Phế Vật Vương Gia Cưng Chiều Vương Phi Hung Hãn

Chương 10: Xuất phủ


Đọc truyện Phế Vật Vương Gia Cưng Chiều Vương Phi Hung Hãn – Chương 10: Xuất phủ

An Tri Cẩm được Tôn quản gia truyền lời, trong lòng so đo một phen, cảm thấy có lẽ nên đi gặp vị Thái hậu này, liền có một nha hoàn đến giúp nàng trang điểm.

Năng lực thích ứng với hoàn cảnh của nàng rất mạnh, nhưng dù sao mới đến, đối với triều đại không có trong lịch sử này cần tìm hiểu thêm mới được, nếu tới, sẽ phải ở chỗ này hòa nhập với văn hóa tập tục nơi đây.

“Thúy Liễu đâu?” An Tri Cẩm ngồi ở trước gương đồng, vừa nghĩ chuyện của mình, vừa nhìn từ trong kính tiểu nha hoàn đang trang điểm cho nàng, nàng đột nhiên thờ ơ nói một câu.

“Thúy Liễu tỷ hôm nay nhiễm phong hàn, cho nên nằm trên giường nghỉ ngơi.”

“Đợi nàng khỏi bệnh, lệnh cho nàng đến hầu hạ ta.” Nhớ tới tối hôm qua, vẫn không thấy nha đầu kia, An Tri Cẩm trong lòng có chút để ý.

“Vâng.”

Sau nửa canh giờ, An Tri Cẩm đứng ở đại môn Vương Phủ chờ Tần Tử Minh.


Vương Phủ ở phía bắc Thịnh Kinh thành, từ cửa phủ bên trái đi không tới một trăm mét chính là kinh thành náo nhiệt nhất, vị trí địa lý rất tốt. Trời đã trong, tuyết đọng trên đất cũng không có dấu hiệu hòa tan, trong không khí vẫn như cũ lạnh lẻo, trên đường phố tràn đầy nước bùn, tuyết đọng bị xẻng đào đến hai bên, thỉnh thoảng có người đi đường bước qua.

Tiếng người náo nhiệt thỉnh thoảng truyền đến, An Tri Cẩm đứng trên bậc thang, không nhịn được ngước mắt nhìn cảnh nào nhiệt này.

Phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân, nàng khẽ nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy một nam tử khoác áo choàng Ngân sải bước hướng phía cửa đi tới, chính là Tần Tử Minh, hắn ngũ quan vốn đẹp mắt, bộ mặt đường viền rõ ràng, mái tóc màu mực dùng Ngọc quan buộc lên, vóc người cao to được bao trong cẩm bào màu lam, trong lúc giơ tay nhấc chân lộ ra vẻ trong sạch phiêu dật, xuất trần thoát tục, nơi đó nào có nửa phần cảm giác quần áo lụa là củi mục tối hôm qua ?

An Tri Cẩm trong nháy mắt ngây người.

Xe ngựa đã sớm chờ ở cửa, Tần Tử Minh đi tới bên cạnh An Tri Cẩm, cùng nhau xuống bậc thang, đẩy ra màn xe, đỡ nàng lên trước, sai đó tự mình bước lên.

Bánh xe chậm rãi chuyển động, chạy nhanh qua kinh thành náo nhiệt, hướng trước hoàng cung vào.

Có tuyết làm đường phố có vẻ hơi chật chội, trên đường cửa hàng đã rối rít mở cửa làm ăn, ven đường người bán hàng rong cũng bắt đầu trải sạp hàng, tiếng rao hàng không ngừng bên tai, truyền vào bên trong xe, có thể nghe rõ ràng.

An Tri Cẩm không nhịn vén màn xe hướng ra phía ngoài nhìn lại, đường phố cửa hàng cổ kính, tất cả mọi người mặc trường sam váy dài, so sánh với thế giới nàng từ nhỏ đã sinh hoạt, điểm giống nhau duy nhất chính sự phồn hoa náo nhiệt.

Cổ đại cũng tốt, hiện đại cũng được, thành phố lớn phồn hoa cũng thích hợp, đế đô Thịnh Kinh thay đổi, nhưng lại có bao nhiêu người bị mảnh phồn hoa này mê mắt, thất thần.

“Này.” Tần Tử Minh thấy nàng vẫn nghiêng mặt nhìn ngoài cửa sổ, sau do dự quấn quýt, không nhịn được mở miệng phá vỡ không khí trầm mặc bên trong xe.


An Tri Cẩm nghe được hắn gọi mình, buông màn xe xuống, nhìn hắn, yên lặng chờ hắn nói chuyện.

“Hai ta thương lượng một chút có được hay không, sau này ở trước mặt người ngoài ngươi cho bản vương chút mặt mũi, có chuyện gì hai ta lén giải quyết.” Hắn mặc dù vui chơi quần áo lụa là, nhưng vẫn là một người nam nhân, rất muốn thể diện , nếu bị ngoại nhân biết hắn sợ vợ, vậy hắn còn thế nào dám ra đường.

“Có thể, ” An Tri Cẩm không chút do dự đáp ứng, nàng thật giống như cũng không còn ở trước mặt người ngoài làm cho Tần Tử Minh khó xử, “Ngươi cũng đáp ứng ta một chuyện, chuyện hai ta, không cho nói với người ngoài trừ Tôn quản gia, nhất là người An Hầu phủ.”

Nếu Tần Tử Minh chạy đến An Hầu phủ tố khổ một phen, thân phận nàng vài phút cũng sẽ bị vạch trần.

Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng mình thật giống như cũng không mất mát gì, Tần Tử Minh cũng hết sức thống khoái đồng ý, được voi đòi tiên nói, ” ở trước mặt người ngoài, ngươi không chỉ cho bản vương mặt mũi, còn phải làm bộ như cùng bản vương hết sức ân ái.”

An Tri Cẩm ánh mắt nhất thời lạnh xuống, nhíu mi đánh giá hắn một cái.

Tần Tử Minh vội vàng giải thích, “Nhất là ở trước Thái nãi nãi cùng cha mẹ ngươi, ngươi suy nghĩ một chút, ngươi nếu đối với bản vương quá lạnh nhạt, bọn họ nhất định sẽ sinh lòng hoài nghi, cảm thấy hai ta có chuyện gì, đến lúc đó sẽ sinh ra rất nhiều chuyện phiền toái.”

An Tri Cẩm vừa nghĩ, cảm thấy hắn nói giống như cũng có mấy phần đạo lý, ở trước mặt người ngoài, nên giả trang bộ dáng, “Có thể.”


Thấy nàng đáp ứng, Tần Tử Minh không khỏi vui mừng nhướng mày, Tôn quản gia nói quả nhiên không sai, nữ nhân này nha, chỉ cần hảo hảo cùng nàng nói chuyện, vẫn có thể khai thông ý nghĩ.

An Tri Cẩm tự nhiên không biết sâu trong lòng Tần Tử khắc vẫn còn đánh suy nghĩ muốn chinh phục chủ ý của mình, nếu biết, sợ rằng nàng đã sớm nhảy dựng lên một chưởng đánh chết Tần Tử Minh .

Nhìn vẻ mặt Tần Tử Minh được như ý cười gian, nàng chợt nhớ tới cái kia Tô Bạch đêm qua, không nhịn được nhiều lần đánh giá Tần Tử Minh.

Thân thể này, mặc dù không nhỏ, nhưng quá yếu, nhìn dấu chân đêm qua của Tô Bạch là bắt đầu xuất hiện từ dưới tàng cây, tất nhiên là biết võ công, hơn nữa hắn đối với Tần Tử Minh ôn nhu chiếu cố như vậy, nhất định là công.

Tần Tử Minh chính là thụ.

Nàng đột nhiên cảm giác được chút ác tâm, nhất là bây giờ thấy khuôn mặt Tần Tử Minh cười gian.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.