Bạn đang đọc Phế Vật Hay Quái Vật FULL – Chương 33: Hoang Mang
*Két…..!*
– A! Ta không có thấy gì cả!
Tiểu Thúy vội vã đóng cửa lại.
Nàng lấy tay đè lên ngực mình xoa xuống, hai má ửng hồng, lẩm bẩm:
– Chết ta rồi.
Trái tim ngoan, ổn định nào.
Không phải như những gì vừa thấy.
Trong sáng lên.
Bình tĩnh.
Tiểu Thúy không phải tự dưng xuất hiện mà là nàng phát hiện mình làm rơi chiếc trâm cài.
Nàng đã tìm một lượt ở phòng mình nhưng không thấy nên mới vào phòng công chúa tìm thử.
Chẳng biết lý do gì nàng lại không gõ cửa dẫn đến việc phải nhìn thấy cảnh tượng làm con tim nàng nhảy múa.
Trấn định tinh thần một hồi, Tiểu Thúy hít vào thở ra lấy dũng khí gõ cửa.
Lập tức cửa mở ra, chưa kịp nói gì thì vật nhọn màu ngọc bích quen thuộc xuất hiện trước mắt nàng:
– Tiểu Thúy, trâm cài của ngươi đây.
Tiểu Thúy vội nhận trâm cài từ Vân Lãng.
Vân Lãng vội vã đi ra ngoài.
Tiểu Thúy ngó đầu vào trong thì thấy Lam Dạ đang ngồi khép nép trên ghế, mặt cúi gằm xuống, hai tay khẩn trương, vô thức vò vạt váy đến nhàu nhĩ.
Tiểu Thúy từng bước đến gần phát hiện mặt nàng đỏ ửng, nàng bịt miệng tránh cười ra tiếng nhưng không được.
Lam Dạ nghe thấy tiếng cười thì mặt càng đỏ hơn, nàng dậm chân đứng dậy đi đến giường nằm úp mặt xuống gối.
Tiểu Thúy mím môi kìm nén tiếng cười đến lay người nàng nói:
– Công chúa, người dậy ăn gì đó đi.
Người ta đã đích thân nấu, mang lên đây rồi.
Chả lẽ công chúa ốm thật sao, ốm nên mặt mới đỏ như vậy.
Tiểu Thúy cố kéo dài ngữ điệu câu cuối châm chọc nàng.
Lam Dạ bật dậy, môi mím chặt dùng sức đẩy Tiểu Thúy ra ngoài.
*Rầm* Tiểu Thúy gập cả người cười đến ho sặc sụa.
Nàng đứng trước cánh vừa bị đóng lại không thương tiếc nói vọng vào:
– Khụ….!khụ….!công chúa….!nhớ ăn đó.
Ta đi đây.
Khụ…!haha…
Lam Dạ mặt đỏ gay, Tiểu Thúy càng nói càng làm nàng nhớ lại cái cảnh tượng ban nãy.
Nàng bất giác đưa tay lên môi mình cảm thán “Tại sao có thể mềm như vậy còn ngọt” Lam Dạ giật mình vì suy nghĩ ấy, nàng lắc đầu nguầy nguậy, mặt càng đỏ tợn.
Mắt nàng hướng đến bàn ăn, nhớ lại lời Tiểu Thúy nói rồi đi đến.
Nàng nhìn mấy món đó lẩm bẩm:
– Thật sự là tự tay nấu sao? Không phải nhờ nhà bếp?
Nàng không phải chưa từng nghe qua lời đồn Vân Lãng nấu ngon sánh trù sư 5 sao, nhưng nàng không tin.
Thậm chí mấy ngày nay mấy món nàng ăn dù nghe nói đó là Vân Lãng nấu thì nàng nghĩ cô chỉ phụ giúp hoặc phân phó mấy người kia làm.
Nàng không tin trên đời này lại có người hoàn hảo như vậy, vừa là ma pháp sư, chiến sĩ lại còn là trù sư.
Nhưng nhớ lại mấy lời cô và Tiểu Cẩm nói lúc dùng bữa nàng thật nghi hoặc.
Mải miết suy nghĩ thế nào, Lam Dạ không hay đã giải quyết phân nửa số thức ăn.
Đến lúc nhìn lại mới đỏ mặt buông đũa.
Bất chợt có tiếng gõ cửa, Lam Dạ trấn định tinh thần, gương mặt dần trở lại như ban đầu, chậm rãi mở cửa.
Bao nhiêu cố gắng của nàng lập tức tan biến khi thấy gương mặt phóng đại của Vân Lãng.
Cô đang bưng chậu nước ấm.
Thấy nàng không có ý định cho mình vào nên cô nói:
– Công chúa, Tiểu Thúy kêu ta đem nước ấm cho người.
Người có thể để ta vào thu dọn không?
Lam Dạ cả người cứng ngắc né ra một bên cho cô vào.
Vân Lãng sau khi thu dọn giường nệm quay ra vẫn thấy Lam Dạ mặt đỏ đứng im bất động ngoài cửa thì vội chạy lại.
Tay cô đặt lên trán nàng ôn nhu nói:
– Người ốm sao?
Lam Dạ giật mình trước hành động đột ngột của cô, nàng lắc đầu né tránh đi đến bên giường nói:
– Ngươi để nước lại rồi ra đi.
Ngữ khí lạnh lùng làm cô thoáng bất ngờ.
Nở nụ cười, Vân Lãng để lại chậu nước, thu dọn nốt mấy món ăn rồi lui ra ngoài.
Cả quá trình cô không nhìn nàng, cô có cảm giác nàng không muốn thấy cô lúc này.
Trở về phòng, Vân Lãng uể oải nằm xuống giường, nhớ cản hai người môi chạm môi cô chợt mỉm cười.
Nhưng ngay sau đó là hình ảnh nàng lạnh lùng với cô khiến Vân Lãng thấy khó chịu, hơi thở nặng nề, ở ngực có cảm giác như có ai đó đang bóp nghẹt.
Cô lẩm bẩm:
– Lẽ nào nàng bài xích ta.
Đáng lẽ không nên kéo nàng lại.
Giờ phải làm sao? Nàng ghét ta? Bài xích?
Một người cứ lẩm bẩm không biết trời đất, một người thì nằm gói mình chặt trong chăn chỉ để lộ cái đầu lăn qua lăn lại trên giường với gương mặt đỏ bừng.
*Cốc! Cốc! CỐC! CỐC* Tiếng gõ cửa ngày một lớn.
Vân Lãng khó chịu ra mở cửa.
Một nam một nữ đứng trước cửa phòng cô.
Nam nhân vẻ ngoài thư sinh nho nhã tay phe phẩy quạt, người kia thì yểu điệu thục nữ.
Vân Lãng nhìn họ nói:
– Mộc tiểu thư đến tìm ta có việc gì?
Nam nhân kia gập quạt lại giọng kiêu ngạo:
– Ngươi biết người trước mặt là tiểu thư mà còn ra vẻ như vậy.
Ngươi thật không biết điều.
Vân Lãng đạm bạc nói:
– Nàng là tiểu thư thì sao? Tiểu thư thì cũng là của Mộc gia, không can hệ đến ta.
Nếu việc quan trọng thì hoan nghênh, không thì mời đi.
Nam nhân đó cắn răng đè nén tức giận:
– Công tử, lần này tiểu thư ta đến là thay mặt lão gia mời công tử đến Mộc gia chúng ta làm thượng khách.
Mộc Kiến Phương tiếp tục nói:
– Phụ thân ta đã nghe danh Ái công tử từ lâu, nay công tử đến Cố Đô, Mộc gia ta thật muốn tiếp đãi công tử.
Vân Lãng cười lạnh:
– Mộc gia thật hay.
Công chúa đến đây còn không được nhận tiếp đãi, ta làm thuộc hạ của người lại nhận được đặc cách này.
Thật muốn biết Mộc gia nghĩ thế nào.
Sắc mặt hai người liền đen lại.
Cô nói như vậy khác nào nói Mộc gia không biết phép tắc trên dưới, xem thường hoàng thất.
Mộc Kiến Phương nhanh chóng lấy lại tinh thần:
– Việc này phụ thân có nói đến, vì lo công chúa vốn thể trạng yếu ớt, không tiện ra ngoài nên không mời người đến.
Ái công tử nói vậy thật không phải.
Vân Lãng nói:
– Lo công chúa mệt.
Vậy còn ta? Không đáng để lo?
Nam nhân kia không nén được tức giận:
– Ngươi đi hay không thì nói một lời.
Là cẩu tử của người ta mà cậy mặt hống hách.
Nếu không phải ngươi thân cận công chúa thì đừng mơ Mộc gia ta để ý đến loại chó theo đuôi như ngươi.
Mộc Kiến Phương giật mình lườm hắn nói:
– Im miệng.
Mộc Kiến Phương vội nhìn biểu cảm cô nhưng vì cô đang đeo mặt nạ nên không rõ.
Mộc Kiến Phương định giải thích xin lỗi thì luồng nhiệt tập kích mạn sườn.
Nam nhân kia vội xoay người ra đỡ thay nàng.
Cây quạt của hắn bị cháy xém, cả người lui một bước.
Hắn và Mộc Kiến Phương kinh hoảng nhìn nữ nhân trước mặt.
Mộc Kiến Phương vội cúi người:
– Công chúa.
Cả người nàng ta cùng nam nhân kia bất giác rùng mình.
Mộc Kiến Phương thấy sắc mặt nàng không tốt thì đoán nàng đã nghe được mấy lời ban nãy nên giải thích:
– Công chúa, hoàn toàn lời nói ban nãy….
– Câm miệng.
Ta đếm đến 10, ngươi cùng hắn không đi khỏi đây thì đừng trách Mộc gia thiếu hai nhân khẩu.
Một…..!hai….!ba…..
Lam Dạ tỏa khí bức người, hai người kia vội đứng dậy rời khỏi Lưu Bích Thủy.
Nhìn bọn họ rời đi, ánh mắt rực lửa của nàng án ngữ lên con người đứng bất động kia.
Thấy cô không nói gì nàng càng sinh khí:
– Sao không nói gì?
Vân Lãng thản nhiên hỏi:
– Nói gì? Tại sao phải nói?
Lam Dạ tức giận chạy đến đẩy mạnh Vân Lãng làm cô mất đà ngã phịch xuống đất.
Nàng tức giận nói:
– Ngươi….!đầu gỗ!
Vân Lãng thất thần ngồi dưới đất.
Rốt cuộc tại sao lại hành xử với cô như vậy.
Như vậy là quan tâm hay ghét bỏ.
Lúc tên kia nói như vậy cô đã định ra tay dạy bảo hắn thì nàng lại xuất hiện hành động một tràng bá đạo như vậy.
Lúc đó cô vừa vui vừa sợ, sợ đến mức hai lòng bàn tay cô ướt sũng.
Mà lý do vì sao như vậy thì lại không rõ.
Cô cần người giải thích.
Nghĩ vậy Vân Lãng đứng dậy đi tìm quân sư của mình.
Đến trước cửa phòng Trí Tú cô không khách sáo gõ cửa liền một mạch đẩy cửa.
Tiếng la thất thanh từ trong vọng ra.
Vân Lãng vội vàng nói xin lỗi rồi đóng cửa lại.
Lúc sau cửa được mở ra.
Trân Ni hai má đỏ bừng nói:
– Đệ vào đi.
Vân Lãng cứng ngắc gật đầu bước vào.
Lúc đi qua cô còn thấy vết hồng trên cổ nàng.
Vào trong thì thấy Trí Tú mát ai oán chứa đầy phẫn nộ nhìn cô:
– Đệ đến đây làm gì?
Vân Lãng nhướn mày trêu chọc:
– Lẽ nào không hoan nghênh ta? Ta đến không đúng lúc sao?
Trân Tri vừa ngồi xuống bên cạnh Trí Tú nghe vậy thì cúi ngằm mặt, không quên tặng người bên cạnh cái nhéo vào eo.
Trí Tú hít ngụm khí, trừng mắt nhìn Vân Lãng:
– Mới sáng sớm đã tìm ta có chuyện gì?
Vân Lãng không từ bỏ vẫn tiếp tục châm chọc:
– Trí Tú huynh vẫn biết giờ sáng sớm.
Mới sáng vậy đã hoạt động mạnh sao?
Trí Tú nghiến răng chịu đau nói:
– Đệ không nói mấy lời như vậy không được sao? Có chuyện gì nói đi.
Muốn gϊếŧ người không dao à.
Vân Lãng liền thu lại vẻ vui đùa, buồn rầu nói:
– Ta gây chuyện lớn rồi.
Hai người kia lập tức đồng thanh:
– Chuyện gì?
Vân Lãng không để ý, cô kể lại chuyện cho họ nghe.
Mở xong thì thấy họ mắt mở lớn, miệng không ngậm lại được.
Trí Tú nhìn cô hỏi:
– Đệ thật sự làm vậy?
Vân Lãng lắc đầu:
– Ta không cố ý.
Tai nạn.
Trí Tú bĩu môi, ngón tay lắc lắc:
– Không nên như vậy.
Tai nạn nhưng là ngươi cướp đi nụ hôn của người ta, còn nhìn thấy những thứ không nên thấy.
Nên chịu trách nhiệm a.
Trí Tú vốn định trêu cô trả thù nhưng Vân Lãng cả người cứng ngắc tin là thật, hỏi:
– Ta chịu trách nhiệm?
Trí Tú nén cười, bày ra bộ mặt nghiêm túc nói:
– Đúng vậy.
Nữ nhân rất xem trọng việc này, chưa kể nàng là công chúa lại càng để ý.
Ngươi làm thì nên nhận.
Vân Lãng khổ sở nói:
– Nhưng nếu nàng không chấp nhận.
Bài xích ta.
Chưa kể, nàng đã biết thân phận nữ nhân của ta.
Tự dưng nữ nhân đứng trước mặt mình nói sẽ chịu trách nhiệm cho cả đời mình, nàng sẽ chấp nhận sao.
Chưa hết….
– Dừng!
Trân Ni lên tiếng cắt ngang lời cô, nói:
– Ngươi nghĩ nhiều như vậy làm gì? Dáng vẻ này không phải Vân Lãng hay Ái Dạ bọn ta biết.
Người bọn ta biết là người dứt khoát, quyết đoán.
Nàng không chấp nhận thì thôi.
Tìm cách khác.
Nghĩ nhiều làm gì.
Trí Tú bên cạnh vỗ hưởng ứng:
– Không sai! Nương tử ta nói gì cũng đúng.
Trân Ni liếc mắt lườm Trí Tú rồi nhìn cô nói:
– Ngươi nên suy nghĩ kỹ càng khi gặp nàng nên nói những gì.
Tuyệt đối không được để nàng nghĩ là ngươi bị ép buộc, cố gắng thể hiện sự chân thành lên.
Trí Tú ngồi bên cạnh gật đầu rồi nói:
– Đúng vậy.
Về khoản này, ngươi đi tìm Lệ Sa đi.
Chứ ta không biết chỉ ngươi nên nói gì đâu.
Khi nào cần người hướng dẫn cái khác thì ta sẵn sàng.
Vân Lãng nhếch môi tỏ ra ghét bỏ cô nói:
– Ta vốn định xin lời khuyên từ huynh.
Ai ngờ người cho ta lời khuyên hữu ích từ đầu đến giờ là Trân Ni tỷ.
Thất vọng tràn trề.
Trân Ni tỷ, ta đi đây.
Cảm tạ ngươi.
Vân Lãng ra ngoài không quên đóng chặt cửa.
Cô lại đi tìm Lệ Sa như Trí Tú nói.
Cửa vừa đóng thì Trí Tú lập tức nhoài người sang ôm lấy Trân Ni đặt nàng lên đùi mình nói:
– Nương tử thật giỏi a.
Giỏi như vậy phải thưởng rồi.
Cô bày bộ dạng háo sắc chuẩn bị tấn công vùng đồi núi trước mắt thì cảm giác đau nhói ở tai truyền đến cùng giọng nói tức giận:
– Còn muốn! Đêm qua hành ta đến hỏng còn chưa đủ.
Ta đói rồi, mau đem đồ ăn lên.
Còn muốn lập tức ăn chay một tháng.
Nói rồi nàng đứng dậy, hai tay khoanh trước ngực ra hiệu cảnh cáo.
Trí Tú ôm tai uất ức đi ra khỏi phòng, nếu không bị phá giữa chừng có phải cô được ăn sáng trên giường rồi không.