Đọc truyện PHẾ VẬT TIỂU THƯ MUỐN NGHỊCH THIÊN – Chương 72: Hội Trao Đổi Oanh Động
*Thành Kế Ma
Trước cổng thành xuất hiện một đoàn người đi đứng trật tự nghiêm nghiêm, dẫn đầu đoàn người là hai lão giả y phục màu trắng như tuyết, khí chất tiên phong đạo cốt nhưng lại cười tươi hiền hoà như hai lão gia gia, hai lão giả một là Hàn Khiêm thập trưởng lão một còn lại là Hàn Hà nhị trưởng lão, những người còn lại điều là gương mặt trẻ tuổi nam anh tuấn nữ tú lệ đoan trang, nhưng tất cả bọn họ điều mặt chung một màu y phục đó là xanh ngọc.
Đoàn người đó vẫn chưa đủ thu hút ánh nhìn bằng hai người đi tuốt đằng sau kia, hai người đó một nam một nữ, nam gương mặt góc cạnh gõ nét anh tuấn phi phàm, y phục đen thêu vân mây vàng uy nghiêm lẫm liệt, nhưng ánh mắt lúc nào cũng dịu dàng ôn nhu nhìn cô gái đang đi bên cạnh mình. Cô gái đó thì một gương mặt tuyệt sắc khuynh thành ngũ quan sắc sảo tự nhiên không hề có tí son phấn cùng với một bộ y phục màu vàng cộng thêm ánh nắng tô lên người nàng trông nàng thật không giống người phàm mà lại càng giống thần nữ giáng thế hơn, hai người đó là cô và Hàn Hy Thần, họ thật là một đôi bích nhân tương xứng với nhau.
Khi đoàn người đi đến cổng thành một trong hai lão giả xuất ra thư mời của Thanh Linh môn, hai người gác thành thấy mấy chữ Thanh Linh môn lập tức cung kính mở cửa cho họ đi vào, khi đoàn người đi khuất ánh mắt vẫn còn nhìn theo chăm chú.
Người gác cổng một nói
“ôi đúng là Thanh Linh môn cường đại có khác, tất cả các đệ tử điều là nhân trung long phượng, ai ai cũng điều đẹp tuyệt sắc hết”
Người gác cổng hai cũng tặt lưỡi nói
“đúng như vậy đấy, bọn họ cho dù là nam hay nữ điều đẹp như tiên hết, cho dù ta là nam nhân ta còn mê mệt bọn họ mà”
Hai người một bên bàn một bên lau nước miếng chảy ròng ròng của mình.
Quay trở lại với đoàn người Thanh Linh môn, bọn họ một đoàn thuận lợi đi đến khách điếm được người dưới trướng của Thanh Linh môn ở thành Kế Ma mở ra.
Chưởng quầy thấy đoàn người họ đi đến lập tức cung kính đi ra đón.
“ui chao, trưởng lão, các ngài đã đến rồi sao ạ, đến đến, để lão nô đích thân đưa các vị đến biệt viện đã chuẩn bị sẵn”
Lão trưởng quầy vừa cung kính nói xong một câu, lão giả Hàn Khiêm định lên tiếng thì đã bị một giọng nói kiêu ngạo điêu ngoa vang lên trước làm chặn lại lời ông ấy định nói.
“khoan đã, lão trưởng quầy, chúng ta muốn căn biệt viện kia, ta sẽ trả giá gấp năm lần, không…gấp mười lần, ngươi ra giá đi”
Lão trưởng quầy nghe thế lau mồ hôi lạnh, âm thầm cắn răng, mắt nhẹ liếc xem thái độ của hai lão giả trước mặt đây, trong lòng thầm mắng tiếng nói kia trăm lần ngàn lần “đám người ngu xuẩn, chọc ai không chọc đi chọc ngay đoàn người Thanh Linh môn, hơn nữa trong đây còn có hai vị trưởng lão quyền cao chức trọng kia, để ta xem các ngươi chết như thế nào, lăng trì, phanh thây hay nhúng dầu sôi, ừm, cái nào cũng không tệ”
Lão trưởng quầy đang một bụng ý nghĩ xấu xa cách tra tấn đám người không biết trời cao đất dày kia thì trước mặt đã xuất hiện một thân ảnh có thể xem như đẹp che chắn ánh sáng, vừa ngước mặt lên định mắng thì tiếng nói cao ngạo đó lại vang lên.
“sao nào, trưởng quầy, đã nghĩ xong chưa, trăm hay ngàn kim tệ, tùy ngươi ra giá”
Cô thấy việc vui đang định xem trò hay một chút thì không ngờ lại nghe thấy con số đưa ra mà xúc động muốn trợn to mắt, trực tiếp nhất là những đệ tử trẻ tuổi kia, họ liên tục cười to, trong tiếng cười mang theo chế nhạo rất rõ, những người trong khách điếm đang ăn hoặc nói chuyện cũng phải dừng động tác lại mà cười to.
“ha ha, huynh đệ, huynh nghe gì không, trăm hay ngàn kim tệ, là tai ta hư nghe lầm rồi sao, ha ha ha, cười chết ta”
“ôi, ta cũng cười đau bụng luôn rồi, ha ha ha, kim tệ là kim tệ đó, ha ha”
Cuối cùng những khách nhân kia cười xong cũng có một người bình tĩnh ráng nhịn cười mà nói to.
“nè nè nè, ta nói nè, ta ăn cơm ở đây cũng là xem như khách quen rồi đi, vậy mà lần nào ta cũng phải trả vài chục hoặc trăm tử kim tệ trở lên, chưa lần nào có giá vài tử kim tệ, vậy mà có một vài người mở miệng là đòi biệt viện, hơn nữa lại là dùng kim tệ nữa chứ”
“haizzz, thật không biết ngu thật hay giả ngu, vào khách điếm lớn nhất ở thành Kế Ma mà lại đem kim tệ ra dùng, lại còn là trăm hay ngàn, ta nói nè, ngày thường ta bố thí cho ăn mày cũng còn dùng tử kim tệ đó”
“đúng đó, thật không biết nhà quê ở đâu ra mà lại chạy vào đây phách lối vậy không biết”
“ngươi sai rồi, người ta không phải nhà quê mà không chừng là nha hoàn nhà nào đi theo tiểu thư ra du ngoạn bị lạc đấy nha”
“ngươi thử nhìn y phục nàng mặt đi rồi sẽ biết, ngay cả chất lượng vải còn kém hơn vải lót chuồng ngựa nhà ta”
Nghe những người ở đây bàn tán lập tức mặt của cô gái kia đỏ bừng, tay nắm chặt đến mức lộ cả gân xanh, cô ta là tiểu thư của phủ thành chủ một thành nhỏ, không thiên phú cũng không nhan sắc nhưng lại là nữ nhi duy nhất của thành chủ, ở ngôi thành kia cô ta nói một làm gì có ai dám nói hai vậy mà không ngờ vừa ra ngoài lại rước lấy nhục nhã như thế, cô ta nào biết đến đây lại phải dùng tử kim tệ đâu, con số đó lớn như thế, cho dù một cái ta cũng không có đừng nói gì đến những con số mới nghe kia, càng nghĩ sắc mặt càng u ám, đầu cúi càng thấp, cho đến khi đoàn người tùy tùng đi theo bảo vệ cô ta chạy nhanh đến đây, cô ta lập tức mắt sáng rỡ, lại bắt đầu chống nạnh tay lớn lối nói.
“ha ha, tử kim tệ tuy ta không có nhưng tùy tùng của ta lại có thực lực cao, các ngươi hôm nay chết chắc rồi, người đâu, bắt tất cả bọn chúng lại cho ta”
=> chờ phần sau, hì hì
* Li giải thích một chút cách sử dụng tiền tại đại lục này cho các bạn dễ hiểu hơn nha
– cao nhất là tử kim tệ, kế đó là tử tệ, thấp nhất là kim tệ đấy.
– bật mí chút, phần sau có thịt, thịt ai thì các bạn đón xem nha.