Phế Vật Tiểu Thư Khuynh Đảo Nhân Thế

Chương 29: Quá Khứ U Ám Của Triệu Như(2)


Đọc truyện Phế Vật Tiểu Thư Khuynh Đảo Nhân Thế – Chương 29: Quá Khứ U Ám Của Triệu Như(2)

Bắt đầu từ ngày hôm ấy,tiểu Triệu Như cơ hồ trở thành một người hoàn toàn khác. Thay vì hằng ngày cứ trốn chui vào một góc khóc lóc nhớ nhung phụ mẫu cùng đệ đệ thì bây giờ,bé dành hầu hết thời gian vào việc đọc sách,nghiên cứu về Luyện Dược Sư,về cách nâng cao tu vi và về cách luyện chế đan dược. Hạ nhân thấy bé hoàn toàn thay đổi thì từ hành hạ chuyển sang châm chọc chế nhạo. Bọn họ nói bé không biết tự lượng sức mình,chẳng có tí thiên phù nào mà chỉ dựa vào một chút cố gắng cũng đòi trở thành Luyện Dược Sư,nói bé là ếch ngồi đáy giếng. Ngoại tổ mẫu thấy bé không còn dáng vẻ khóc lóc mà bà ta muốn,liền gấp bội đánh đập,mỗi lần lại càng thậm tệ hơn trước. Nhưng bé trực tiếp bỏ qua tất cả mọi thứ,hàng ngày chỉ có luyện đan với luyện đan,nếu không thì tăng cường thể lực cho thân thể khỏe mạnh để có đủ sức chống lại đòn roi của ngoại tổ mẫu.
Công sức bỏ ra quả không làm tiểu Triệu Như phải thất vọng,người bình thường phải vài năm mới có thể thành thục luyện đan dược cấp 1 nhưng tiểu Triệu Như chỉ mất hơn một năm để luyện chế thành công. Triệu gia chủ có lẽ đã nhận ra tài năng của tiểu Triệu Như,liền từ ấy đối xử tốt hết mực với bé,ngoại tổ mẫu thì không đồng tình nhưng không có quyền phản bác còn hạ nhân Triệu gia không bao giờ nói xấu bé trước mặt nữa mà thay vào đó là to nhỏ thì thầm sau lưng. Tuy Triệu lão gia ngoài mặt vẫn hay tỏ vẻ quan tâm tiểu Triệu Như nhưng bé biết,lão quan tâm chỉ là những viên đan dược bé luyện chế,trong lòng lão,bé chẳng đáng giá bằng mấy viên đan dược này. Tuy bé ngoài mặt rất vâng lời và biết ơn lão nhưng trong lòng vẫn luôn nguyền rủa lão,kinh sợ chính mình vì không đủ sức mà lại đầu quân cho giặc.

——————————————————————————————————————————————————————————–
Một ngày,cũng giống như bao ngày,Triệu Như khi đó mới 11 tuổi đã gặp được một người-người làm cả cuộc đời bé thay đổi. Hắn là một nam tử,một nam tử với thực lực cường đại,dung nhan thiên sứ,anh tuấn tiêu sài,nhưng điều làm Triệu Như quan tâm đến hắn không phải thực lực hay bề ngoài,mà hắn là người đầu tiên cho một nha đầu như nàng biết thế nào là hạnh phúc. Hắn và nàng gặp nhau như thế nào nhỉ? Ân,thực sự nàng cũng không nhớ,chỉ nhớ khi đó,có rất nhiều người,tất cả đều cường hãn vô cùng,nàng chỉ muốn một chút thảo dược nhưng bọn họ không cho,mà còn muốn đánh nàng. Nàng biết,nàng đấu không lại,nàng biết bọn họ nhất định sẽ rất dễ dàng để kết liễu nàng,vậy nên nàng chống cự cũng vô ích,chỉ biết có cam chịu nhưng mà hắn,giữa lúc đó lại xuất hiện. Hắn xuất hiện,nhìn nàng với khuôn mặt thiên sứ,nụ cười ấm áp.

Mỗi lần gặp nhau hắn đều cười với nàng như vậy,hắn chỉ cho nàng những phương pháp tu luyện đan dược vô cùng hữu hiệu,nàng thật vô cùng hạnh phúc. Nhưng hắn xuất hiện như cơn gió,biến mất cũng như cơn gió thoảng qua,sau khi nghe nàng bày tỏ tâm nguyện,hắn rõ là đã chấp nhận,nhưng tại sao,sao lúc đó lại biến mất không tăm tích? Ban đầu nàng đã nghĩ,có lẽ hắn có chuyện nên đi gấp,không kịp báo cho nàng,nhưng 3 năm rồi,chuyện của hắn chưa xong hay hắn không dám chống lại Triệu gia nên đã dùng kế này tẩu thoát? Người nàng từng yêu tha thiết,lại cứ như vậy bước ra khỏi cuộc đời nàng. Nhẹ nhàng,nhanh chóng,đau đớn,cứ như thế suốt liền 3 năm. Đã 3 năm rồi,quá khứ chỉ là quá khứ,quả thật có quá nhiều vết thương không thể nào lành lại. Để quên đi tất cả,Triệu Như lại càng thêm chăm chỉ tu luyện,tu luyện để quên đi tất cả mọi thứ,thế giời của nàng chân chính từ đấy chỉ có sáu chữ “Tu Luyện,Cường Đại,Báo Thù”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.