Đọc truyện Phế Vật Tiểu Thư Khuynh Đảo Nhân Thế – Chương 8: Có Một Chuyện…
Từ khi trở về Lạc gia,Lạc Thiên Y chỉ bế quan trong phòng luyện dược,chẳng hơn 2 tuần,lượng Phẩm Dược của nàng chỉ còn một nửa trong khi đống đan dược Tam Phẩm,Tứ Phẩm cứ chất chồng hết đợt này đến đợt khác trong không gian ảo làm nàng hơn nản. Lạc Kiến thi thoảng cũng có đưa nàng đi dạo phố mua chút quần áo nhưng như thế làm nàng càng nản hơn.
Trời ơi,đến bao giờ ta mới luyện được một lần 20 viên đan Tam Phẩm,Tứ Phẩm đây
————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————-
Hôm nay cũng vô vọng như thường ngày,Lạc Kiến lại đến. Tiếng bước chân vừa chạm đến gần cửa,Lạc Thiên Y gục xuống bàn chờ chết,cảm tưởng như nàng sắp phải làm chuyện khủng kiếp nhất:Dạo phố
“Y Y ơi,di dạo với tỷ đi”- Lạc kiến tươi cười nhìn người đang tuyệt vọng trong phòng
“Kiến tỷ,muội không muốn đi”
“Đừng như vậy. Muội vẫn còn ít quần áo và đồ trang sức,ta không đi sao được”
“Hắc hắc,ai đó làm ơn cứu tôi với”-Lạc Thiên Y lại một lần nữa bị Lạc Kiến lôi đi một cách không thể chống cự
Lần đi dạo phố này,cũng giống như bình thường nhưng có một chuyện đã xảy ra,một chuyện khiến nàng ân hận suốt đời
Sau khi đã thoả mãn với đống đồ vừa mua được,Lạc Kiến cho người hồi phủ. Giữa đường,phu xe đột nhien dừng lại,lắp bắp
“Lạc đại tiểu thư,Lạc bát tiểu thư,phía trước,phía trước xảy ra chuyện”
Lạc Kiến vừa nghe,có chút bực tức vì đang đói bụng mà chưa thể hồi phủ,vội xuống xe xem chuyện,Lạc Thiên Y cũng hiêu kì đi theo. Hai người cùng nhau tren vào sâu đám đông,ở giữa,một nữ nhân thoáng nhìn khuôn mặt thanh tú,ngũ quan tuyệt mĩ đang nằm trên đất,đầu tóc bù xù,bạch y vấy đầy vết đấy,còn có Bạch Hạ Đình đang tay lăm lăm cái roi quất hết đợt này đợt khác vào người nữ tử
Mi tâm Lạc Thiên Y nhíu lại. Bạch Hạ Đình,rắc rối vẫn là Bạch Hạ Đình
“Ngươi,con tiện nhan chết tiết. Ngươi nghĩ xinh đẹp một chút là ca ca ta sẽ để ý đến ngươi sao. Nằm mơ”
Bạch Hạ Đình hung hăng chửi bới,roi cứ nhắm thẳng thân thể nữ tử mà quất. Nữ tử đau đến hoa mắt,hét ra những tiếng thê lương
“Bạch đại tiểu thư,tiểu nữ,không có ý,bám lấy Bạch công tử. Tiểu nữ chỉ,muốn trả ơn vì công tử đã giúp tiểu nữ,mai táng cho mẹ mà thôi”
“Tiện nhân,cấm cãi. Ngươi có quyền lên mặt với bổn tiểu thư chắc? Để bổn tiểu thư dạy cho ngươi một bài học”
Nói xong càng điên cuồng đánh,nữ tử càng hét lớn.
Lạc Thiên Y không chịu được,môi giật liên hồi,mi tâm càng nhíu lại. Lạc Kiến biết nàng muốn làm gì nên nhẹ nhàng cầm tay nàng
“Y Y,tỷ biết muội muốn làm gì. Tỷ cũng không thể chịu được cái tính ngông cuồng của Bạch Hạ Đình. Bất quá,chúng ta,vẫn là không nên giúp”
Lạc Thiên Y không thèm để ý đến lời nói của Lạc Kiến,trực tiếp lao đến chặn roi của Bạch Hạ Đình làm người ta một trận kinh ngạc. Bạch Hạ Đình nhìn Lạc Thiên Y lại nhớ đến hôm trước nàng ta một chiêu đánh gục Mộc Ưng,đôi mắt ánh lên chút hoảng sợ nhưng vẫn ngông cuồng nói
“Lạc Thiên Y,tránh ra,để ta xử lý con tiện nhân này”
“Bạch Hạ Đình,có vẻ như ngươi vẫn không nhận được gì sau trận đánh ngày hôm đó nhỉ?”
Khẩu ngữ Lạc Thiên Y lạnh như băng,chiếc roi trong tay nắm chặt đến nỗi thủ hạ bên cạnh Bạch Hạ Đình cũng không lấy lại được.Lạc Thiên Y không khách khí,đem chiếc roi dứt làm đôi. Bạch Hạ Đình biết mình không làm gì được,đành quay mặt ra về,trong đầu điên cuồng gào thét,chửi bới Lạc Thiên Y.
Nữ tử phía sau thấy mình được cứu,hét lờn cảm tạ Lạc Thiên Y
“Vị tiểu thư,xin cảm tạ ơn cứu mạng của cô. Tiểu nữ tên Tiểu Dạ. Sau này chắc chắn sẽ đền đáp ơn cứu mạng của cô”
Lạc Thiên Y không nói gì,chỉ hơi gật đầu rồi cùng Lạc Kiến bước lên xe trở về. Những người chứng kiến chuyện vừa rồi thì không khỏi thắc mắc tại sao một kẻ ngông cuồng như Bạch Hạ Đình có thể bỏ qua cho Lạc Thiên Y và nữ tử tên Tiểu Dạ kia nhưng một hồi rồi cũng giải tán. Xe ngựa hồi phủ Lạc gia. Bên trong xe,Lạc Kiến nhìn Lạc Thiên Y với ánh mắt không đành lòng rồi ngoái lại nhìn Tiểu Dạ,đôi mắt xẹt qua một tia lo lắng. Hy vọng,những suy nghĩ của nàng(LK) không trở thành sự thật
——————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————–
Lạc Thiên Y bước vào nhìn thi tử Tiểu Dạ lạnh ngắt nằm trên đất,đôi mắt ánh lên đầy khiếp sợ. Tiểu Dạ chết thật quá đáng thương! Những vết roi hằn trên cơ thể buổi sáng chưa lành đã đến những vết khác,chằng chịt khắp cơ thể,động mạch trên cổ,trên tay nàng bị cắt,máu loang khắp nơi,đồ đạc trong nhà cũng bị lục tung,nàng quả thật chết không mắt.
Lạc Thiên Y vẫn chưa hết kinh hãi,tay vút đôi mắt đáng sợ của Tiểu Dạ,chưa bao giờ nàng hối hận như lúc này. Lạc Kiến bước vào sau,nhìn Tiểu Dạ cũng không ngạc nhiên lắm. Nàng rõ,Bạch Hạ Đình sao có thể bỏ qua cho Tiểu Dạ,bất quá,nàng ta ra tay thật ác độc.
“Y Y,muội thấy rồi đấy. Nếu lúc đó muội không ngăn cản Bạch Hạ Đình thì ả cũng chỉ đánh Tiểu Dạ vài cái rồi bỏ đi,Tiểu Dạ cũng không phải ra đi như vậy. Y Y,muội hãy nhớ,trên đời có những chuyện giúp được,có những chuyện ta không giúp được,nếu làm trái,ất sẽ bị quả báo”
Lạc Thiên Y giật giật khoé môi như muốn nói rồi lại thôi. Nàng biết,Lạc Kiến nói đúng,nàng hiểu đạo lý đó nhưng,thế giới này,mọi người ở đây đã khiến nàng mềm lòng. Mềm lòng?- Một tiếng cười châm chọc xuất hiện trong đầu nàng,khoé mắt bỗng cảm thấy ươn ướt. Nàng khóc? Nàng hối hận?
“Đây là lần cuối cùng ta khóc,lần cuối cùng ta hối hận. Tiểu Dạ,an nghỉ đi,ta sẽ giúp cô báo thù”
Nói rồi mang Tiểu Dạ đi mai táng
Trên đường trở về,nàng(LTY) cứ thất thần nhìn ra ngoài với ánh mắt ảm đạm,nàng(LK) ở bên cạnh cũng chỉ biết thở dài. Muội nàng là người hiểu chuyện,rồi dần dần cũng quên thôi
“Kiến tỷ,ta muốn trở nên mạnh mẽ hơn,ta muốn trả thù cho Tiểu Dạ,cho Lạc gia. Kiến tỷ,ta muốn nhưng ta không đủ,ta phải làm gì?”
“Ổn thôi. Ta sẽ cho muội khoảng thời gian,từ lần sau không cần đi với ta đâu,dù sao đồ dùng của muội cũng đủ rồi”
Lạc Thiên Y thuỷ chung yên lặng một hồi,hơi gật đầu. Đây sẽ là lần cuối cùng nàng hối hận,nàng sẽ trả thù cho Tiểu Dạ và Lạc gia. Nàng phải,diệt trừ Bạch gia.