Phế Vật Vương Gia Cưng Chiều Vương Phi Hung Hãn

Chương 30


Đọc truyện Phế Vật Vương Gia Cưng Chiều Vương Phi Hung Hãn – Chương 30

Edit: Âu Dương Lạc Cửu

Trên đường Trường Nhạc, người đến người đi, ăn cơm, uống rượu, kể chuyện, hát rong…… Nhân gian muôn màu, vào đêm không những không nghỉ mà ngược lại càng ngày càng phồn hoa, thanh sắc khuyển mã[1], chỉ túy kim mê[2], không nơi nào có thể hơn nơi này.

[1] thanh sắc khuyển mã: thanh chỉ múa hát; sắc chỉ nữ sắc; khuyển chỉ thú vui nuôi chó; mã chỉ thú vui cưỡi ngựa. Thanh sắc khuyển mã ám chỉ lối sống xa hoa buông thả thối nát của giai cấp thống trị ngày trước

[2] chỉ túy kim mê: xa hoa trụy lạc

Cầm Thú các, là nơi trăng gió mà khách nhân trong kinh thành thích nhất.

Các tiểu quan ở nơi này, mỗi người đều có tài nghệ tuyệt vời, hoặc là làm thơ, hoặc là thư pháp, hoặc là đánh cờ, hoặc là chơi đàn…… Chẳng những đa tài đa nghệ, ngay cả tướng mạo cũng thuộc loại hạng nhất, cho nên sinh ý có khi lại còn tốt hơn cả thanh lâu.

Mặt trời buổi chiều dần chìm xuống về phía tây, màn đêm buông xuống, trong Cầm Thú các chật kín người, cực kỳ náo nhiệt, trừ đại bộ phận là nam tử, thậm chí còn có thể thấy tốp năm tốp ba nữ tử tụm lại với nhau.

Khí trời giá rét, mặt trăng cô đơn nghiêng ở phía chân trời xa xa, Tô Bạch đẩy cửa sổ ra, nhìn những thảm cỏ khô héo bên trong viện, và cái cây trụi lủi, trong lòng có cảm giác hơi hiu quạnh.

Kể từ sau khi Tần Tử Minh thành thân, y chỉ biết, nhà của Tần Tử Minh đã có người, không có khả năng lại đến Cầm Thú các hàng đêm sênh ca cùng y, uống rượu mua vui, kề đầu gối nói chuyện.

Chuyện cũ cuối cùng cũng đã qua.


Một trận gió lạnh gào thét mà đến, thổi trên mặt làm y có chút đau, y nhìn thoáng qua mặt trăng trên bầu trời, mệt mỏi đóng cửa sổ lại.

Cách một cánh cửa, vừa định phân phó gã sai vặt đưa một lò than lửa tới đã nghe một trận bước chân vội vã vào trong viện: “Công tử, công tử, Vương gia tới……”

Cửa “Cạch” một tiếng mở ra, vẻ mặt người trong cánh cửa vừa mừng vừa sợ, dường như có chút không thể tin được: “Ngươi nói cái gì?”

“Vương gia tới, vừa vào trong các liền hỏi ngài có ở đó hay không, không phải tiểu nhân đã vội vàng đến báo tin cho ngài hay sao?”

“Ngươi nhanh nói với Vương gia, ta khoác thêm một kiện y phục rồi sẽ tới.” Tô Bạch mừng rỡ, sáng nay chuyện Tần Tử Minh dẫn người đại náo ở sòng bạc Cát Tường đang truyền đi nhanh chóng ở kinh thành, thậm chí còn nói Tiền chưởng quỹ bị giết, sau khi y biết được thì hết sức khiếp sợ, đi sòng bạc Cát Tường xem xét, nhận được tin tức Tiền chưởng quỹ quả thật chết rồi.

Cho nên trong lòng y vẫn rất lo lắng cho an nguy Tần Tử Minh, tuy Tần Tử Minh là một vương gia, nhưng địa vị của hắn ở trong triều tất cả mọi người đều quá rõ ràng, y đương nhiên cũng rõ ràng, vốn muốn đi vương phủ để hỏi cho rõ ràng, nhưng nhớ tới Tần Tử Minh đã thành thân, tự bản thân y biết nếu tùy tiện đến sợ là không ổn, nên cũng bỏ việc này.

“Không cần, bản vương tới gặp ngươi.” Còn chưa đợi y đóng cửa lại, đã nghe từ ngoài viện truyền đến một giọng nam hào sảng.

Ngẩng đầu, chỉ thấy Tần Tử Minh một thân cẩm bào lam sắc nghênh ngang đi đến, trong tay cầm quạt giấy Đàn Mộc mà y tặng, cái quạt này, là quạt giấy Tần Tử Minh thích nhất, cho nên mỗi lần đi ra ngoài đều sẽ mang theo bên người.

“Vương gia.” Trên mặt Tô Bạch rốt cục lộ ra một nụ cười đã lâu không thấy, phong thái của Tần Tử Minh vẫn như cũ, xem ra thời gian này hắn trôi qua không tệ, như vậy là tốt rồi.

“Tiểu Bạch.” đang nói chuyện, Tần Tử Minh đã đi tới trước mặt y, nắm bờ vai của y, mượn ánh sáng của ngọn nến bên trong phòng, cẩn thận chu đáo nhìn mặt của y một phen “Ngươi gầy đi.”


Gã sai vặt ở một bên hết sức biết điều mà cúi đầu xuống không nhìn hai người bọn họ, có câu nói “phi lễ chớ nhìn”, mọi người đều biết quan hệ của lão bản nhà mình và Vương gia, bọn họ đã sớm quá quen thuộc.

Hai tròng mắt của nam tử trước mắt xán lạn như ngôi sao, sâu xa không thôi, Tô Bạch bị hắn nhìn vậy thì có chút ngượng ngùng, y nghiêng mặt qua: “Bên ngoài lạnh lẽo, Vương gia mau vào phòng nói chuyện, Tiểu Lục, nhanh mang đến một lò lửa than, hai lò sưởi tay, hâm nóng mấy bình Quế Hoa ủ, tối nay ta muốn cùng vương gia không say không nghỉ.”

“Tốt, tốt, tốt, không say không nghỉ: ” Tần Tử Minh vừa xoa xoa tay vào phòng, vừa cao giọng nói: “Tiểu Lục, gọi bốn người thi cầm thư kiếm cho bản vương.”

Từ lúc thành thân với An Tri Cẩm tới nay, hắn dường như không chơi đùa ở bên ngoài, hôm nay nếu đã đi ra ngoài, dĩ nhiên phải chơi tận hứng.

“Vâng.”

Hai người vào phòng, Tần Tử Minh cởi áo choàng lông cáo trên người xuống, Tô Bạch nhận lấy đang muốn treo lên giúp hắn, nhưng lại nhìn thấy một góc áo choàng có một mảng máu đen nhạt: “Gần đây Vương gia bị thương?”

“Không có.” Tần Tử Minh vô cùng tự tại ngồi xuống, hắn và Tô Bạch đã là bạn già nhiều năm rồi, cho nên cũng không cần phải giả bộ chú trọng vẻ lịch sự bên ngoài.

“Cái áo choàng này……”

“À, là vương phi không cẩn thận làm.” Nhớ hôm đó An Tri Cẩm vô cùng tùy tiện giật y phục của hắn lau tay, Tần Tử có chút ngượng ngùng nói: “Bản vương sai người đi giặt nhưng không nghĩ tới lại giặt không sạch.”

Áo choàng lông cáo này, vốn là quà tân hôn Tô Bạch đưa cho hắn, hắn và An Tri Cẩm một người một món đồ, hắn tất nhiên vô cùng quan tâm, nhưng hiện tại để lại một mảng máu đen, trong lòng hắn cũng cảm thấy có chút áy náy.


“Cũng không phải là chuyện gì đáng ngại.” Tô Bạch cười cười: “Đã cũ rồi, xiêm y này, vốn được sử dụng để mặc.”

“Bản vương thấy sinh ý Cầm Thú các của ngươi rất tốt, lúc mới vừa vào thiếu chút nữa đã bị đẩy ra.”

“Vương gia nói đùa.” Tô Bạch rót cho hắn một ly trà, mắt lóe lóe: “Nếu không phải dựa vào Vương gia, chỉ sợ sớm đã không mở nổi.”

“Ngươi cũng quá khiêm tốn rồi.” Tần Tử Minh không chút nào chú ý tới thần sắc trong mắt Tô Bạch, nâng chung trà lên uống một hớp: “Cuộc sống trôi qua thật mau, chúng ta đã biết nhau hơn bốn năm rồi.”

“Đúng vậy, thật mau.” Tô Bạch nhìn hắn, trước mắt không nén nổi nhớ tới cảnh tượng lúc y mới quen hắn, tuy khi đó bọn họ vẫn còn là hài tử: “Từ lúc thành thân tới nay cuộc sống của Vương gia trôi qua có tốt không?”

“Tạm được, tạm được.” Tần Tử Minh cười mỉa, bóng dáng An Tri Cẩm lại xuất hiện trước mắt hắn, một thiếu phụ cao ngạo lạnh nhạt vừa nhanh nhẹn vừa dũng mãnh, ôm cũng chưa từng ôm qua một lần, có thể tốt sao?

Tô Bạch thấy hắn không muốn nhiều lời, cũng không hỏi nhiều nữa, không khí thoáng cái trở nên yên lặng.

Sau một lúc lâu, không khí giữa hai người càng ngày càng xấu hổ, Tần Tử Minh không thể làm gì khác hơn là bắt đầu tìm đề tài nói chuyện: “Tiểu Bạch, ngươi năm nay cũng không còn nhỏ nữa, bản vương đã thành hôn, ngươi cũng nên khẩn cấp lên.”

“Chuyện cảm tình này, có thể ngộ nhưng không thể cầu.” Tô Bạch bất đắc dĩ cười nói, muốn thành hôn, cũng phải có đối tượng thích hợp mới được.

“Ngươi cứ chờ như vậy là không thể được, ngươi nói ngươi cả ngày ru rú trong phòng ở Cầm Thú các, trong các lại đều là nam tử.” Tần Tử Minh suy nghĩ một chút vẻ mặt bỗng nhiên trở nên mập mờ nói: “Nếu không bản vương giới thiệu cho ngươi vài người, như thế nào?”

“Thế thì không cần.” Tô Bạch vừa nghe hắn nói thế, càng thêm bất đắc dĩ cười cười: “Thân phận của ta, sợ rằng giađình của người bình thường cũng không thể chấp nhận.”


Tuy y không phải là tiểu quan, nhưng rốt cuộc cũng là lão bản của Cầm Thú các, những dòng tộc có danh vọng làm sao có thể để mắt đến y chứ?

“Có cái gì không thể tiếp nhận, dung mạo ngươi phong lưu phóng khoáng, có văn có võ, lại có việc làm ăn, mạnh hơn bản vương không biết gấp bao nhiêu lần, mấy ngày nay bản vương đã giúp ngươi chú ý, nhìn xem ở kinh thành có nhà nào thích hợp……”

“Không cần, Vương gia……” Tô Bạch thấy hắn muốn làm thật, không nhịn được có chút nóng nảy.

“Không có việc gì, không có việc gì, bà mai nói như vậy, ngươi lại không cha không mẹ, dù thế nào bản vương cũng là huynh đệ tốt nhất của ngươi, vẫn phải làm mai giúp ngươi.” Tần Tử Minh cho rằng y ngượng ngùng, đưa tay vỗ bờ vai của y, an ủi nói.

“Ta thật sự không cần.” Ai ngờ thái độ Tô Bạch vậy mà hết sức kiên quyết.

“Vì sao?”

“Ta đã đã có người mình thích.”

“Cái gì?!” Tần Tử Minh có chút không thể tin vào tai của mình, hắn và Tô Bạch quen biết nhau lâu như vậy, cho tới bây giờ vẫn không nhìn ra Tô Bạch từng có nữ tử ngưỡng mộ trong lòng: “Mau nói cho bản vương biết là ai!”

Ngoài phòng, gió lùa gào thét thổi đến, xẹt qua giấy cửa sổ, phát ra âm thanh ào ào.

Bên trong nhà, đèn đuốc nhỏ như đậu, ánh nến ấm áp rọi sáng mặt nghiêng của Tần Tử Minh, nhu hòa và tuấn mỹ.

Tô Bạch nhìn nhãn quang thâm thúy của hắn, trong lòng miêu tả sinh động.

Đang lúc ấy thì tiếng gõ cửa vang lên: “Công tử, rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.