Bạn đang đọc Phế Vật Hay Quái Vật FULL – Chương 3: Lần Đầu
Vừa bước ra khỏi Đại Sự đường, Vân Vũ đi thẳng đến chỗ của Vân Doãn.
Vừa đến, hình ảnh của nam hài tử lăn lộn dưới đất khóc nháo.
Xung quanh không thấy bất kỳ một gia nhân nào.
Cô bất giác làm Vân Vũ nhíu mày, bước nhanh đến chỗ hài tử ấy.
Cô lập tức bế hài tử lên, phủi bụi quần áo cho hài tử, ôn nhu hỏi:
– Doãn, sao lại không ngoan?
Hài tử khóc càng lớn, nức nở nói:
– Cô cô…!Doãn nhi nhớ…!mẫu thân.
Hôm nay…!bọn nhóc ở học viện nói ta…!chúng nói ta là đứa trẻ bị …!bị phụ mẫu ghét bỏ.
Nên …!nên…!phụ thân…!mẫu thân mới bỏ đi.
Nói xong, Vân Doãn òa khóc.
Đây là lần đầu tiên Vân Vũ thấy Vân Doãn khóc nháo lớn như vậy, cô thật không biết dỗ hắn như thế nào.
Tay chân cô lúc này lại tỏ ra luống cuống, mặt cũng tỏ ra vẻ lúng túng, vội vàng hống đứa bé:
– Doãn nhi ngoan, nít đi, không khóc.
Cô cô cũng rất nhớ mẫu thân ngươi a.
Ngươi tin cô cô, mẫu thân rất yêu thương ngươi và Lãng nhi, chỉ là nàng đang đi tìm phụ thân ngươi.
Nàng sẽ tìm được phụ thân ngươi cả nhà đoàn tụ.
Được chứ?! Doãn nhi phải thật mạnh mẽ để bảo vệ tiểu muội muội đúng không?
Nói ra những lời như vậy tâm Vân Vũ rất đau, cô không những gạt hài tử 6 tuổi mà gạt cả chính bản thân mình.
Còn Vân Doãn, dù gì hắn vẫn là một tiểu hài tử, chỉ cần dỗ ngọt một chút là được.
Tiếng khóc nhỏ dần lạt, hắn đưa ánh mắt còn đọng nước ngước lên nhìn Vân Vũ, sụt sùi hỏi:
– Cô…!cô…!không gạt Doãn nhi?
Trước hình ảnh hài tử đáng thương như vậy, cô thực không nỡ nói ra sự thật.
Cô liền lảng tránh sang vấn đề khác, hỏi:
– Doãn nhi, hạ nhân đâu lại để ngươi ở đây một mình?
Vân Doãn ấp úng trả lời:
– Là…!là…!con…!đuổi họ đi.
Con…!nói nếu họ không đi thì…!thì sẽ bảo cô cô phạt họ!
Hắn vừa nói vừa cúi thấp đầu xuống, trông rất đáng thương.
Nhưng lần này lại không nhận được một lời nói ôn nhu từ Vân Vũ, thay bằng đó là ngữ khí đầy tức giận:
– Cô cô đã dạy ngươi thế nào? Chẳng lẽ ngươi quên? Quên thì để cô cô nhắc lại cho ngươi nhớ.
Vân Doãn bất giác sợ hãi, đây là lần đầu cô cô tức giận, trông thật đáng sợ.
Vân Doãn lí nhí đáp:
– Con…!không có quên.
– Không quên? Vậy mau nói ngươi đã phạm lỗi gì? Phải phạt làm sao?
Nghe đến từ “phạt” Vân Doãn thực sợ hãi a.
Hắn nhớ lần đầu tiên mình phạm lỗi bị mẫu thân đánh đòn đến 2 ngày sau mới đi lại được.
Vân Doãn run rẩy đáp:
– Con phạm lỗi…!dựa vào có cô cô mà ngang ngược với mọi người còn…!dùng uy của cô…!dọa nạt họ.
Hình phạt thì…!con không biết.
Thấy hài tử dám nhận lỗi, Vân Vũ dần hạ hỏa, cộng thêm dáng vẻ khả ái khi nhận lỗi kia, Vân Vũ thật muốn nựng đứa nhỏ này.
Nhưng lần này cô phải nghiêm túc không thể như những lần trước.
Không thể để sau này hắn lớn lên thành một kẻ cậy quyền thế, cô thực không yên tâm khi giao Vân gia lại cho hắn.
Thấy cô cô im lặng không nói mà cứ nhìn mình, Vân Doãn tưởng cô cô đang rất giận mình.
Mặt càng cúi gằm xuống.
Lúc này, Vân Vũ mới lên tiếng:
– Cô cô phạt ngươi cấm túc 1 tháng, cũng không cần đến học viện.
Trong 1 tháng ngươi phải từ ma pháp sư nhất cấp lên nhị cấp.
Như sét đánh ngang tai, Vân Doãn thực muốn khóc tiếp nha.
Hắn giờ lại muốn bị đánh đòn hơn.
Hắn dù chỉ là hài tử 6 tuổi nhưng cũng đủ biết để lên cấp quả không dễ dàng gì.
Suốt một năm tu luyện mà hắn vẫn là ma pháp sư nhất cấp a.
Cô cô tưởng hắn là thiên tài sao?
Thấy biểu cảm méo mó trực khóc của hài tử, cô liền nói chấn tĩnh tinh thần kia:
– Một mình ngươi thì không thể nhưng có thêm cô cô thì có thể.
Vừa nói cô vừa đưa tay xoa đầu hài tử.
Nghe thấy cô cô sẽ giúp mình thăng cấp, hắn thực ngạc nhiên, không biết dây là bị phạt hay được thưởng nữa.
Thấy hài tử vẫn chưa tin lời mình nói, Vân Vũ liền bế hài tử lên nói:
– Hình phạt của ngươi bắt đầu từ hôm nay nhưng trước hết cô cô sẽ cho ngươi gặp tiểu muội muội.
Trong một tháng này, ngoài cô cô ra ngươi sẽ không được gặp ai đâu.
Giờ đã tin mình bị phạt chưa?
Kết thúc lời nói kia là tiếng cười vang của Vân Vũ.
Vân Doãn thực muốn chết nha.
Hắn thầm nhủ “Cô cô, người đừng cười nữa có được không? Sao ta thấy cô cô cười thật đáng sợ.
Huhu”.
Cảm nhận hài tử trong lòng mình bỗng trở lên cứng ngắc, Vân Vũ liền cúi xuống xem xét hài tử nhưng khi nhìn thấy gương mặt méo mó của hài tử nàng thực muốn tìm nơi nào đó để chui vào nha.
Tại sao ai nghe thấy điệu cười của nàng đều có biểu cảm như vậy.
Hai người cùng đi đến chỗ Vân Lãng.
Nơi Vân Doãn, Vân Lãng ở không đâu khác chính là Như Sương viện – tiểu viện của Tần Lam.
Kể từ ngày Tần Lam mất, đây là lần đầu tiên cô trở lại đây.
Cô và Vân Doãn vừa bước đến cửa gian phòng của Vân Lãng thì từ bên trong vọng ra tiếng cười của Thanh Thanh – bằng hữu của Vân Vũ.
Từ lúc biết tin Tần Lam qua đời, Thanh Thanh đã tức tốc đến Vân gia để xem tình trạng của Vân Vũ, giúp nàng điều tra chuyện 2 năm qua của Vân gia.
Nhờ vậy, suốt thời gian qua, dù lo việc hậu sự cho Tần Lam, Vân Vũ vẫn nắm bắt được tất cả tình hình ở Vân gia.
Nghe thấy tiếng cười từ trong vọng lại, Vân Doãn vội vàng tụt xuống, mở cửa, chạy đến bên Thanh Thanh làm nũng:
– Thanh Thanh cô cô, người đến chơi a.
Lâu rồi người mới đến nha, Doãn nhi rất nhớ người nha.
Nói rồi, hắn hôn chụt một cái rất kêu lên má Thanh Thanh.
Hành động đáng yêu của hài tử làm nàng thêm cao hứng.
– Ha! Ha! Doãn nhi, ngươi thật đáng yêu.
Hai huynh muội các yêu đều đáng yêu.
Vũ, ngươi thấy chúng khả ái như vậy không bằng cho ta nuôi.
Ngươi suốt ngày bận bịu cũng không chăm sóc được chúng nha.
Khi nãy, lúc ta đến thăm tiểu Lãng, nàng ở một mình còn khóc rất lớn.
Vân Vũ vốn đang chăm chú quan sát dung mạo của tiểu nữ hài đang nằm ngủ trong nôi kia.
Thật không hiểu ban nãy Thanh Thanh cười cái gì.
Nghe đến đoạn nàng nói tiểu hài tử khi nãy khóc lớn cô mới lên tiếng:
– Tại sao tiểu Lãng lại khóc? Hạ nhân ở đâu?
Vân Vũ vừa dứt lời thì có một thân ảnh nữ nhân trẻ tuổi hớt hải chạy vào, trên tay cầm một chén sữa.
Vừa đến nơi, nghe Vân Vũ tức giận hỏi, nữ nhân vội vàng giải thích:
– Nhị tiểu thư, là ta phải đi lấy sữa cho nàng uống.
Nhưng xuống đến nơi thì thấy sữa không còn tươi, ta sợ nhỡ cho nàng uống sữa đấy sẽ không tốt.
Ta liền chạy qua phố kế bên xin sữa.
Ta không ngờ mình vừa đi thì nàng khóc.
Vân Vũ nhìn đến người kia, thấy nàng đang cúi gằm mặt, Vân vũ ra lệnh:
– Ngẩng mặt lên!
Nữ nhân kia vội vàng ngẩng mặt, đôi mắt giờ ngập nước vì lo sợ.
Thấy hình ảnh đáng thương như vậy, Thanh Thanh liền lên tiếng:
– Vũ, ngươi căng thẳng như vậy làm gì.
Nhìn nàng sợ hãi như vậy, thật tội nghiệp nha.
Có kẻ nào chán sống mới lừa dối ngươi a.
Vân Vũ thăm dò đôi mắt của nữ nhân kia, cô bỗng nhớ đến ánh mắt của người kia, ánh mắt không chứa một tia tạp chất nào.
Thấy Vân Vũ thất thần, Thanh Thanh liền trêu ghẹo:
– Ai da, thật hiếm có nha.
Ngoại trừ đứng trước người kia thì đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi thất thần đó.
Có phải hay không bị nàng hớp hồn rồi.
Bỗng không gian trong căn phòng lạnh đến đáng sợ.
Thanh Thanh bất giác rùng mình, nhận ra mình vừa lỡ lời.
Vân Doãn thì sợ hãi ôm chặt lấy Thanh Thanh, rúc sâu vào lòng nàng, hắn không muốn thấy vẻ mặt đáng sợ của cô cô.
Nữ nhân kia vừa nghe thấy lời trêu ghẹo đó thì bất giác đỏ mặt, cúi gằm mặt xuống, cảm thấy có gì không ổn, nàng lén ngước mắt lên nhìn Vân Vũ.
Sắc mặt lạnh lùng làm tan biến tất cả sự thẹn thùng thay vào đó là sợ hãi, nàng vội cụp mắt lại.
Căn phòng rơi vào trầm mặc.
Một lúc sau Vân Vũ lên tiếng, ngữ khí tức giận:
– Tất cả ra ngoài!
Cả ba người kia vội lui ra ngoài.
Giờ chỉ còn có cô và tiểu hài tử đang ngủ ngon giấc.
Đưa ánh mắt quan sát nữ hài.
Ánh mắt cô dừng lại rất lâu trên gương mặt nữ hài, tỉ mỉ quan sát.
– Thật giống! Lam, nàng rất đẹp, rất giống ngươi.
Cô nói rất nhỏ, chỉ mình cô nghe được.
Cô vẫn chăm chú ngắm nhìn tiểu hài tử kia mà không để ý nước mắt mình đã rơi từ khi nào.
Bỗng Vân Vũ thấy tiểu hài tử lật mình nằm sấp xuống.
Lo nàng ngủ không thoải mái, cô vội chỉnh lại tư thế ngủ cho nàng.
Động tác rất nhẹ nhàng nhưng lại đánh thức hài tử.
Đang ngủ ngon mà bị đánh thức, hài tử nhíu chặt mày toan khóc, tuy nhiên hình ảnh một mỹ nhân đang khóc rất thương tâm làm hài tử ngạc nhiên, quên cả khóc.
Hài tử đưa hai tay ra phía trước tỏ ý muốn được bế.
Hiểu được tâm ý của nàng, Vân Vũ liền bế nàng lên, ôn nhu nói:
– Hài tử ngoan, cô cô xin lỗi đã đánh thức ngươi, đừng trách cô cô a.
Như hiểu được lời Vân Vũ nói, hài tử đưa bàn tay nhỏ nhắn, có phần mũm mĩm xoa lên mặt thẫm đầy nước mắt của Vân Vũ.
Cảm nhận được cử chỉ của hài tử, Vân Vũ thấy lòng mình ấm lên.
Cô tự nhủ “Lam, chỉ có chúng bỏ rơi kẻ vô dụng này, bằng không ta sẽ mãi bám lấy chúng”.
Trăng đã lên cao, Thanh Thanh vẫn còn đứng ở trước cửa phòng đợi Vân Vũ đi ra để nói xin lỗi.
Vân Doãn đã được nữ nhân tên Mộc Liễu về phòng nghỉ ngơi.
Cảm thấy có gì không ổn, nàng đánh liều mở cửa bước vào phòng.
Xuất hiện trước mắt nàng là hình ảnh, hài tử đang rúc sâu vào lòng một mỹ nhân say ngủ.
Còn mỹ nhân kia vẫn ngồi nhìn chăm chú hài tử ngủ, nụ cười như ẩn như hiện ở trên gương mặt người kia, đôi mắt xen lẫn ôn nhu với đau thương.
Nàng bất giác đứng lại nhìn cảnh tượng ấy.
Trên thế gian có mấy ai nào biết “Vô Ảnh quỷ” – kẻ làm mưa làm gió gϊếŧ người không chớp mắt trên giang hồ có lúc đáng thương như vậy.
Từ khi Thanh Thanh bước vào, cô đã biết nhưng không muốn tiếp chuyện.
Thấy người kia cứ đứng mãi như vậy, cô bất đắc dĩ lên tiếng:
– Nghỉ đi, ta muốn bồi nàng ngủ.
Thanh Thanh khẽ nói:
– Vũ, ta xin lỗi.
Không thấy người kia đáp lại, nàng thở dài rồi bước ra ngoài.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Thanh Thanh, bằng hữu của Tần Lam, từng thích Vân Vũ nhưng sớm đã chết tâm.
Sức mạnh chỉ sau Vân Vũ và Tần Lam, là ma pháp sư phong hệ.
Tính cách hơi trẻ con, ham vui.img
Mộc Liễu, hạ nhân ở Vân gia, do phụ mẫu không có tiền nuôi nên bị bán vào lầu xanh.
Năm 16 tuổi suýt bị làm nhục thì được Tần Lam cứu, cho làm người hầu hạ bên cạnh nên rất chung thành với Tần Lam.
Là thủy hệ ma pháp sư nhị cấp.img.