Phế Vật Hay Quái Vật

Chương 19: Không Có Tiền Đồ


Bạn đang đọc Phế Vật Hay Quái Vật FULL – Chương 19: Không Có Tiền Đồ


Đào Thế và Tiểu Cẩm sợ xanh mặt bởi tốc độ của Vân Lãng.

Hình ảnh xung quanh cứ vụt qua, tai ù ù.

Tiểu Cẩm cố gắng nói rõ từng chữ một:
– Lãng nhi, đệ …!mau chậm lại.

Ta không khỏe.
Vân Lãng ngay lập tức đứng lại.

Đào Thế, Tiểu Cẩm mau chóng giữ thăng bằng để không bị ngã.

Tiểu Cẩm mặt tái mét, bịt miệng chạy ra gốc cây nôn.

Vân Lãng và Đào Thế đi đến xem tình trạng của nàng.

Rất thê thảm.

Vân Lãng nhìn qua Đào Thế.

Mặt hắn giờ cũng trắng bệch.

Vân Lãng thở dài phiền não.

Cô định thật mau đến đó luyện tập, tận dụng thời gian nhưng xem ra phải chậm lại rồi.

Vân Lãng xoay cổ tay, lọ dung dịch màu xanh xuất hiện.

Cô đưa cho Đào Thế, hắn lập tức uống cạn.

Nhìn Tiểu Cẩm vẫn nôn khan Vân Lãng lại gần xoa lưng, bí mật truyền thủy nguyên tố cho Tiểu Cẩm.

Vân Lãng nói:
– Tỷ tỷ, là ta thất trách.

Xin lỗi.
Vân Lãng cũng đưa cho nàng lọ dung dịch.

Tiểu Cẩm cẩn thận uống hết.

Sắc mặt nàng dần tốt lên.
Vân Lãng áy náy nhìn nàng.

Tiểu Cẩm ôn nhu nói:
– Không phải do ngươi.

Là do thể trạng ma pháp sư quá yếu ớt.
Vân Lãng gật đầu.

Cô đợi hai người kia lấy lại sức.

Đào Thế thắc mắc:
– Lãng đệ, chúng ta đang ở đâu?
Hắn vừa hỏi vừa quan sát xung quanh.

Tiểu Cẩm cũng bắt đầu để ý.

Vân Lãng thản nhiên nói:
– Ta cũng không rõ.
– Hả? Đệ….
Hai người kia không biết nên nói gì.

Vân Lãng cười nói:
– Nhưng theo ta, nếu đi bộ đến trấn phía trước, mua ngựa thì sẽ mất một canh giờ để đến Tuyền Âm sâm lâm.
Đào Thế ngạc nhiên.

Hắn không ngờ Vân Lãng lại đi nhanh tới vậy.

Tiểu Cẩm cũng rất ngạc nhiên nhưng nàng vốn biết sức mạnh của Vân Lãng không chỉ là tam cấp ma pháp sư, nhị sao đạo khí sư.

Ma pháp sư hỏa hệ có thể có tốc độ kinh người như vậy sao.

Vân Lãng không ngờ tốc độ của Thống lĩnh cấp bậc lại nhanh như vậy.

“Nhanh hơn rất nhiều so với Cửu cấp” Vân Lãng thầm nghĩ.
Cả ba vào trấn tìm nơi bán ngựa.

Theo chỉ dẫn của người dân thì ở đây có duy nhất một người bán ngựa nhưng hắn không được lòng mọi người.

Nhóm 3 người đi đến tìm gặp người đó.

Vừa gặp, Tiểu Cẩm đã sợ hãi nấp sau Vân Lãng, Đào Thế dựng hết tóc gáy.

Bộ dạng nam nhân thô kệch, nhếch nhác, quần áo bẩn thỉu, râu ria xồm xoàm, người có một khúc.

Tay hắn cầm con dao mổ lợn dính máu.

Hắn lại gần chỗ Vân Lãng, cất giọng ồm ồm hỏi Vân Lãng:
– Đến mua ngựa?
Hắn hất mặt lên nhìn Vân Lãng.

Vân Lãng khó chịu trước thái độ của hắn nhưng vẫn phải giữ hòa khí.

Ở đây hắn là người duy nhất bán ngựa.

Vân Lãng gật đầu, nói:
– Lão bá, cảm phiền cho ta ba con ngựa.

Loại tốt.
Hắn đánh giá nhóm Vân Lãng.

Hắn nhếch miệng cười coi thường:
– Đợi đấy.
Nam nhân đi vào trong Tiểu Cẩm vẫn chưa chịu thả cánh tay Vân Lãng.

Từ lúc hắn lại gần Tiểu Cẩm đã khẩn trương nắm chặt tay Vân Lãng.

Nàng cảm thấy nam nhân trước mặt rất đáng sợ.

Đào Thế vỗ ngực mấy cái nói:

– Dọa chết ta.

Tại sao có người như vậy.
Vân Lãng nói:
– Nam nhân phía trước! Chiến sĩ ngũ cấp.
Cả hai lại được một trận kinh ngạc.

Tiểu Cẩm lại càng bám chặt tay Vân Lãng.

Vân Lãng nhìn Tiểu Cẩm trêu chọc:
– Tỷ tỷ! Tay ta không phải làm bằng sắt thép a.
Tiểu Cẩm lúc này mới ý thức được liền thả lỏng tay ra.

Nam nhân kia bước ra dắt theo ba con tuấn mã.

Vân Lãng thầm hài lòng cho đến khi nghe hắn nói giá:
– Ba trăm kim tệ!
Đào Thế nói lớn:
– Không thể nào! Ba trăm kim tệ! Ngươi đi ăn cướp sao.
Nam nhân hừ lạnh:
– Vậy thì sao!
Đào Thế chân hơi khụy xuống.

Nam nhân trước mặt dùng áp lực của chiến sĩ ngũ cấp đè lên hắn.

Vân Lãng cười lạnh.

Tay cô một chưởng hướng nam nhân.

Nam nhân không hề né tránh.

Hắn vừa thăm dò được Vân Lãng chỉ là ma pháp sư tam cấp.

Lãnh trọn một chưởng của Vân Lãng, hắn lùi lại chục bước.

Ngực hắn đau nhói.

Hắn kinh hãi nhìn Vân Lãng.

Vân Lãng quay sang hỏi Đào Thế:
– Không sao chứ.
Biết Đào Thế không sao, Vân Lãng mới nhìn nam nhân cười khẩy:
– Lão bá.

Lỡ tay rồi.
Nam nhân lồm cồm đứng dậy.

Hắn giữ khoảng cách an toàn với Vân Lãng.

Mặt hắn đầm đìa mồ hôi.

Hắn chỉ tay vào mặt Vân Lãng:
– Khốn khiếp! Ngươi muốn gϊếŧ người cướp của phải không.
Vân Lãng cười nhếch mép.

Cô mà muốn gϊếŧ hắn thì hắn còn đứng đây nói được sao.

Người dân xung quanh xúm lại xem náo nhiệt.

Nam nhân kia thấy có người đến liền nói:
– Các ngươi xem! Ta bán ngựa.

Không mua được thì thôi, bọn hắn muốn gϊếŧ người cướp ngựa.
Xung quanh càng ồn ào.

Nam nhân đắc ý cười.

Vân Lãng vẫn im lặng không quan tâm.

Đào Thế tức giận mặt đỏ bừng.

Hắn định lên tiếng thì từ trong đám đông có tiếng nói:
– Ngươi bán với giá 300 kim tệ thì ai mà mua.

Ta thấy hắn không gϊếŧ ngươi là may rồi đó.

Ở đó mà ăn vạ.
Người dân xung quanh lại bàn tán.

Nam nhân kia mặt xám xịt.

Hắn quát:
– Là kẻ nào nhiều chuyện muốn chết.

Đi ra đây.
Hắn lại chỉ tay vào đám đông:
– Các ngươi rảnh lắm sao, còn không mau đi ta đánh chết bây giờ.
Đám đông ghét bỏ nhìn hắn rồi giải tán.

Vân Lãng vẫn đứng đó.

Cô lạnh lùng nói:
– Lão bá, chúng ta thương lượng.

Thế nào?
Hắn trầm tư rồi nói:
– Được.

Ngươi muốn gì?
Vân Lãng điềm nhiên ra giá:
– 3 con 10 kim tệ.
Nam nhân tức đỏ mặt quát:
– Con bà nó.

Ngươi ăn cướp sao.

Từ 300 kim tệ ngươi xuống còn 10 kim tệ.
Vân Lãng nhếch miệng nói:
– 10 kim tệ 3 con.

Ngươi cũng không lỗ.


Ngươi muốn 10 kim tệ hay mất trắng.
Nam nhân chỉ tay vào mặt Vân Lãng:
– Ngươi…!ngươi…
Hắn định chửi Vân Lãng nhưng thấy lãnh ý trong mắt cô hắn đành buông xuôi:
– Vậy thì 10 kim tệ.
Vân Lãng lấy ra 10 kim tệ đưa hắn.

Hắn khổ sở nhận tiền, ai oán chửi thầm trong bụng.

Đào Thế hả hê chứng kiến cảnh tượng kẻ khác bị xẻo thịt.

Còn Tiểu Cẩm cũng bớt sợ hãi không nắm chặt tay Vân Lãng như trước.

Vân Lãng nhìn nam nhân trước mặt.

Ánh mắt khiến tâm hắn sợ hãi.

Hắn bất giác lùi ra xa, nói:
– Các ngươi…
Cả ba nhanh chóng lên ngựa thẳng tiến Tuyền Âm sâm lâm.

Vân Lãng cùng hai người tránh lối đi của Tuyền Quang trấn.

Thời gian không nhiều, nếu đi Tuyền Quang trấn không tránh gặp rắc rối, rất mất thời gian.
Như Vân Lãng nói một canh giờ sau cả ba đã đặt chân đến nơi.

Lần đầu tiên Đào Thế và Tiểu Cẩm đến đây nên đang nhìn ngó xung quanh.

Tuy hai người ở gần đây nhưng với sức mạnh trước đây họ đâu dám bước chân vào Tuyền Âm sâm lâm, hiện giờ có Vân Lãng đi cùng họ mới dám đi vào.

Cả hai chỉ kịp nhìn qua một chút đã tăng cước bộ đuổi theo Vân Lãng.
Vừa vào ngoại vực Vân Lãng đã giải thích tỉ mỉ cho Đào Thế và Tiểu Cẩm nghe:
– Đào huynh, tỷ tỷ, cả hai người phải nhớ thật kỹ những lời này.

Đây là ngoại vực của Tuyền Âm sâm lâm.

Ở đây chia ra ngoại, trung, nội vực.

Ngoại vực có ma thú nhất, nhị, tam cấp.

Trung vực có ma thú tam cấp trở lên.

Còn nội vực là nơi chúng ta không thể bước vào.

Với sức mạnh hiện tại của hai người thì tu luyện ở đây là hợp lý nhất.

Lần trước đến đây ta thấy có một tiểu động.

Cứ đến đó tu luyện đi.
Đào Thế và Tiểu Cẩm tỏ ý đã hiểu.

Vừa đến gần tiểu động bên trong vọng ra tiếng ma thú gầm.

Một con Hỏa Thiết Gấu tam cấp nhảy ra đứng trước mặt ba người.

Đào Thế và Tiểu Cẩm lập tức lùi lại thủ thế.

Cả hai kinh hách nhìn Vân Lãng.

Cô vẫn đứng yên đó nhìn ma thú, khí tức tràn ra xung quanh.

Những ma thú nhỏ sớm đã ẩn nấp.

Con Hỏa Thiết Gấu mắt mở lớn gầm gừ lùi dần về phía sau.

Nó cảm nhận khí tức rất quen thuộc, rất cường đại khiến nó sợ hãi.

Vân Lãng nói:
– Lâu rồi không gặp.

Con của ngươi vẫn ổn.
Ma thú đứng sựng lại dò xét Vân Lãng.

Bất chợt nó gầm lên chạy đến chỗ Vân Lãng.

Tiểu Cẩm và Đào Thế hoảng sợ kêu lên:
– Cẩn thận.
Vân Lãng vẫn mỉm cười.

Nhìn ma thú càng đến gần Đào Thế lập tức lao lên, Tiểu Cẩm chuẩn bị ném thủy cầu về phía ma thú.

Tuy nhiên hai người ngay tức khắc đình chỉ mọi hoạt động.

Cả hai mắt chữ O mồm chữ A nhìn cảnh tượng trước mặt.

Hỏa Thiết Gấu đang dụi đầu vào người Vân Lãng, đôi lúc nó còn dùng lưỡi liếm mặt cô.

Vân Lãng cười lớn nói:
– Được rồi.

Được rồi.

Ngươi làm như vậy sẽ khiến họ hoảng sợ.
Ma thú luyến tiếc lùi ra.

Vân Lãng đưa tay xoa đầu ma thú.

Nó tỏ vẻ mặt hưởng thụ.

Một loạt hành động khiến Đào Thế và Tiểu Cẩm không kịp tiếp thu, đầu óc họ là một mảng trống rỗng.

Mãi đến khi Vân Lãng vỗ vai hai người, họ mới bừng tỉnh.

Đào Thế nhìn Hỏa Thiết Gấu rồi nhìn Vân Lãng thắc mắc.


Tiểu Cẩm cũng một bộ dạng không kém.

Vân Lãng nhìn điệu bộ ngơ ngác của hai người thật mắc cười.

Vân Lãng lắc tay, một viên ngọc.

Đào Thế và Tiểu Cẩm lại được một phen kinh hách.

Đào Thế lắp bắp chỉ vào viên ngọc:
– Đó …!đó …!là…
Vân Lãng gật đầu cười.

Cô nói nhỏ:
– Ra đây đi.
Luồng sáng xuất hiện, tiếng gầm rú vang vọng khắp khu rừng.

Tiểu Cẩm và Đào Thế đồng thanh:
– Ma thú!
Tiểu Cẩm nhìn Vân Lãng một hồi lâu, nàng nói:
– Đệ là triệu hồi sư.

Đây là ma thú thổ hệ.

Đệ là …
Tiểu Cẩm bỏ lửng câu nói.

Bởi lẽ nàng không biết Vân Lãng chỉ có hỏa hệ, thổ hệ hay còn hệ khác nữa.

Vân Lãng hiểu ý.

Cô nói:
– Ta là toàn hệ triệu hồi sư.
Không chỉ Tiểu Cẩm và Đào Thế ngạc nhiên, Hỏa Thiết Gấu cũng kích động không kém.

Ma thú không ngờ trên đời này lại xuất hiện yêu nghiệt như vậy.

Nó nhìn đến ma thú đứng cạnh Vân Lãng.

Nó làm bộ dạng cúi đầu cảm tạ.

Xà Tử khi xuất hiện đã phát hiện ra Hỏa Thiết Gấu.

Nó nhìn Hỏa Thiết Gấu nói:
– Tái ngộ rồi.
Hỏa Thiết Gấu cảm kích nói gì đó với Xà Tử, ba người Vân Lãng không hiểu tiếng ma thú đành đợi Xà Tử phiên dịch.

Xà Tử nói xong xoay qua Vân Lãng nói:
– Chủ nhân! Hỏa Thiết Gấu muốn nhờ ngươi một chuyện.
Vân Lãng thắc mắc đợi Xà Tử nói.

Xà Tử nói tiếp:
– Con của Hỏa Thiết Gấu mấy ngày trước bị thương.

Hỏa Thiết Gấu muốn nhờ người dùng quang nguyên tố chữa thương cho con nó.
Vân Lãng gật đầu nói:
– Được.

Chúng ta đi.
Hỏa Thiết Gấu rất cảm kích Vân Lãng.

Nó dẫn mọi người vào tiểu động.

Đào Thế và Tiểu Cẩm đi sát bên cạnh Vân Lãng.

Lâu lâu họ lại liếc mắt nhìn Xà Tử.

Xà Tử cảm thấy khó chịu nhe răng hù dọa làm hai người không dám quay lại nhìn nữa.
Vào cuối tiểu động Vân Lãng thấy ma thú nhỏ máu bám khắp người, thở thoi thóp.

Hỏa Thiếu Gấu mẹ đi đến dụi mặt vào con của mình.

Nó định cắp con đến chỗ Vân Lãng thì cô đã đứng cạnh Hỏa Thiết Gấu con.

Quang nguyên tố dần bao trọn Hỏa Thiết Gấu con.

Vân Lãng nhíu mày.

Tình trạng tệ hơn cả bên ngoài, nếu đến muộn một chút chắc không kịp cứu chữa.

Ma thú mẹ lo lắng nhìn Vân Lãng.

Vân Lãng tập trung tinh thần cứu ma thú con.

Một lúc sau cô dừng lại, lấy trong không gian giới lọ dung dịch màu vàng rót từ từ vào miệng ma thú con.

Hỏa Thiết Gấu mẹ càng ngày lo lắng.

Xà Tử lên tiếng:
– Ngươi lo lắng gì chứ.

Chủ nhân không có gì là không làm được.
Vân Lãng lắc đầu cười đứng dậy nhìn Xà Tử nói:
– Ngươi đó! Mau hỏi Hỏa Thiết Gấu mẹ tại sao con của nó lại bị như vậy.
Ma thú có thể hiểu tiếng nhân loại nhưng nhân loại thì không, trừ khi ma thú dùng tiếng người nói chuyện.

Hỏa Thiết Gấu mới tam cấp không thể dùng tiếng nhân loại.

Hai ma thú nói chuyện với nhau mà bỏ quên tất cả mọi người xung quanh.

Đôi lúc lại nghe thấy tiếng Xà Tử cười.

Vân Lãng đen mặt giả vờ ho.

Xà Tử quay sang nhìn Vân Lãng nói:
– Hỏa Thiết Gấu nói vài ngày trước con của nó vô tình chạm phải một kết giới.

Nó không kịp ngăn nên mới bị như vậy.
Vân Lãng hồ nghi hỏi:
– Kết giới đó ở đâu?
Xà Tử thản nhiên đáp:
– Cái này…!chủ nhân đợi chút.
Xà Tử hỏi xong xoay sang trả lời:
– Cách đây khá xa.

Hỏa Thiết Gấu nói đợi con khỏe sẽ dẫn chúng ta đi.

Hiện tại Hỏa Thiết Gấu ngỏ ý mời chúng ta ở đây.
Vân Lãng nhìn Xà Tử nói:
– Ngươi nói chuyện lâu như vậy thu thập được từng ấy thông tin.

Thật không biết các ngươi nói gì.
Ánh mắt nham hiểm làm Xà Tử rùng mình nó nói:
– Cũng cần thời gian làm quen rồi mới hỏi chuyện được chứ.
Vân Lãng ồ lên như khám phá chuyện gì đó.

Cô cười xoa đầu nó nói:
– Khẩu vị ngươi rất mặn đó.
Vân Lãng cười lớn rồi đi đến chỗ Đào Thế và Tiểu Cẩm.


Xà Tử mặt than hừ lạnh đi đến chỗ Hỏa Thiết Gấu nằm xuống.

Chẳng hiểu Vân Lãng nói gì mà Đào Thế và Tiểu Cẩm lại nhìn nó bằng cặp mắt hứng thú, miệng thì tủm tỉm cười.

Vân Lãng nói với Xà Tử:
– Ta ra ngoài kiếm thức ăn.

Ngươi nhất định phải bảo vệ an toàn cho Đào huynh và tỷ tỷ đấy.
Xà Tử chưa kịp nói gì Hỏa Thiết Gấu mẹ đã nói gì đó với nó.

Xà Tử khó chịu  nói:
– Chủ nhân không phải đi.

Để ta đi kiếm cho.
Nhóm người Vân Lãng ngạc nhiên trước thái độ của Xà Tử.

Vân Lãng thầm nghĩ “Không có tiền đồ”.
Cô quay sang hứng thú nhìn Hỏa Thiết Gấu.

Hỏa Thiết Gấu bắt gặp ánh nhìn đó vội quay đi chăm sóc con.

Vân Lãng nói:
– Ngươi không cần lo lắng.

Đợi một lúc nữa nó sẽ tỉnh.
Như hiểu lời Vân Lãng, Hỏa Thiết Gấu mẹ cũng dừng lại.

Nó nằm xuống cạnh con của mình.

Được một lúc Hỏa Thiết Gấu con cựa mình làm mẹ của nó xốt xắng.

Hỏa Thiết Gấu mẹ ôn nhu liếʍ ɭáρ khắp mình con nó.

Nhìn cảnh tượng tình mẫu tử như vậy Tiểu Cẩm thút thít khóc, mắt Đào Thế cũng rưng rưng ngấn nước mắt.

Vân Lãng xoay sang ôm lấy Tiểu Cẩm an ủi.

Tiểu Cẩm ôm chặt lấy Vân Lãng khóc càng ngày càng lớn.

Đào Thế cũng khóc.

Vân Lãng vòng tay ra ôm luôn hắn.

Vân Lãng chỉ biết thở dài.

Hỏa Thiết Gấu nhìn thấy nhưng không biết làm gì thì Xà Tử trở về.

Vừa vào nó đã nói:
– Các ngươi khóc cái gì chứ.

Khóc có thể khiến các ngươi mạnh lên sao.

Khóc sẽ giúp người thân các ngươi trở về, khiến những kẻ xem thường các ngươi đến xin lỗi các ngươi.

Nhân loại yếu đuối.
Cả hai thút thít khóc.

Vân Lãng ôn nhu lau nước mắt cho Tiểu Cẩm, vỗ vai an ủi Đào Thế.

Hai người dần nín không khóc.

Xà Tử nói:
– Chủ nhân.

Đồ ăn ta để ngoài đó.
Nó hất mặt ra ngoài cửa động rồi nằm xuống bên cạnh.

Vân Lãng nhíu mày véo tai Xà Tử nói:
– Ngươi hay lắm.

Riết rồi không biết ngươi là chủ hay ta là chủ nữa.
Vân Lãng phủi bụi đứng dậy ra ngoài.

Đào Thế và Tiểu Cẩm cũng lật đật đứng dậy đi theo Vân Lãng.

Cô đi ra ngoài thấy choáng ngợp trước đống đồ ăn Xà Tử mang về.

Một chồng hoa quả, mấy con gà, một con lợn rừng.

Vân Lãng bắt tay vào việc nấu nướng.

Đào Thế và Tiểu Cẩm phụ cô gọt trái cây.

Vân Lãng nhanh chóng làm thịt sạch sẽ đống thịt rồi tẩm ướp chúng.

Chẳng mấy chốc mùi thơm bay vào trong động.

Xà Tử vác mặt ra ngồi bên cạnh Vân Lãng.

Nước dãi của nó chảy ròng ròng tạo thành một vũng nước dưới chỗ nó ngồi.

Vân Lãng tỏ vẻ ghét bỏ nhìn nó.

Cô đưa cho nó ba con gà, giữ lại một con gà.

Xà Tử ai oán nhìn cô.

Vân Lãng nói:
– Ngươi còn không đi ta lập tức lấy lại hết.
Xà Tử ngậm ngùi lấy 3 con gà vào trong.

Tiểu Cẩm thắc mắc:
–  Lãng nhi, ba chúng ta có thể ăn hết một con gà, một con lợn rừng, hơn hai chục quả táo sao.
Vân Lãng vừa quay lợn vừa nói:
– Không lo.

Chắc chắn sẽ hết.

Nó có sắc quên chủ thì nó chịu đi.
Đào Thế và Tiểu Cẩm mơ hồ đoán được ý của Vân Lãng.

Cả ba người ăn hết con gà, nửa con heo rừng, vài quả táo.

Số táo còn lại Vân Lãng để lại lúc sau ăn tiếp.

Còn thịt, cô gọi Xà Tử ra xử lý nốt.

Cô xem thường trước vẻ mặt hào hứng, dãi nhỏ dòng dòng của nó.
Xong việc cũng là lúc trời tối, ba người trở vào trong nghỉ ngơi, từ ngày mai sẽ khác.

Đêm thanh tĩnh bỗng Vân Lãng và Xà Tử nghe thấy từ xa có tiếng chân chạy đến.

Xà Tử nghe thấy nhưng làm vẻ đang ngủ.

Vân Lãng ghét bỏ nhìn nó, cô đứng dậy ra ngoài.
Tiếng chạy càng rõ Vân Lãng vừa ra đến cửa động thì bóng đen lao tới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.