Phế Vật Vương Gia Cưng Chiều Vương Phi Hung Hãn

Chương 19: Hắn là đổ thần


Đọc truyện Phế Vật Vương Gia Cưng Chiều Vương Phi Hung Hãn – Chương 19: Hắn là đổ thần

“Nhất nhị nhị, Tiểu.”

Cái cốc chứa xúc xắc vừa mở, Tần Tử Minh cười tươi như hoa. Những người bên cạnh thấy vậy hai mặt nhìn nhau, cảm thấy có chút khó tin.

Bởi vì những người khác đều mua lớn cho nên lần này Tần Tử Minh buôn bán lời năm mươi lượng, vẻ mặt hắn không khỏi càng thêm mãn nguyện, nóng lòng muốn thử, “Tiếp tục, tiếp tục.”

Lần này hắn lại không chút do dự đặt 50 lượng vào Đại.

“Mở ra mở ra đây, tam ngũ lục, Đại. . . . . .” Lúc này không chỉ có những người đánh bạc nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, ngay cả người chia bài cũng đánh giá hắn từ trên xuống dưới nhiều lần.

Bọn họ làm nghề này, đối với những khách quen trong sòng bạc rất quen thuộc, chứ đừng nói chi là người đánh bạc tốt, nhưng bọn họ tuyệt đối không nhận ra người trước mắt với một thân cẩm bào này, xem ra giống như là một công tử phú gia, nhưng thật sự rất lạ mặt.

Mặc dù trên trăm lượng bạc chỉ là số lượng nhỏ, nhưng cần nên chú ý người này, lần thứ nhất thắng có thể nói là hắn có vận khí tốt, nhưng mỗi lần vận khí đều tốt như vậy, hơn nữa. . . . . .

“Ôi chao, vận may ngày hôm nay thật sự quá tốt. . . . . .” Tần Tử Minh ôm tất cả bạc trên bàn vào người, nhìn trước mắt có hơn hai trăm lượng bạc, cười híp mắt.


Chúng cờ bạc thấy vậy, trong lòng đều âm thầm bội phục hắn, đồng thời tất cả biết rõ, người này là đại thần!

“Tới tới tới, mua đi mua đi. . . . . .” Ánh mắt người chia bài trở nên thâm trầm , mặc dù có chút kiêng kỵ Tần Tử Minh, nhưng việc làm ăn này hắn vẫn muốn làm tiếp.

Bộ dạng của Tần Tử Minh có chút thảnh thơi, liếc mắt nhìn bàn đánh bạc một cái, không chút do dự ném tất cả bạc trước mặt đến Tiểu.

Chúng cờ bạc thấy thế cũng rối rít không chút do dự đem mình bạc đặt ở Tiểu.

“Mở ra mở ra. . . . . .” Người chia bài thấy tất cả mọi người đặt Tiểu, trong mắt nổi lên vẻ giảo hoạt, lần này bọn họ chắc chắn đều sẽ thua mất cả chì lẫn chài.

Nhưng khi hộp vừa mở, mặt của hắn vừa trắng, vừa xanh.

“Nhất nhị tam, Tiểu!” Tần Tử Minh nhìn xúc xắc trong hộp, cao hứng vỗ tay lớn tiếng nói.

Chúng cờ bạc sau lưng hắn thấy thế, đều cao giọng hoan hô, rối rít ném cho Tần Tử Minh những ánh mắt bội phục. Lúc này, trong lòng bọn họ, sự tồn tại của Tần Tử Minh chẳng khác nào thần linh.


Lần này người chia bài lại tổn thất nặng nề rồi, bỗng chốc lấy ra năm trăm lượng bạc.

“Mau lên mau lên.” Lần này đến phiên chúng cờ bạc thúc giục chia bài, ánh mắt của bọn họ đều chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Tần Tử Minh, chỉ cần Tần Tử Minh đặt cái gì, bọn họ sẽ không chút do dự đặt theo toàn bộ gia sản của chính mình.

Người chia bài bắt đầu có chút luống cuống, đây là lần đầu tiên gặp phải người như Tần Tử Minh, đáng sợ hơn nữa là càng ngày càng có nhiều người tụ tập đến bên này, nếu bọn họ đều đặt theo Tần Tử Minh, như vậy khi mở cốc, tổn thất của hắn có thể sẽ hết sức lớn.

“Ngũ lục tam, Đại!”

Chưa tới nửa canh giờ bạc trước mặt Tần Tử Minh đã chất thành gần một ngàn lượng, mỗi lần cược hắn đều đặt hết toàn bộ bạc, cho nên số lượng bạc thắng được tăng lên cực nhanh, hơn nữa tất cả mọi người đều đặt cược giống hắn cho nên sòng bạc đã thua gần ba ngàn lượng.

Không biết người nào đem một cái ghế Thái sư cho Tần Tử Minh, hắn cũng ung dung ngồi xuống, mặt mày hớn hở, xem ra hắn phải đánh một cuộc lớn hơn nữa, trong chốc lát sẽ không đi.

Người chia bài phát run, chỉ cảm thấy cái hộp trong tay nặng ngàn cân, lay động nó hết sức khó khăn, nhưng càng ngày có càng nhiều người tụ tập tới đây, sự dụ dỗ nổi lên buộc hắn phải mở, hắn hiện tại mở không được mà không mở cũng không xong.

Đang trong thời gian khó khăn, từ trong đám người đột nhiên truyền đến một âm thanh không lớn nhưng rất hùng hậu, “Chờ đã.”


Mọi người rối rít nhường ra một con đường, chỉ thấy một hình bóng mặc trường bào màu rám nắng, nam tử trung niên khoảng bốn mươi mấy tuổi, có hai chòm râu đi tới, biểu hiện trên mặt mặc dù không nghiêm túc nhưng lại làm cho người ta cảm thấy không giận mà uy, hắn nhìn thoáng qua một cái, đám người vốn đang cao giọng ủng hộ bỗng nhiên im lặng.

“Hóa ra là Vương gia, tiểu nhân không biết Vương gia đại giá quang lâm, có nhiều chậm trễ, mong Vương gia thứ tội.” Người nọ đi tới trước mặt Tần Tử Minh, khom lưng, cung kính thi lễ.

“Tiền chưởng quỹ không cần đa lễ,” Trên mặt Tần Tử Minh vẫn giữ nụ cười, vẫn là bộ dạng thảnh thơi như cũ, “Tối nay bản vương nhàn rỗi nhàm chán, có chút ngứa tay, cho nên tới đánh cuộc vài ván, không ngờ tới vận khí lại tốt như vậy, thắng nhiều bạc như thế, thật ngại.”

“Ha ha, Vương gia đã khiêm tốn rồi,” Mặc dù trên mặt Tiền chưởng quỹ vẫn giữ nụ cười, nhưng trong ánh mắt nhìn Tần Tử Minh, một nụ cười cũng không có, “Ai ai cũng biết kỹ thuật đánh bạc của Vương gia vô cùng tốt, khi đánh cuộc chắc chắn tất thắng, nơi này là sòng bạc, thắng thua đều là số trời, làm sao có thể trách ý tứ vừa rồi được.”

“Tiền chưởng quỹ quá khen, bản vương đã thật lâu không tới đánh cuộc, nên xuống tay rồi.”

Tiền chưởng quỹ nhìn thoáng qua bạc trước mặt Tần Tử Minh, ngoài thì cười nhưng trong không cười nói, “Vương gia ngài nương tay còn có thể thắng nhiều bạc như vậy, nếu ngài không nương tay, chỉ sợ sòng bạc của tiểu nhân tối nay phải đóng cửa.”

“Không đến mức như thế đâu, sòng bạc của Tiền chưỡng quỷ là sòng bạc lớn nhất kinh thành làm sao nói đóng là có thể đóng chứ?”

“Vương gia nói đùa, tiểu nhân làm ăn nhỏ, cũng muốn nuôi dưỡng gia đình, kính xinVương gia giơ cao đánh khẽ.”

“Như thế nào?” Nghe Tiền chưởng quỹ nói những lời này, Tần Tử Minh híp mắt lại, “Tiền chưởng quỹ đang đuổi bản vương sao?”


“Tiểu nhân biết Vương gia không phải người ham thích đánh cuộc, mặc dù vận may tốt nhưng luôn luôn chỉ chơi mấy ván rồi đi. . . . . . Huống chi bây giờ đã không còn sớm, không bằng tiểu nhân xin Vương gia đi Cầm Thú các uống rượu?”

Cầm Thú các là một trong những nơi Tần Tử Minh thích đến trăng gió nhất, quan to hiển quý trong kinh thành yêu thích nam sắc không phải là số ít, nhưng trong số các hoàng tử chính xác chỉ có một mình Tần Tử Minh cho nên mọi người ở kinh thành đều biết chuyện này .

Ai ngờ Tần Tử Minh lại cự tuyệt hắn ngay trước mặt mọi người, “Không đi, ngày hôm nay bản vương đã đến đánh cuộc thì phải ở nơi này đánh cuộc thống khoái.”

Tiền chưởng quỹ nghe ra ý không muốn đi trong lời nói của hắn, tức khắc sắc mặt tối sầm lại, “Tiểu nhân luôn luôn cực kỳ kính trọng Vương gia, nếu có chỗ đắc tội, kính xinVương gia nói rõ ra.”

“Bản vương còn chưa nói ngươi đắc tội bản vương a, Tiền chưởng quỹ, ngươi cần gì phải mẫn cảm như vậy đâu rồi, hôm nay bản vương tới cũng chỉ là muốn đánh cuộc mà thôi, chẳng lẽ sòng bạc này của Tiền chưởng quỹ không hoan nghênh bản vương?”

“Không sai, đã đến giờ đóng cửa của tiểu điếm rồi cho nên kính xin Vương gia rời đi.”

Tần Tử Minh làm bộ nhìn bầu trời bên ngoài, không hiểu nói, “Bản vương biết sòng bạc Cát Tường hoạt động trắng đêm không ngừng, nhưng bây giờ chỉ mới là giờ Hợi (9-11 giờ), Tiền chưởng quỹ chẳng lẽ nghĩ muốn lừa gạt bản vương?”

“Không có tiền, cho nên không cá cược nổi!” Thấy Tần Tử Minh gây sự, không chịu rời đi, Tiền chưởng quỹ rốt cục cũng nổi cơn tức giận, thoáng cái giọng nói trở nên cứng rắn.

“Ô? Thật sao?” Tần Tử Minh móc ra chiết phiến bên hông, câu được câu không gõ gõ cái ghế, nở nụ cười, giống như là lơ đãng nói, “Bản vương nghe nói hai ngày trước  An hầu gia mới ở chỗ này thua 50 vạn lượng bạc, tại sao Tiền chưởng quỹ có thể nói là không có tiền vậy?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.