Đọc truyện Phép Màu Của Tình Yêu – Chương 2: Mối Tình Đầu
Mười năm về trước
~~Cánh đồng hoa bồ công anh mọc dại ở ngoại ô thành phố Tokyo rất ít người biết đến. Nhưng chính vì thế, mà nơi đây mới giữ được vẻ đẹp tuyệt vời như thế. Những ngày trời gió, từng cánh hoa hình dù bay lên không trung, khung cảnh đẹp như giấc mộng thần tiên.
Và một ngày, giữa cánh đồng xinh đẹp ấy, xuất hiện một bóng váy trắng nhỏ con tung tăng vui đùa. Đôi chân nhỏ bé chạy đi khắp nơi, hồn nhiên cười với gió, với nắng, với trời mây. Mái tóc nâu đen dài ngang vai tung bay trong bầu trời lộng gió, đôi mắt xanh lục hấp háy cười. Cô bé đưa tay chạm vào từng bông hoa một cách rón rén, và reo lên thích thú khi thấy cánh hoa bay lên khi gió lay động. Tiếng cười hồn nhiên của cô bé đã vô tình đánh thức cậu bé đang say ngủ dưới gốc cây hoa anh đào cổ thụ. Cậu bé đưa tay dụi dụi và mở to đôi mắt mang màu đỏ điềm đạm của mình. Cậu nhìn về phía bóng váy trắng đang chạy nhảy, hơi nhíu mày
– Ai đã phá giấc ngủ của mình đây…?
Cậu bé tò mò leo xuống cánh đồng dưới chân gò đồi nhỏ. Cậu theo bước chân cô bé mặc váy trắng, theo dõi cô. Mỗi khi cô bé nhăn mặt vì thổi mãi mà hoa bồ công anh không bay đi, cậu lại mỉm cười. Còn khi cô bé reo lên thích thú vì cuối cùng những cánh hoa hình dù cũng bay lên không, cậu lại bật cười. Cô bé giật mình khi nghe thấy tiếng cười giòn tan. Khi quay lại, cô nhìn thấy một cậu bé với mái tóc nâu vàng và đôi mắt đỏ sâu thẳm, đang mỉm cười dịu dàng với cô
– Cậu… Cậu là ai vậy?
– Cậu đừng sợ- Cậu bé cười trấn an- Tớ là Hakuba Saguru, còn cậu?
– Tớ á?- cô bé chớp mắt ngạc nhiên. Sau đó, cô nghiêng đầu cười- Bố mẹ tớ bảo là không được nói tên thật của mình cho người lạ đâu, kể cả trẻ con. Nhưng mọi người hay gọi tớ là Sherry, nếu cậu thích có thể gọi vậy cũng được
Cậu bé lắc đầu
– Không, tớ sẽ đặt cho cậu tên khác. Cái tên này chỉ mình tớ gọi thôi
– Tên gì vậy?
– Cherry, anh đào, nhé?- Hakuba nháy mắt- Vì cậu trông đáng yêu như trái anh đào vậy
– Cám ơn cậu nhé, Saguru- Cherry cười tươi
Hai đứa trẻ trở thành bạn thân từ khi đó. Ngày nào cũng như ngày nào, hai đứa trẻ cũng hẹn nhau dưới gốc cây anh đào và cùng chơi đùa vui vẻ bên nhau. Những câu chuyện hài hước của cậu nhóc luôn làm cô bé bật cười giòn tan. Còn ánh mắt trong veo và nụ cười trong sáng của cô bé luôn khiến trái tim cậu bé loạn nhịp. Cậu bé đã quyết tâm một điều từ khi gặp cô bé, rằng cậu phải bảo vệ cô, biến cô trở thành lẽ sống của cậu
Nhưng rồi một ngày kia, ngày định mệnh đã chia cắt hai tâm hồn bé nhỏ tách rời khỏi nhau. Cha mẹ cậu bé bỗng thông báo rằng gia đình cậu bé sẽ ra nước ngoài sống, không ở Nhật Bản nữa
– Chúng ta sẽ sang Mỹ sống nhé Saguru!- ông Fuji ôn tồn bảo con trai
– Nhưng bố ơi, còn Cherry nữa… Con không muốn xa bạn ấy, con muốn được chơi cùng bạn ấy- Hakuba buồn bã nói
Ông bà Hakuba đều đã từng gặp Cherry, và rất quý cô bé. Và hai người biết, cậu con trai bé bỏng của mình rất thích cô bé anh đào đó, nhưng do tính chất công việc mà họ bắt buộc phải rời Nhật Bản. Bà Chihiro nhẹ nhàng an ủi
– Con à, con đừng buồn, mẹ chắc chắn rằng Cherry sẽ đợi con, cô bé sẽ không bỏ đi với ai khác đâu!
– Nhưng…
– Bố mẹ xin lỗi- ông Fuji trầm giọng- Vì công việc, và bố mẹ cũng không muốn xa con, muốn con được học ở môi trường tốt hơn nên mới phải làm vậy. Hi vọng con hiểu cho bố mẹ, nhé?
Hakuba cúi đầu, nhìn chằm chằm xuống đất. Ngày hôm đó, là một ngày u ám nhất cuộc đời của cậu nhóc mới 6 tuổi. Cậu và cô bạn Cherry mới làm bạn với nhau được 3 tháng, nhưng đều đã đến nhà nhau chơi rồi. Vậy mà giờ đây…
Cherry sốt ruột đi lại quanh gốc anh đào. Cô bé nhìn đồng hồ con thỏ trên tay mình, lẩm bẩm
– Saguru lâu thế nhỉ?
– Che… Cherry…
Tiếng gọi cô bé xen tiếng thở hồng hộc của Hakuba vang từ xa khiến Cherry quay lại. Cô bé vội đỡ cậu bạn ngồi xuống và hỏi han
– Trông cậu có vẻ vội vã vậy Saguru?
– Vì… Vì tớ sợ cậu phải chờ lâu, Cherry- Hakuba nói không ra hơi
Cô bé bỗng bật cười khúc khích, gò má đỏ ửng lên vì cười. Hakuba ngạc nhiên
– Cậu cười gì thế?
– Haha, cười cậu ấy- Cherry nói
– Tớ làm sao?- Hakuba nhướn mày, có vẻ hơi giận
– Lần sau cậu không cần phải vội vàng thế đâu Saguru, vì tớ có thể chờ mà- Cherry cười dịu dàng- Tớ có thể chờ đợi cậu… cả đời cũng được
Câu nói vô tình của Cherry làm Hakuba sững sờ. Khuôn mặt cậu bỗng tối sầm lại, đôi mắt đỏ không còn giữ được vẻ điềm đạm như trước nữa
– Cherry… Tớ có điều muốn nói…
– Chuyện gì vậy?- Cô bé đang bện một chiếc nhẫn từ cỏ non, quay sang hỏi
– Tớ… Gia đình tớ… sắp phải chuyển qua Mỹ… Tớ có thể… sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa
Đôi bàn tay nhỏ đang đan chiếc nhẫn thoăn thoắt bỗng dừng lại. Cherry nhìn cậu bạn
– Cậu phải sang Mỹ với bố mẹ à?
– Ừ, tớ xin lỗi nhé, tớ không muốn sang nhưng…
– Không sao đâu, tớ hiểu mà- Cherry mỉm cười- Bố mẹ cậu chắc hẳn có chuyện quan trọng lắm mới phải đưa cậu sang Mỹ. Vả lại cậu biết nhiều thế, qua Mỹ rồi sẽ học giỏi hơn đấy
– Nhưng có thể tớ sẽ không bao giờ gặp lại Cherry nữa…
– Shhhh
Cherry đưa ngón trỏ lên môi cậu bạn, ra hiệu im lặng. Cô bé kéo bàn tay trái cậu nhóc ra, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út và nói
– Cậu sẽ quay lại tìm tớ mà, đúng không? Coi như đây là lời hứa giữa chúng ta đấy!
Hakuba nhìn chiếc nhẫn bện cỏ trên ngón tay mình. Khuôn mặt u ám của cậu bé được thay bằng nụ cười rạng rỡ. Cậu gật đầu
– Được, tớ sẽ làm cho cậu một chiếc nhẫn như thế, như lời hẹn giữa hai đứa mình
Loáng một cái, chiếc nhẫn bện từ cỏ, thêm vài bông hoa li ti đã nằm ngay ngắn trên ngón áp út bàn tay trái của cô bé. Cả hai cùng cười và nô đùa vui vẻ nốt ngày hôm đó. Và cuối cùng, khi cậu bé phải đi về, cô bé đã níu tay cậu bé lại
– Saguru…
– Sao thế Cherry?
Cô bé bỗng kiễng chân lên, hôn nhẹ vào đôi môi của cậu bé một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng rất ngọt ngào. Hakuba đỏ mặt và ngạc nhiên, nhưng Cherry thì chỉ nói
– Đây như là một lời hứa giữa cậu và tớ nhé, Saguru! Sau này lớn lên, cậu nhất định phải lấy Cherry làm vợ đấy
– Được, hãy chờ tớ nhé Cherry! Tớ sẽ không bắt cậu phải chờ đợi cả cuộc đời đâu! Không bao giờ
Hakuba khẳng định. Cậu vẫy tay chào tạm biệt cô bạn gái lần cuối và về nhà. Nhưng vị ngọt của nụ hôn đầy tự nhiên đó vẫn còn lưu trên môi cậu, khiến cậu bé bất giác mỉm cười
Cherry đứng nhìn theo bóng cậu bạn chạy đi. Cô bé bỗng khuỵu xuống, bật khóc nức nở. Cô bé lẩm bẩm
– Saguru… Sao đến cuối cùng cậu vẫn không hỏi tên tớ? Tên tớ rất dễ nhớ thôi mà… Miyano… Shi…ho….
Đừng bao giờ quên tớ nhé, Hakuba Saguru! Vì tớ sẽ luôn chờ đợi cậu… sẽ chờ đợi cậu… Đến hết cuộc đời này…