Phế Vật Hay Quái Vật

Chương 39: Ném Đá Dấu Tay


Bạn đang đọc Phế Vật Hay Quái Vật FULL – Chương 39: Ném Đá Dấu Tay


Sau khi dùng vận tốc ánh sáng rời khỏi đông viện thì Tử Dạ đã đứng trước Viễn Quang tháp, nơi tu luyện ma pháp thuộc tây viện.

Người kia rất hay đến đây tu luyện, đứng canh một hồi thì Tử Dạ cũng thấy bóng dáng quen thuộc đi ra.

Rất yêu nghiệt, mồ hôi chảy từng giọt dọc theo thái dương chảy qua má rồi cổ, hắn thật muốn nhào đến ôm người kia vào lòng.

Nhưng hắn tự nhủ phải kiềm chế bản thân, phải thật nghị lực sau này mới có tiếng nói trong nhà.

Bởi vậy, Tử Dạ mang gương mặt lạnh lùng chặn đường người ta nói:
– Vân học trưởng, theo ta.
Lạnh lùng xoay người bước đi, có tỏ ra là mình ổn nhưng nội tâm hắn đang gào thét dữ dội, cầu xin người đó đi theo mình nếu không hắn thật không biết nên làm sao.

Cũng may hắn nghe thấy tiếng bước chân đều đều phía sau.

Đi được một đoạn khá xa vắng vẻ Tử Dạ mới xoay người lại nhìn chằm chằm mỹ nam trước mắt.
Vân Doãn mệt mỏi vừa bước ra Viễn Quang tháp thì đã bị người chặn đường.

Hắn cũng không mấy ngạc nhiên, ở học viện này ngoài thái tử ra thì không ai rảnh đi làm phiền hắn cả.

Vả lại hắn nghĩ thái tử đến đây để đòi công đạo cho công chúa, nhất là cái vẻ mặt lạnh tanh kia làm hắn càng cho rằng mình đúng.

Đã muốn gặp mặt nói chuyện đó thì hắn ngại gì mà không theo, người ta được quyền đòi công đạo cho muội muội chẳng lẽ hắn không được sao.

Có điều người đó cứ nhìn hắn chằm chằm như vậy có không quen.

Vân Doãn nhàn nhạt lên tiếnh phá tan bầu không khí quỷ dị:
– Thái tử muốn gặp ta có chuyện gì?
Tử Dạ giật mình thoát khỏi suy nghĩ vẩn vơ, hắn là đang nghĩ cách đưa ái nhân về nhà.

Bị hỏi hắn bỗng dưng luống cuống xoay qua xoay lại tìm thứ gì đó.

Hắn tự thấy mình rất tức cười rất mất mặt.

Tử Dạ chợt lấy tay vỗ đầu một cái, từ trong không gian giới chỉ lấy ra bọc vải đưa đến trước mặt Vân Doãn nói:
– Cho ngươi.
Vân Doãn nghi hoặc nhìn gói đồ trên tay thái tử rồi nhìn hắn.

Tử Dạ thấy vậy thì cầm tay Vân Doãn dúi gói nhỏ vào nói:
– Linh lực đan, giúp hồi phục tinh thần lực lúc cạn kiệt.

Cho ngươi.
Chưa kịp tiếp nhận thông tin, Vân Doãn đã không thấy bóng người trước mắt đâu.

“Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Gọi ta ra đây chỉ để đưa thứ này? Linh lực đan, dược phẩm ba sao tốt như vậy khi không cho ta? Rốt cuộc hắn có ý đồ gì? Không phải vì muốn thay hoàng muội trả thù chứ?”, trong lòng Vân Doãn là một tơ vò không lời giải đáp.

Hắn hết nhìn gói đồ rồi nhìn xung quanh, rốt cuộc có ai giải đáp thắc mắc hắn hay không.

Đắn đo một hồi hắn quyết định giữ lại món đồ tìm thời điểm trả lại.
Tử Dạ trốn trên cây nhìn người kia đã cất gói nhỏ vào không gian giới chỉ thì hí hửng rời đi không biết ý định người kia muốn đem đồ trả mình.

Nếu biết được hắn chính là tức muốn rơi lệ trước mặt người ta.
Thời gian nghỉ trưa cũng hết, tân học viên được lão sư triệu tập ra khoảng đất lớn, lau sậy um tùm, cỏ mọc quá nửa người.

Học viên dù khó chịu nhưng không dám kêu ca vì vẻ mặt đăm đăm của lão sư Nãi Lạp.

Không ít học viên hoang mang, Nãi Lạp lão sư không phải dạy thực hành sao? Sao lại bắt bọn hắn ra cái chỗ khỉ ho cò gáy này?
Nãi Lạp dĩ nhiên biết mấy tân học viên đó nghĩ gì, càng bất mãn hắn càng muốn cho bất mãn.

Nãi Lạp nói:
– Chia 2 đội, theo lý thuyết sáng bay được học, bắt đầu đánh trận giả.
Tân học viên nháo nhào.

Có tiếng rì rầm to nhỏ.

Nam sinh viên nói nhỏ:
– Cái gì chứ! Mới được nửa ngày đầu đã đánh trận giả.

Lão sư làm như sắp có chiến tranh không bằng.
Nam sinh bên cạnh cũng hưởng ứng:
– Đúng vậy.


Đánh.

Đánh.

Đánh cái đầu hắn ý.
Hai tên không biết trời cao đất dày cứ rì rầm nói xấu mà không biết có người đã đứng ở sau nghe hết.

Đang hăng say nói xấu thì hai tên đó cảm thấy lạnh sống lưng, xoay lại thì run rẩy ngã về sau, lắp bắp:
– L…lão…!sư…
Nãi Lạp trừng mắt nhìn bọn hắn nói:
– Hai người các ngươi, chung đội.

Những người còn lại tự động rút thăm chia đội.
Nói rồi hắn nhẹ nhàng lướt qua bỏ lại gương mặt trắng bệnh của hai tên thỏ đế kia.

Những học viên khác cũng không hơi đâu để ý bọn hắn, từng người lần lượt lên rút thăm.
Kết quả rút ra có chút phiền não, không như ý muốn.

Đội 1: Lam Dạ, Trí Tú, Trân Ni, Khương Tử, Mộc Kiến Phương vài người khác bao gồm hai tên kia.

Đội 2 dĩ nhiên là Lệ Sa, Thái Anh và vài người khác không quen biết.

Nhóm Lệ Sa bỗng dưng bị tách ra thì không mấy vui vẻ nhưng phải làm theo yêu cầu lão sư.
Lão sư nhìn đội hình một lượt, phát cho mỗi người một sợi dây, nói:
– Hai đội chia hai màu đen trắng, luật lệ chính là không chơi xấu, không gϊếŧ người, chỉ đả thương.

Ai phạm luật lập tức rời khỏi đây.

Sau hai canh giờ, đội nào còn nhiều thành viên đội đó thắng.

Thành viên còn lại của đội thắng được thưởng một nghìn kim tệ.

Đội thua bị phạt xách nước.
Toàn bộ ồ lên kinh ngạc xôn xao.

Thực sự thì một nghìm kim tệ chia ra mỗi người chỉ hơn trăm kim tệ nhưng hiện tại các học viên đại đa số chính là không một xu dính túi.

Đây chính là phần thưởng hấp dẫn đối với họ.

Nãi Lạp ho nhẹ vài tiếng rồi nhắc nhở:
– Các ngươi có nửa canh giờ để bày binh bố trận.

Trong thời gian này tuyệt đối không được xuất hiện đả kích nào từ hai đội.

Thời gian bắt đầu.
Hắn vừa dứt lời thì tất cả nháo nhào chạy đến đội của mình.

Hiện đứng trước mặt Lam Dạ có 8 người, đội cô có 9 người còn bên kia có 10 người.

Bọn họ đông người nhưng nhìn một lượt chỉ có Lệ Sa và Thái Anh là ma pháp sư tứ cấp còn lại chỉ là nhị cấp hoặc tam cấp.

Chất lượng còn kém bên nàng.

Nhưng nàng chính là đang đau đầu vì đội nàng chính là đang cãi nhau inh ỏi.

Hai tên gây rối kia thì kẻ nói người hứng:
– Ai làm đội trưởng đây?
– Kế hoạch là gì? Chi bằng để ta làm đội trưởng đi.
Nghe hắn muốn làm đội trưởng thì Khương Tử và Mộc Kiến Phương đồng thanh phản đối.

Khương Tử lớn giọng:
– Đô Úy Ty, Đô Thừa Hiến, huynh đệ hai ngươi lấy tư cách gì làm đội trưởng.

Ma pháp sư tam cấp? Ở đây hết người rồi sao?
Hai huynh đệ Đô gia trừng mắt:
– Thì sao? Ngươi không phải cũng ma pháp sư tam cấp sao? Ngươi lấy tư cách gì lên mặt?
Khương Tử nhếch môi cười tự đắc:
– Lấy tư cách là ma pháp song hệ! Thế nào.

Hai người các ngươi là song hệ sao?
Hai tên công tử Đô gia định nói tiếp thì bị khí tức bức người im bặt.


Trân Ni mặt không rõ biểu cảm lạnh nhạt nói:
– Hai ngươi còn gây rối thì chúng ta cũng không ngại khai trừ các ngươi.

Dù gì cũng không có luật cấm.

Hơn hết loại hai ngươi đội vẫn còn người, chỉ cần đánh tan đội kia, đội cũng có thể thắng.
Trí Tú bên cạnh gật đầu đồng tình:
– Không sai.

Vắng các ngươi thì bọn ta càng rảnh nợ.
Tiếp đó là hàng loạt cái gật đầu tán đồng từ những người khác.

Hai tên đó dù ngu ngốc thế nào vẫn hiểu nên im lặng là tốt nhất.
Sau khi bọn hắn im lặng thì Khương Tử mới nhìn mọi người rồi nhìn Lam Dạ nói:
– Ta thấy tất cả những người ở đây có tư cách lãnh đạo nhất vẫn là công chúa đi.

Ai phản đối?
Tuy hắn hỏi ai phản đối nhưng sắc mặt biểu hiện giống như ngươi thử phản đối xem có thấy ngày mai.

Dĩ nhiên không ai phản đối.

Hắn xoay sang cười nhìn nàng nói:
– Công chúa, mọi người xin nghe theo chỉ thị của người.
Lam Dạ cau mày trong lòng khó chịu.

Nàng chính là không muốn làm mấy cái này, nàng đã cố tình không nói gì để mọi người không chú ý.

Vậy mà tên này còn lôi nàng ra làm người đứng đầu ngọn gió.

Lam Dạ nhàn nhạt nói:
– Ta không làm.

Cái này giao cho Khương công tử là tốt nhất.

Không nên khiêm tốn mà từ chối.
Khương Tử không hiểu lý do.

Hắn làm gì không tốt sao.

Nhưng hắn lại nghĩ có lẽ nàng xem thường chức vụ này nên không nhận.

Công chúa đã nói vậy hắn đành nhận lời.

Hắn hắng giọng nói:
– Hảo! Vậy ta sẽ làm đội trưởng.

Mọi người nghe rõ sự sắp xếp của ta.

Đội địch hơn ta 1 người nhưng sức mạnh tổng quan không bằng ta.

Cần chú ý Thái Anh và Lệ Sa.

Trí Tú và Trân Ni sẽ chịu trách nhiệm đối phó hai người họ.

Còn lại cứ tha hồ tấn công kẻ yếu hơn mình.
Hắn vừa dứt lời thì Trân Ni lên tiếng phản đối.

Tất cả ánh mắt đổ dồn vào nàng.

Nàng không hề do dự, dõng dạc nói:
– Kế hoạch quá nhiều sơ hở.

Thứ nhất, cử ta và Trí Tú cản chân Lệ Sa và Thái Anh là không ổn.

Thứ hai, đây là hoạt động tinh thần đồng đội, mỗi người tách riêng, gặp mai phục chính là không còn ai.
Khương Tử nghe vậy thì đen mặt lại nhìn xung quanh.


Bọn họ đều tỏ ra tán thành ý kiến của Trân Ni.

Khương Tử thẹn quá hóa giận nói:
– Vậy ngươi muốn thế nào?
Trí Tú không đợi Trân Ni nói liền dõng dạc:
– Cần thêm người hỗ trợ, cần các ngươi bỏ đi cái tôi công tử tiểu thư làm ơn nâng cao tinh thần đồng đội chút.
Lam Dạ đau đầu lấy hai tay xoa thái dương lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện nếu để lâu nhất định xảy ra gây gổ:
– Thời gian sắp hết, hai người còn thời gian cãi nhau?
Sau một hồi ngươi nói ta cãi thì rốt cuộc đội nàng cũng có kế hoạch cụ thể.

Mộc Kiến Phương, Trí Tú, Trân Ni tìm cách tách hai người kia ra khỏi đội hình còn những người còn lại sẽ thực hiện mai phục người còn lại.
Họ vừa bàn xong kế hoạch thì cũng là lúc lão sư báo hết giờ.

Lam Dạ quét mắt một vòng xung quanh.

Không hề thấy động tĩnh từ đội địch.

Những người đội nàng đều đang nằm dưới đất núp dưới cây lau sậy um tùm chờ thời cơ.

Nàng có linh cảm mọi chuyện không dễ dàng như vậy.
Trân Ni ghé sát người Trí Tú nói nhỏ:
– Ngươi đoán bên Lệ Sa có chiến thuật gì?
Trí Tú ầm ừ một lúc rồi đưa quyết định:
– Bên đó nhất định Lệ Sa làm đội trưởng, với tính cách của muội ấy sẽ phát động cuộc tập kích bất ngờ.
Trân Ni gật đầu định nói gì đó thì nghe tiếng xột xoạt phát ra từ phía sau.

Dự cảm không lành, nàng đứng bật dậy hét lớn:
– Tất cả rời khỏi vị trí, có bẫy!
Trân Ni vừa dứt lời thì phía sau bọn họ xuất hiện hàng loạt sợi dây gai ập đến.

Tất cả mau chóng nhảy ra khỏi chỗ ẩn nấp dùng ma pháp ném về phía sợi gai.

Tiếng cười lanh lảnh đáng sợ phát ra thu hút chú ý của họ nhưng tuyệt nhiên không thấy người.

Kinh hãi chính là cảm giác bao trùm lên đội Lam Dạ.

Nàng dùng tinh thần lực dò xét xung quanh.

Nàng bất giác mỉm cười lẩm bẩm:
– Ở trên cây.
Đứng cạnh nàng có Trân Ni, Trí Tú và Khương Tử, nghe nàng lẩm bẩm thì dõi mắt lên cây tìm kiếm gì đó.

Khương Tử giật mình như phát hiện ra gì đó, hắn hét lớn:
– Tổng công kích cái cây đó.
Hắn chỉ thẳng cái cây cách họ vài dặm.

Lam Dạ, Trân Ni, Trí Tú nghe vậy thì đồng thời giật mình quát:
– Không phải chỗ đó.
Nhưng những người kia đã đồng loạt nhảy lên tấn công theo lời Khương Tử.
*Vút.

Vút.

Vút* Từ đâu một trận bão tên bay đến bọn họ.

Khương Tử cắn răng huy động sức mạnh ma pháp bảo hộ bản thân, lẩm bẩm:
– Chết tiệt! Mộc tiễn bão.
Hắn là ma pháp tam cấp còn chật vật như vậy huống hồ những kẻ yếu hơn.

Kết quả chỉ sau đòn tập kích từ đội địch, thành viên đội hắn chỉ còn Lam Dạ, Trí Tú, Trân Ni, Mộc Kiến Phương và hắn.

Những người khác đều bị thương không còn khả năng chiến đấu đã bị lão sư gọi ra.
Năm người đứng quay lưng lại vào nhau tăng cường mọi giác quan.

Mặt đất chợt rung chuyển, bỗng nhiên sụp xuống.

Năm người đồng loạt nhảy lên.

Đòn tập kích này chưa hết đã xuất hiện đòn tập kích khác.

Bão lửa từ tứ phía bắn thẳng về phía họ.

Cả năm người thầm kêu không ổn, tiếng hét thất thanh kêu lên.

Nhưng không phải từ bọn họ mà là ở khoảng cách ở cái cây không xa.
Bóng người vô lực rơi từ trên xuống, lúc gần chạm đất thì đã biến mất khỏi vòng chiến.

Đội địch mất một người.

Dù mấy người kia thắc mắc nguyên do nhưng đây không phải lúc thích hợp.
Cả năm người an toàn đáp xuống đất.


Người họ đều ướt đẫm, chật vật.

Khương Tử tức giận:
– Chết tiệt.

Liên hoàn tập kích như vậy muốn gϊếŧ người sao.
Lam Dạ vẫn im lặng đánh giá xung quanh nói:
– Một canh giờ vừa rồi bọn họ liên hoàn tấn công như vậy nhất định tổn hại không ít tinh thần lực.

Nam nhân ban nãy là một điển hình.
Bốn người kia nghe vậy mới nhớ lại.

Kiến Phương nói:
– Ta còn tưởng hắn bị làm sao, hóa ra là cạn kiệt tinh thần lực.
Trí Tú bĩu môi nói:
– Ngươi nghĩ hắn bị loại vì cạn kiệt tinh thần lực?
Kiến Phương ngơ ngác hỏi:
– Lẽ nào không phải?
Lam Dạ lắc đầu nói:
– Không! Hắn là bị đả thương trong lúc suy kiệt mới bị loại.

Còn kẻ đả thương hắn là ai thì không rõ.
Lúc này mọi ánh mắt lại đổ dồn về Khương Tử.

Hắn không phải mọi khi rất ồn ào sao.

Nay bàn đến chuyện này lại im bặt.

Lam Dạ nghi ngờ hỏi:
– Khương Tử, ngươi biết?
Khương Tử trán chảy đầy mồ hôi, hắn nuốt nước bọt ực một cái rồi lắc đầu.

Nhìn cũng biết hắn đang nói dối.

Lam Dạ trầm giọng xuống đáng sợ nói:
– Khương Tử, ngươi không mau nói!
Khương Tử dù có chết cũng không nói, hắn lùi ra xa lắc đầu nguầy nguậy.

Lam Dạ nheo mắt nhìn hắn, đồng tử nàng chợt co lại vẻ mặt bỗng chốc sợ hãi.

Khương Tử nhìn vậy thì theo ánh mắt nàng nhìn ra sau, chợt có gì đó lóe sáng trước mắt hắn.

Khương Tử chỉ kịp lấy tay che mắt lại, hắn bỗng cảm thấy có ai đó đẩy mình ra.

Cả người hắn đổ xuống đất.
Khương Tử mở mắt ra thì thấy Lam Dạ đứng trước mặt, tay nàng đang xách cổ một tên nam tử đã bị ngất.

Lòng hắn thầm kêu không ổn.

Lam Dạ nhìn hắn lạnh giọng:
– Nói! Hắn là ai?
Khương Tử lắp bắp:
– L…!là…!người của đội địch.
Lam Dạ thấy hắn không nói nữa thì tiếp tục hỏi:
– Sao hắn lại đỡ đòn cho ngươi?
Kỳ thực ban nãy nàng thấy đạo tên bay đến phía sau Khương Tử, nàng định nhảy ra cứu hắn thì từ đâu một nam tử nhảy đến đẩy Khương Tử ra.

Hắn chính là lấy thân mình cứu tên này.

Quan trọng là hắn không trong đội nàng.

Có ai lại xả thân cứu kẻ địch không.

Khương Tử thấy đáy mắt nàng xuất hiện tia sắc lạnh thì run rẩy nói:
– Hắn là biểu đệ của ta, Khương Thư, trước khi bắt đầu đấu trận ta có phái hắn làm tay trong để….
Hắn nói đến đây thì ngừng lại cúi ngằm mặt xuống.

Lam Dạ cũng khá bất ngờ khi nghe hắn nói vậy, nàng thở dài, ném nam nhân đang ngất xỉu cho Khương Tử nói:
– Ngươi đem hắn ra ngoài đi.

Khi nãy ngươi bị ngất, lão sư có lệnh, sau khi ngươi tỉnh liền rời khỏi trận đấu.

Ngươi phạm luật.
Khương Tử gật đầu như đã hiểu, hắn đem biểu đệ mình rời khỏi.
Bây giờ đội nàng chỉ còn 3 người.

Mộc Kiến Phương ban nãy cũng bị đạo tên tấn công, đã bị loại.

Bên kia còn 8 người.

Trận đấu 3 với 8, thật không cân sức đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.