng tiếp thu và ứng dụng tốt hơn người thường rất nhiều. Cả 7 người đều đã sẵn sàng cho cuộc chiến ngày mai, cuộc chiến sinh tử, không chỉ giải cứu Kazuha, mà còn phá huỷ tổ chức mafia nguy hiểm nhất nhì thế giới này. Đây là con cá lớn mà FBI, CIA đã để lọt lưới lâu nay.
Sòng bạc Caesar, Mailand, Ý
Vermouth trong bộ trang phục da bó sát người quyến rũ, khoá kéo của chiếc áo chỉ đến hờ ngang ngực, để lộ một phần của đôi gò bông đảo khiêu gợi, mái tóc vàng kim xoăn lọn bồng bềnh buông dài tự nhiên, đôi mắt xanh tựa màu trời xinh đẹp, mênh mông được che phủ bởi cặp kính màu hồng nhạt thời thượng. Cô nâng trên tay ly cocktail Gin pha với Tequila và nước nho, trên đôi môi mọng hơi son là nụ cười đầy ẩn ý. Trước mặt cô là Kir, cô nàng sát thủ có vẻ ngoài thánh thiện rất đánh lừa người khác. Kir tức giận, trừng đôi mắt đen long lanh như hai viên pha lê xinh đẹp
– Cô có biết suy nghĩ không hả Vermouth? Cô có biết vụ bắt cóc lần này Boss đã hao tổn tâm sức như thế nào không? Làm sao cô có thể để xảy ra sơ suất như vậy chứ!
– Shhh!- Vermouth nhếch miệng, đưa ngón tay trỏ lên môi. Cô ta thì thào, giọng đầy bỡn cợt

– Kir, thiên thần bóng đêm của các tổ chức mafia, cô đừng lớn tiếng như thế chứ! Việc này đâu phải do mình tôi làm, cả Bourbon cũng tham gia mà, tại sao cô không trách cứ Bourbon ấy? Hay là do… cô không biết phân biệt việc công với việc tư?
Kir nheo mắt nhìn Vermouth. Còn cô ta chỉ khẽ cười, đôi môi đỏ mọng nhếch lên đầy khiêu khích
– Cô tưởng tôi không biết cô là tình nhân của Bourbon sao?
– Cô…!
Kir cứng họng, không phản biện được câu nào. Cô và Bourbon đã giấu rất kĩ, tại sao cô ta vẫn biết được?
– Tôi là Vermouth, và chuyện gì tôi cũng có thể xử lý êm đẹp, cô yên tâm đi! Vả lại, lừa cho cả đàn cừu cùng vào rọi, sao không liều một lần? 8 người vẫn hơn 1 người chứ?
Tại một nơi nào đó trên Mailand, Ý
Chát, chát
Một cô gái trẻ, rất trẻ, chừng 18 tuổi, liên tục giáng những cái tát xuống mặt cô gái khác bị trói trên ghế, cũng trạc tuổi cô. Cô gái bị tát vẫn cắn răng chịu đựng những cái tát như trời giáng ấy, cho dù hai má cô đã sưng đỏ tấy, từ khoé môi máu chảy dài, nhỏ xuống chiếc váy trắng tinh thành những vệt máu khô màu nâu. Cô gái ấy, chính là Kazuha. Ba ngày hôm nay ở đây, cô như sống trong địa ngục trần gian. Từ khi cô tỉnh thuốc, xung quanh cô đã luôn là không gian tối om. Cô luôn bị trói chặt cả tay cả chân bằng dây xích trên chiếc ghế sắt lạnh lẽo này, không thể nào di chuyển nổi vì sức nặng của nó. Hai ngày đầu tiên, cô vẫn luôn vùng vằng cố gắng thoát khỏi sự trói buộc đó nhưng bất thành. Cả cơ thể của một cô gái 17 tuổi mới lớn, cho dù khoẻ đến đâu cũng không thể chống đỡ nổi, làn da trắng của cô chằng chịt vết xước. Điều kinh khủng hơn, cô luôn luôn trong tình trạng hoảng loạn về tâm lý khi không biết đây là đâu, xung quanh cô tối om như hũ nút, mỗi lần cô thấy ánh đèn được chiếu rọi từ đỉnh đầu xuống, đó là ánh sáng duy nhất của căn phòng, cô đều nghe thấy tiếng bước của đôi giày cao gót pha lê mà sau ba ngày cô đã vô cùng quen thuộc- Cyntia Claudie. Ngày hôm nào cũng là cô ta đến, bóp chặt miệng cô, đổ cả chai nước vào cổ họng cô một cách tàn bạo, mùi vị của chai nước đó thật sự rất kinh khủng, và Kazuha chắc chắn đó không phải nước sạch. Rồi sau đó là một loạt các cực hình tra tấn nhằm đánh thẳng vào tâm lý và tinh thần của cô.
Đoàng đoàng
Luôn là một tràng súng xung quanh cô, người bắn luôn đứng trong bóng tối, và cô chỉ nhìn thấy duy nhất bóng váy trắng luôn đứng trước mình, là Cyntia. Cô ta nở nụ cười, một nụ cười nhìn qua tưởng chừng một thiên thần, nhưng thực chất lại là một con quạ đen đầy nham hiểm. Kazuha thực sự không thể nhìn ra được cô bạn Cyntia Claudie xinh đẹp như thiên thần cùng nụ cười thánh thiện ngọt ngào của thiên thần ánh sáng nữa rồi. Cyntia mà cô biết trước kia đã diễn quá đạt, khiến cho không một ai nghi ngờ, cô ta là gián điệp bắt cóc cô!

– Tiểu thư Toyama, đừng trách tôi vô tình với cô! Có trách thì hãy trách cha cô đó, ông Toyama Giroshi đó, tại sao ông ta lại là chủ tịch Interpol? Tính mạng của cô sẽ luôn luôn bị đe doạ, và không phải tổ chức của tôi thì sẽ có một tổ chức khác bắt cô làm mồi nhử dụ dỗ ông bố già của cô thôi!
– Cyntia… Tại sao cô lại làm vậy? Tôi biết cô hận tôi, tôi biết cô căm thù tôi, nhưng công việc của tổ chức là việc công, tại sao cô lại sử dụng nó như việc trả tư thù vậy?- Kazuha tức giận nói. Điều khiến Cyntia vô cùng bực tức chính là qua ba ngày tra tấn, Kazuha vẫn không có dấu hiệu suy nhược. Cô vẫn kiên cường chống đỡ những đòn roi, những cực hình tra tấn thể xác, nhưng mỗi lần cô lên tiếng, Cyntia đều thấy cô vô cùng bình thường. Giọng nói đầy kiên cường, đầy căm phẫn luôn làm cô ta chán ghét. Cyntia đã thật sự rất tức giận, và cô càng phải sử dụng cực hình mạnh hơn nữa cho thoả cơn tức giận
Chát
Một cái tát như trời giáng lại làm má của Kazuha đỏ tấy lên. Cyntia cười khan, bật ra từng lời như chế giễu
– Toyama Kazuha, cô phải hiểu, Mafia thì không có bất cứ luật lệ nào cả! Việc tôi lấy việc công trả tư thù không những không ảnh hưởng gì đến công việc của cả tổ chức, mà còn có lợi cho Boss và chúng tôi ấy chứ… FBI, CIA và Interpol hoàn toàn có thể bị tiêu diệt nhờ vào cô… và các bạn của cô nữa đó! Đặc biệt là… cậu bạn Hattori Heiji mà cô nhất mực yêu thương!
Hattori… Heiji…
Cái tên này làm trái tim Kazuha như bị bóp chặt đến nghẹt thở. Tuy cô không thể hiện ra bên ngoài nhưng trong lòng cô dâng trào một đợt sóng, cô vô cùng đau khổ khi nghe thấy cái tên ấy. Nó đã làm trái tim cô đau đớn nhiều lần, nhưng tại sao cô không thể dứt ra được? Cô… yêu anh, Heiji… Dù có đau đớn đến mấy, nhưng vẫn là yêu…
Cyntia mong muốn được nhìn thấy một biểu cảm biến sắc của Kazuha, nhưng cô ta đã thất vọng. Kazuha không hề biến sắc, cô ngẩng cao đầu, đôi mắt như nhìn xoáy sâu vào cặp mắt xanh biếc của Cyntia, xuyên thẳng vào tâm hồn đen tối vẩn đục của cô ta. Cô vô cùng kiên định nói
– Tôi tin tưởng vào bạn bè tôi! Họ là những thiên tài, và tôi chắc chắn, tổ chức của cô sẽ bị tiêu diệt chứ không phải FBI, CIA hay Interpol! Cô có hiểu không? “Hai đánh một, chẳng chột cũng què”. Cho dù tổ chức của cô có lớn như thế nào, nhưng làm sao địch nổi với ba tổ chức an ninh lớn nhất thế giới kia! Và cô cũng đừng mong lấy Heiji ra để doạ nạt tôi! Căn bản, cô cũng chỉ là một thiếu nữ 17 tuổi thôi, Cyntia! Cô cũng chỉ là một con người, và khi cô nhắc đến Hattori Heiji, cũng chỉ có cô cảm thấy đau đớn mà thôi!
Cyntia ngẩn người. Kazuha… dường như không phải cô ta đang nhìn thấy một nữ sinh trung học, mà là một người con gái quật cường, mạnh mẽ. Phải, Kazuha vô cùng kiên cường, vì nếu không kiên cường, không ngừng hy vọng, không ngừng tin tưởng, Kazuha sẽ không thể trụ được qua ba ngày dài như ba thế kỉ, mà cô luôn phải sống trong địa ngục như thế này.
Tối hôm đó, Heiji, Shinichi, Ran, Kaito, Aoko, Hakuba và Shiho đã được trang bị những vũ khí tối tân đến tận răng để bảo toàn được tính mạng trở về. Họ chính là những con mồi để nhử lũ quạ đen B.O xuất đầu lộ diện. Kế hoạch dùng mồi nhử này là do Kuroba Toichi nghĩ ra, cùng với sự trợ giúp của Kudo Yukiko. Hai người đã từng hợp tác làm việc với Vermouth dưới thân phận Chris Vineyard. FBI đã điều tra được thân phận của cô gái đó chính là Vermouth, đó là lý do Kuroba Toichi và Kudo Yukiko là những người ngoài được tham gia tổ kế hoạch cùng với chủ tịch Kudo, chủ tịch Hattori và chủ tịch Toyama. Những người còn lại sẽ phụ trách chỉ huy trực tiếp 11 đội đặc vụ, điệp viên, cảnh sát FBI, CIA và Interpol, sẵn sàng ứng phó với mọi tình huống xấu nhất.
Chiếc xe hơi được bọc vỏ chống đạn màu đen đưa 7 thiếu niên đến một nhà máy bỏ hoang rộng lớn ở phía Tây thành phố Mailand. Đây trước kia là nhà máy dệt của thành phố, khi tội phạm đầy rẫy ở đây, thị trưởng thành phố đã di chuyển nhà máy về phía Đông Venice, tránh xa khỏi Mailand. Interpol đã dò được vị trí của Kazuha ở đây, và đã cho người hack toàn bộ hệ thống an ninh tối tân nhất mà không để chúng biết. Kế hoạch được đẩy lên sớm một ngày với hi vọng rằng chúng không kịp trở tay.
Shinichi dẫn đầu cả nhóm, trên tay là máy định vị Kazuha. Con chip trong người cô không ngừng nhấp nháy, nó dồn dập báo theo dòng chảy mãnh liệt của huyết quản. Shinichi càng lại gần, anh càng nhận ra tín hiệu khả quan. Đúng như dự đoán, toàn bộ hệ thống an ninh đã bị phá vỡ, xung quanh nhà kho chỉ có vài tên áo đen đứng canh.

Cạch
Tiếng súng lên đạn vang lên thu hút sự chú ý, nhưng những viên đạn được bắn ra từ ống giảm thanh đã được nâng cấp lại không có một tiếng động. Ba phát súng của Shiho đã nhanh gọn giết chết chúng. Cả đội thuận lợi xâm nhập vào bên trong nhà kho, và tiến vào khá sâu. Dấu con chip ngày càng nhấp nháy dữ dội, chứng tỏ Kazuha đang ở rất gần họ. Nhưng trước khi Ran kịp mở cánh cửa nhà kho, cô cảm nhận được họng súng đen ngòm đang dí sát gáy cô. Ran có thể nghe thấy tiếng lên đạn không chỉ của khẩu súng sau gáy cô, mà còn của những khẩu súng khác có lẽ là sau gáy các bạn của cô. Tuy nhiên, Ran không hề biến sắc. Cô vẫn đứng im và cực kì bình tĩnh trước tình huống “ngàn cân treo sợi tóc” ấy.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, phá tan không gian im ắng từ đầu
– Chào mừng đến với cuộc chơi, các thiếu niên trẻ tuổi!
~~End chap 26
Lần này viết dài như thế này là để tạ lỗi đối với các rds vì sự lười biếng của Bon :)) Thêm nữa là mai Bon thi rồi, Bon muốn ra chap trước ngày thi để trong thời gian tới Bon sẽ rất bận, khó có thể ra chap nhanh cho các bạn được!
Không dài dòng nữa, chap này xin dành tặng 2 bạn
@ThauHiNgu_FDC
@SongThPhm0
Chúc mừng 2 bạn đã nhanh tay giật tem nha :))
À mà đừng quên vote và comment cho Bon nha :))
P.S: Mai tui thi rồi đó ai chúc tui thi tốt đi!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.