Bạn đang đọc Phế Vật Hay Quái Vật FULL – Chương 5: Tân Gia Chủ!
Thời gian dần trôi qua, phút chốc đã đến thời gian bầu chọn tân gia chủ.
Hôm nay ở Vân gia rất náo nhiệt, từ sớm tất cả các tổng quản đều tập hợp đầy đủ ở hậu viện Vân gia.
Ở đây có dựng một võ đài lớn, võ đài này có rất nhiều công dụng như: tỉ thí, luyện võ, bầu chọn,…!Mọi người đều rất nôn nóng, lâu lâu lại ngước lên vị trí chính giữa của võ đài trông mong ai đó.
Một lúc sau, từ phía sau võ đài có mười lão nhân xuất hiện, ngồi lên lần lượt từng chiếc ghế đặt ở trên võ đài, duy chỉ có một chiếc ghế ở giữa là không có ai ngồi.
Chiếc ghế được chạm khắc tỉ mỉ từng đường mây gợn sóng chứng tỏ người ngồi ở đây phải có vị trí đặc biệt ở Vân gia.
Mười lão nhân đi ra kèm theo những tiếng hò hét *Đại trưởng lão* , *Nhị trưởng lão*,* Tam trưởng lão*,…!Tiếng hò hét rầm trời, người chủ trì phía trên võ đài kêu khàn cả cổ yêu cầu im lặng cũng vô dụng.
Bỗng có tiếng * Uỳnh….Uỳnh…* vang lên, một cột đá ở gần vị trí Đại trưởng lão bị đánh vỡ.
Nhất thời, tất cả đều im lặng, có thể nghe rõ từng tiếng thở, tiếng tim đập của những người ở đây.
Mười lão nhân trên kia mặt biến sắc, họ dù gì cũng là cường giả cửu cấp vậy mà trước đòn tấn công kia không ai chống đỡ được.
Những người kia không biết trước khi cột đá kia vỡ thì mười lão nhân đã dồn toàn bộ sức mạnh dựng lên mười tấm khiên chống đỡ nhưng ngay tức khắc mười tấm khiên đều vỡ vụn, họ thì bị thương.
Mười lão nhân ở trên kia thầm cầu nguyện người đến là bạn chứ không phải thù vì hiện tại chỉ có mình bọn họ ở Vân gia còn Vân Vũ đã ra ngoài từ sớm nhưng chưa về.
Bỗng có tiếng cười vang lên, bên trong tiếng cười ẩn chứa nguồn sức mạnh áp lực lên tất cả mọi người, sau tràng cười man rợ ấy, ở dưới võ đài xuất hiện một nữ nhân đang dắt hài tử hiên ngang sải bước tiến lên võ đài.
Ai ở đây lại không biết hài tử kia là đại thiếu gia của Vân gia và nữ nhân kia không ai khác chính là Vân Vũ gia chủ tạm thời của Vân gia.
Hai người một lớn một bé bước đến vị trí chiếc ghế còn trống, Vân Vũ thản nhiên bế Vân Doãn ngồi lên đùi mình nói bằng giọng không nóng, không lạnh:
– Trương quản gia còn không mau bắt đầu.
Trương Hàn vội nuốt nước bọt, trấn tĩnh lại mình mới lên giọng nói lớn:
– Chư vị, chắc hẳn ở đây ai cũng biết trong thời gian qua Vân gia có những chuyện không vui.
Địa vị của Vân gia trong thời gian qua đang bị đe dọa.
Hôm nay chính là ngày trọng đại quyết định đến tương lai của Vân gia sau này.
Hôm nay, chúng ta sẽ bầu chọn ra tân gia chủ của Vân gia, một người không chỉ có đủ sức mạnh mà phải có đủ trí tuệ làm vân gia ngày một hưng thịnh.
Vân gia chủ phải….
Bỗng có tiếng nói cắt ngang:
– Nói nhiều thế đủ rồi, cuộc bầu chọn tân gia chủ Vân gia bắt đầu đi.
Thấy Vân Vũ đang khó chịu, Trương Hàn liền nhanh chóng nói:
– Bây giờ các vị tổng quản đại diện cho các hạ nhân dưới chướng sẽ bỏ phiếu tiến cử những người có khả năng giữ chức vị gia chủ.
Cuộc bầu chọn tân gia chủ xin bắt đầu.
Sau khẩu lệnh của Trương Hàn, từng vị tổng quản lần lượt lên bỏ phiếu.
Khi tất cả đã bỏ xong phiếu, phiếu được đưa vào trong cho hội đồng trưởng lão và gia chủ lâm thời chọn lựa.
Sau một canh giờ kiểm phiếu cuối cùng cũng có kết quả.
Trương Hàn cầm tờ kết quả bước lên võ đài hắng giọng nói:
– Kính thưa chư vị, sau một thời gian kiểm phiếu đầy công tâm, hiện nay trên tay ta đã có kết quả.
Để không mất thời gian của chư vị, ta xin đọc tên những người có được trên 5 phiếu đề cử.
Đó là: Đại trưởng lão dẫn đầu với 12 phiếu, theo sát nút là Bát trưởng lão sở hữu 11 phiếu, kế tiếp là Ngũ trưởng lão sở hữu 9 phiếu và cuối cùng là…!là…!ĐẠI THIẾU GIA CỦA CHÚNG TA! VÂN DOÃN với 8 phiếu đề cử.
Và sau đây xin mời các vị lên ra mắt toàn thể gia nhân Vân gia.
Ngay sau đó là tiếng tung hô vang tên từng người.
Đại trưởng lão từ khi biết có người bỏ phiếu tiến cử Vân Doãn thì liền cho người tìm hiểu nhưng vô ích bởi tất cả đều bỏ phiếu kín.
Trong thâm tâm hắn đang ngào thét, giận dữ nhưng vẫn phải tỏ ra thân thiện mỉm cười, tay vẫy chào.
Còn những người khác chỉ cúi đầu chào chứ không tỏ ra lố bịch như hắn.
Sau màn chào hỏi thì quản gia lại lên tiếng:
– Sau đây là thời gian phát biểu suy nghĩ của các vị.
Xin mời người sở hữu số phiếu cao nhất, Đại trưởng lão.
Thấy mình được gọi tên đầu tiên, Đại trưởng lão thầm vui trong lòng.
Hắn nghĩ, cười thầm “Chỉ một hài tử vắt mũi chưa sạch sao có thể đấu lại với ta.
Phụ mẫu ngươi còn không phải đối thủ của ta nữa.
Hahaha”
Vân Vũ sao không nhận ra thái độ đắc ý của hắn.
Cô nghĩ “Đại trưởng lão, ông quá coi thường Vân Vũ ta rồi.
Để xem, kịch hay vẫn còn đó.”
Khi Đại trưởng lão bước lên thì 3 người kia đồng thời lùi xuống cho hắn phát biểu.
Hắn chỉnh lại y phục trên người rồi hắng giọng nói lớn:
– Ta Thiếu Hàn, Đại trưởng lão Vân gia, 50 tuổi, ma pháp sư hỏa hệ cửu cấp xin thề trên có trời, dưới có đất, ta sẽ khiến Vân gia hưng thịnh hơn như thế này.
Ta sẽ khiến tất cả kẻ thù của Vân gia phải quỳ phục dưới chân ta.
Thiếu Hàn ta xin chân thành cảm tạ những người đã tiến cử ta, ta sẽ không bạc đãi các ngươi.
Nói xong hắn làm động tác cúi mình 90° rồi lui xuống.
Ở phía dưới thì tiếng hò hét hô tên Đại trưởng lão không ngừng.
Lo lắng Vân Vũ tức giận, Trương Hàn nhanh chóng nói lớn:
– Xin chư vị bình tĩnh, bây giờ xin mời Bát trưởng lão lên phát biểu.
Bát trưởng lão và Ngũ trưởng lão phát biểu xong thì đến lượt Vân Doãn.
Khi Vân Doãn bước lên có kẻ tuy không phục nhưng vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt vì bước lên cùng Vân Doãn chính là Vân Vũ.
Khi hắn đã bước lên giữa võ đài thì Vân Vũ mới thả tay hắn ra và nói:
– Doãn nhi, ngươi yên tâm, kẻ nào dám khi dễ ngươi, ngươi nói cho cô cô biết, ta sẽ giúp ngươi trừng trị hắn.
Vừa nói cô vừa nở một nụ cười.
Những người kia nhìn thấy nụ cười kia có phần quỷ dị, nhưng đối với Vân Doãn thì nụ cười ấy rất đẹp, đây là lần đâu tiên hắn thấy cô cô cười đẹp như vậy.
Hắn tươi cười:
– Người yên tâm.
Doãn nhi sẽ không để người thất vọng.
Nhận được câu trả lời như ý.
Vân Vũ quay lại ghế ngồi.
Vân Doãn nhìn xung quanh một lượt, nói lớn:
– Kính chào các vị trưởng bối, ta là Vân Doãn Đại thiếu gia của Vân gia.
Ta xin cảm tạ tất cả mọi người ở Vân gia, những người đã không bỏ đi khi Vân gia gặp khó khăn.
Ta hiểu rõ làm gia chủ không dễ.
Ở đây có người không phục việc ta được đề cử giữ chức gia chủ nhưng Vân Doãn ta quyết không phụ lòng mọi người.
Xin cảm tạ.
Vân Doãn cúi đầu cung kính trước tất cả.
Tiếng vỗ tay rền vang cả một vùng.
Nhưng bỗng có tiếng nói lớn:
– Nói rất hay.
Nhưng các ngươi đừng quên hắn mới chỉ là hài tử 6 tuổi, sao có thể để Vân gia rơi vào tay một hài tử vắt mũi chưa sạch.
Giả sử Vân gia bị cường giả tấn công, Đại thiếu gia làm gì cách gì để bảo vệ Vân gia.
Theo như ta biết thì Đại thiếu gia chỉ là ma pháp sư nhất cấp.
Thật khó khăn đó.
Tiếng rì rầm ngày càng lớn, nhận thấy Vân Vũ khó chịu, Ngũ trưởng lão lên tiếng trấn áp:
– Nực cười, 6 tuổi thì đã sao! Không phải khi xưa vua nhỏ trị nước cũng có thái hậu buông rèn nhiếp chính hay sao! Vốn dĩ, Vân gia phải do người của Vân gia làm chủ.
Lão già này cũng không có ý định tranh giành ngôi vị gia chủ.
Nếu không phải vì Đại thiếu gia còn nhỏ thì lão tử cũng không muốn dính líu vào mấy chuyện nhức đầu.
Các người nên nhớ các người chịu ân lớn của Gia chủ phu nhân, nhị tiểu thư, các người ăn của Vân gia, sống ở Vân gia, các ngươi làm thế nào không thẹn với lòng thì làm.
Đại thiếu gia, lão tử rút! Ta hứa với ngươi, chỉ cần ngươi lên làm gia chủ, lão tử ta sẽ dốc hết sức phụ giúp ngươi.
Giờ có kẻ khiến ta ngứa mắt, ta muốn nhổ cái đinh này lâu lắm rồi.
Tiếng rì rầm phút chốc im bặt.
Vân Doãn đang không biết làm sao thì nhận được sự giúp đỡ từ Ngũ trưởng lão, hắn cảm động nói:
– Ngũ trưởng lão, đa tạ.
Vân Doãn ta tuy mới 6 tuổi nhưng ta sẽ cố gắng rèn luyện.
Ta hiện nay đã là ma pháp sư tam cấp chứ không phải nhất cấp như Kì tổng quản nói.
Những người dưới kia thầm hít ngụm khí lạnh.
Cái gì chứ, đùa ta sao, 6 tuổi đã là ma pháp sư tam cấp, ngươi là quái vật sao.
Thấy vẻ mặt lúc xanh lúc trắng của những người kia Vân Vũ nhếch mép cười, nói:
– Các ngươi mau bỏ phiếu quyết định đi.
Ta không còn kiên nhẫn đâu.
Trương Hàn vội nói:
– Xin mời các vị tổng quản bỏ phiếu quyết định.
Lại một lần nữa không khí rơi vào trầm mặc.
Từng người lần lượt lên bỏ phiếu.
Cuối cùng sau một canh giờ bỏ phiếu và kiểm phiếu, Trương Hàn lại cầm tờ giấy ghi kết quả lên võ đài, Trương Hàn căng thẳng nói:
– Kính thưa chư vị, sau thời gian làm việc nhanh chóng, sau đây ta xin đọc kết quả của lần bình chọn chỉ ra tân gia chủ của Vân gia.
Sở hữu 6 phiếu bình chọn là Bát trưởng lão.
Đại trưởng lão nhận được 15 phiếu.
Như vậy, dẫn đầu là đại thiếu gia Vân Doãn của chúng ta với 19 phiếu bình chọn.
Xin chúc mừng cậu!
Vân Doãn bất ngờ với kết quả nhận được.
Nhưng không muốn mất mặt với mọi người, hắn nhanh chóng lấy tinh thần đi đến ra mắt trước mọi người:
– Đa tạ chư vị đã ủng hộ Vân Doãn.
Ta sẽ xây dựng Vân gia ngày lớn mạnh.
Đa tạ.
Vân Doãn nói xong tiếng vỗ tay, hò hét ủng hộ vang rầm.
Trương quản gia đi đến bên cạnh Vân Doãn cung kính nói:
– Tân gia chủ xin chúc mừng.
Vân Doãn cảm tạ hắn rồi quay trở lại chỗ của Vân Vũ và các trưởng lão:
– Các vị trưởng lão xin các vị ra quyết định.
Mười lão nhân đưa mắt nhìn nhau.
Ngũ trưởng lão lên tiếng đầu tiên:
– Lão phu dĩ nhiên đồng ý.
Tân gia chủ Vân gia, lão phu nguyện đem cả tính mạng này cho người.
Vân Doãn nhận được sự đồng ý của các vị trưởng lão duy chỉ có Đại trưởng lão chưa lên tiếng.
Lúc này Ngũ trưởng lão lại lên tiếng châm chọc:
– Đại trưởng lão, tất cả đã đồng ý, còn ngài thì sao?
Đại trưởng lão từ nãy vẫn tức giận bị hỏi cơn tức bùng nổ.
Hắn đập bàn nói lớn:
– Ta phản đối, Vân gia tuyệt đối không thể nào giao cho tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch này.
Các ngươi đừng quên để được vào danh sách tiến cử tân gia chủ phải đạt sức mạnh từ thất cấp trở lên.
Hắn là ma pháp sư tam cấp thì có tư cách gì làm gia chủ.
Ta đường đường là ma pháp sư cửu cấp vậy mà không được.
Ta không phục!
Vân Vũ cười lạnh:
– Hắn không đủ tư cách thì ở đây không ai đủ.
Thiếu Hàn ngươi có cần ta kể hết những việc làm của ngươi.
Đại trưởng lão thầm kinh hãi, lưng ướt lạnh sợ hãi nhưng vẫn gân cổ chối:
– Ta trước giờ luôn quang minh chính đại, không thẹn với trời.
Đại trưởng lão vừa dứt lời thì ở dưới võ đài có tiếng vọng lên:
– Ta phi.
Thiếu Hàn, ngươi là tên khốn khiếp.
Những chuyện ngươi làm không bằng súc vật.
Một thân ảnh lão nhân trung niên chống nạng tập tễnh đi lên võ đài.
Không khó nhận ra đây là Mã Nguyên, nô bộc bên cạnh lão gia chủ.
Mã Nguyên chỉ tay thẳng mặt chửi Đại trưởng lão:
– Tên khốn nhà ngươi lừa ta.
Vào ngày lão gia chủ phải tỷ thí, ngươi nói với ta ngươi lo lão gia chủ mệt mỏi, ngươi bảo ta cho lão gia uống thuốc an thần nhưng tên khốn nhà ngươi, đó rõ ràng không phải thuốc an thần.
Lão gia chủ uống vào kinh mạch chạy loạn, chiến khí bị phế.
Ngươi mau nói là vì sao? Không chỉ vậy, ngay sau khi lão gia qua đời ngươi lại phái sát thủ gϊếŧ ta.
Ngươi là tên không bằng súc vật.
Phía dưới tiếng bàn tán dần chuyển thành tiếng chửi rủa Đại trưởng lão.
Vân Vũ chứng kiến sắc mặt Đại trưởng lão méo mó, vặn vẹo thầm vui vẻ.
Đại trưởng lão dù lâm vào hiểm cảnh nhưng vẫn cố gắng tìm đường lui:
– Hừ! Nực cười, ở đây ai chẳng biết ngươi là tâm phúc bên cạnh lão gia chủ.
Vậy mà lão gia vừa chết ngươi lại biến mất.
Ngươi rõ ràng là sợ bị bắt nên mới chạy trốn.
Mã Nguyên tức giận quát lớn:
– Khốn nạn! Ngươi ngậm máu phun người.
Đêm đó ngươi phái người đến gϊếŧ ta bịt đầu mối cũng may ta chạy trốn được.
Hôm nay ta quyết gϊếŧ ngươi để tế vong linh lão gia.
Mã Nguyên dùng hết tinh thần lực của mình triệu hồi thổ nguyên tố.
Hàng chục mũi nhọn lao nhanh về phía Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão cười lớn:
– HAHAHA, gϊếŧ ta! Chỉ bằng một tên phế vật nhà ngươi.
Lập tức ở trên tay hắn xuất hiện ngọn lửa lớn, ngọn lửa nhanh chóng bao vây những mũi nhọn kia.
Tiếng *lộp bộp* ở trong ngọn lửa ngày càng lớn, bỗng ngọn lửa tỏa lớn ra xung quanh rồi biến mất, những mũi nhọn biến thành bùn nhão rơi xuống đất.
Đại trưởng lão sắc mặt khó coi, nói:
– Sau 5 năm không gặp ngươi cũng có chút bản lĩnh nhưng cũng chỉ là phế vật thôi.
Hahaha.
XEM CHIÊU!
Đại trưởng lão bất ngờ tung đòn tấn công Mã Nguyên.
Khi nãy hắn đã khinh thường địch thủ nhưng giờ sẽ không có chuyện đấy nữa.
Mã Nguyên mắt thấy quả cầu lửa rất lớn bay về phía mình nhưng hắn chẳng thể làm gì khác ngoài việc nhắm mắt chờ chết.
Hắn đã sử dụng hết tinh thần lực của mình vào đòn đánh ban nãy.
Quả cầu lửa bay đến càng gần, Mã Nguyên thấy bản thân quá vô dụng.
Bỗng tiếng * Xèo…xèo…xèo* phát ra làm hắn phải mở mắt.
Quả cầu đã biến mất, trước mắt hắn chỉ còn vài làn hơi nước.
Đại trưởng lão mặt càng tỏ ra dữ tợn, lão biết kẻ duy nhất vô hiệu hóa đòn đánh kia là Vân Vũ.
Hắn biết mình đánh không lại cô.
Tay hắn phất lên cao, hai quả cầu lửa bay nhanh về phía Vân Thăng.
Vân Vũ sớm biết ý đồ, cô cười lạnh, hai quả cầu băng cũng được cô phóng ra.
Tiếng nổ lớn, bụi bay mù mịt.
Đến khi bụi tan hết, trên võ đài, Đại trưởng lão đứng im bất động, sắc mặt tái nhợt, Vân Vũ nói lớn:
– Tất cả Vân gia nhân nghe cho rõ, Thiếu Hàn lòng lang dạ sói, hãm hại lão gia chủ, hạ độc gia chủ phu nhân, lén bán một số cửa tiệm của Vân gia, đút lót quan trên, cưỡng bức dân nữ, không việc ác nào hắn không làm.
Ta tuyên bố hắn từ nay không còn là trưởng lão của Vân gia.
Vị trí Đại trưởng lão sẽ do hội đồng trưởng lão chọn lựa.
Từ bây giờ, gia chủ Vân gia là Vân Doãn.
Kẻ nào có ý kiến thì lên đây.
Không gian im lặng bao trùm, Mã Nguyên bất ngờ lên tiếng:
– Nhị tiểu thư, Mã Nguyên ta xin đa tạ ngươi đã cho ta cơ hội minh oan.
Tâm nguyện của ta cũng đã hoàn thành, xin cáo biệt.
Mã Nguyên vừa quay lưng định bước đi thì giọng nói phía sau cất lên:
– Mã Nguyên thúc thúc, khoan đã.
Vân Doãn ta mới lên làm gia chủ, vẫn cần người bên cạnh hỗ trợ.
Thúc thúc từng bên cạnh phụ giúp phụ thân ta, không biết nay thúc thúc có thể bên cạnh giúp đỡ ta.
Mã Nguyên cảm động nói:
– Đa tạ ý tốt của cậu nhưng ta giờ chỉ là phế nhân chỉ e sẽ cản trở cậu.
Vân Doãn định nói gì đó nhưng Vân Vũ đã bá đạo nói:
– Mã Nguyên, ngươi giờ chỉ 45 tuổi vậy mà đã là ma pháp sư bát cấp.
Ngươi nói ngươi là phế vật vậy há là đang sỉ nhục nhiều kẻ.
Chân của ngươi kẻ nào nói không chữa được, ta bẻ cổ hắn.
Ta cũng không rảnh rỗi gì, ta cũng cần một người giám sát hắn.
Ngươi thấy sao?
Mã Nguyên dập đầu, nghẹn ngào nói:
– Mã Nguyên này nguyện làm trâu làm ngựa cho Vân gia.
Chết không từ nan.
Vân Vũ cười lớn nói:
– Hay lắm.
Ngươi mau đứng dậy.
Đập đầu nhiều như vậy đến Hoa Đà sống lại cũng không cứu được ngươi.
Hahaha! Người đâu mau đưa Mã tổng quản đi nghỉ.
Ngày mai ngươi bắt đầu phụ hắn.
Mã Nguyên dập đầu một cái rồi đứng dậy đi theo hạ nhân trở về phòng nghỉ.
Vân Vũ nói tiếp:
– Các ngươi còn không mau kéo cái xác này xuống.
Vân Vũ chỉ tay về hướng vị trí Thiếu Hàn đang đứng như trời chồng.
Khi nghe Vân Vũ nói hắn đã chết, mấy người kia phải rùng mình mấy cái.
Vài kẻ nhanh nhẹn chạy lên kéo cái xác xuống.
Nhưng vừa chạm vào họ lại rụt nhanh tay về vì cảm nhận được luồng hàn khí xâm nhập cơ thể.
Không cần nói họ cũng biết là ai ra tay.
Thấy mọi thứ được dọn dẹp sạch sẽ, Vân Vũ hài lòng nói:
– Mọi việc đã xong, các vị tổng quản có thể về nghỉ ngơi.
Các vị trưởng lão phiền các vị nhanh chóng hoàn tất thủ tục để ta còn đem giấy bổ nhiệm tân gia chủ lên quốc vương.
Doãn nhi, ngươi mau đi nghỉ.
Mai sẽ bận rộn.
Nghe Vân Vũ phân phó, không ai dám trái lời.
Chỉ sau một canh giờ, tất cả thủ tục đã hoàn tất.
Và hiện tại cô đang đứng trước mặt Hoàng Hoa quốc vương chờ hắn đóng ấn chấp thuận.
Hoàng Hoa quốc vương từ khi nhận được tin Vân Doãn là người được chọn giữ vị trí gia chủ thì thầm kêu khổ.
Vốn dĩ Bát trưởng lão là người của hắn cài vào Vân gia.
Hắn muốn nhân cơ hội này để thâu tóm Vân gia nhưng xem ra hắn quá xem thường tên tiểu tử này.
Vân Vũ thấy hắn chần chừ liền lên tiếng:
– Quốc vương, có gì không ổn.
Cần ta giúp ngài phân ưu.
Hoàng Hoa quốc vương thấy chiếc ghế của mình đang lung lay, hắn thầm oán hận Vân Vũ nhưng vẫn cố tỏ ra tươi cười nói:
– Vân ái khanh thật biết đùa.
Ta chỉ đang cảm thán Vân gia có quá nhiều người tài.
Hắn nhanh chóng đóng ấn, sai người giao giấy cho Vân Vũ.
Nhận được kết quả như mong muốn Vân Vũ tiêu sái quay người rời đi.
Hoàng Hoa quốc vương ngoại trừ ngồi đen mặt ra thì chẳng dám manh động.
Thấy Vân Vũ đã rời đi xa hắn mới phát hỏa đập vỡ tất cả mọi thứ trong tầm tay.
Hắn thầm nghĩ ” Vân Vũ, trước sau gì Vân gia của ngươi cũng rơi vào tay ta, còn ngươi sẽ sớm nằm dưới thân ta mà rêи ɾỉ xin tha.
Ngươi cứ cao ngạo đi.
Hahaha” nghĩ đến đây hắn cười man rợ làm thị vệ tưởng hắn bị dọa sợ phát điên.
Còn Vân Vũ, cô cũng chẳng muốn giáp mặt với kẻ ngụy quân tử kia, cô biết rõ kẻ đứng sau giật dây là hắn.
Cô nhất định khiến hắn trả giá.