Bạn đang đọc Phế Vật Hay Quái Vật FULL – Chương 13: Kết Giao
Tuyền Âm sâm lâm cách Vân gia 40 dặm.
Nếu đi kiệu sẽ mất 1 ngày.
Nhưng Vân Lãng là ai? Là ma pháp sư toàn hệ.
Cô chỉ cần dùng phong nguyên tố là ngay tức khắc đến đó.
Kỳ thực cô phải mất gần 2 canh giờ để đến nơi.
Nguyên nhân là do cô không dùng hết sức.
Khi vừa đến gần Tuyền Quang trấn cô giảm tốc độ, hạn chế sức mạnh xuống còn tam cấp.
Bề ngoài trông cô chẳng khác gì thiếu niên 17, 18 tuổi.
Tuổi này sức mạnh tam cấp là bình thường.
Đồ cô mặc rất khác người.
Ma pháp sư không phải, chiến sĩ cũng không.
Đồ này được cô may phỏng theo kiểu quần áo hiện đại nên thu hút nhiều mắt nhìn.
Dù không muốn để ý nhưng Vân Lãng không thể vờ như không biết gì.
Cô đành vào quán trọ thuê phòng nghỉ ngơi tiện thể thay y phục.
Cô sẽ chờ đến tối rồi mới vào Tuyền Âm sâm lâm.
Đêm tối ma thú cường đại sẽ xuất hiện nhiều hơn.
Vân Lãng đi đến một quán trọ bình thường.
Tài vật của Vân Lãng mang theo đủ để cô thuê cả một khách điếm thượng hạng trong mấy tuần nhưng cô không phải kiểu người lãng phí, tiêu hoang.
Vân Lãng vừa bước vào cửa tiểu nhị đã chào đón niềm nở.
Đây có thể coi là một khách điếm nhỏ.
Vân Lãng chọn một vị trí sạch sẽ gần cửa ra vào.
Cô hờ hững gọi vài món ăn mặn.
Tiểu nhị hoạt bát phục vụ món.
Xem ra thái độ phục vụ rất tốt.
Vân Lãng vừa định thưởng cho tiểu nhị chút tiền thì có cái ghế bay đến chỗ cô và tiểu nhị.
Nhanh nhẹn, cô liền đứng trước tiểu nhị bảo hộ hắn ở phía sau.
Cô nắm chặt tay thành quyền đấm vào chiếc ghế.
Chiếc ghế bị vỡ đôi trước sự ngạc nhiên của nhiều người.
Tiểu nhị vừa ngạc nhiên vừa cảm động trước hành động của Vân Lãng.
Trước giờ ngoại trừ phụ mẫu hắn ra thì không có ai đối xử tốt với hắn.
Từ khi phụ mẫu qua đời hắn càng chịu nhiều áp bức chỉ do bản tính hắn thiện lương.
Hắn nhanh chóng nói cảm tạ Vân Lãng rồi định thu dọn chiếc ghế kia nhưng có tiếng nói gần đó là đình chỉ mọi hoạt động của hắn:
– Đào thiếu gia, thật lâu không gặp.
Không biết ngươi sống thế nào! Có vừa lòng với món quà gặp mặt của ta.
Kẻ ném chiếc ghế kia chính là nam nhân thô kệch, hợm hĩnh này.
Nhìn gương mặt đắc ý của hắn, tiểu nhị tức giận nói lớn:
– Đào Bá Quang! Ta và ngươi không thù không oán.
Ngươi hà tất gì 5 lần 7 lượt khi dễ ta.
Tên Bá Quang kia trêu chọc:
– Vậy thì sao! Bổn thiếu gia muốn khi dễ ngươi thì thế nào.
Đào Thế, ngươi chính là phế vật, là nỗi nhục của Đào gia ta.
Dù ấm ức, tức giận nhưng Đào Thế không thể làm gì khác ngoài việc đứng cúi gằm mặt xuống.
Hắn đúng là phế vật của Đào gia.
Phụ thân hắn là đệ đệ của Đào gia chủ – phụ thân Đào Bá Quang.
Đào gia là gia tộc đứng đầu Tuyền Quang trấn này.
Cả Đào gia đều có sức mạnh.
Cao cường nhất chính là phụ mẫu hắn.
Cả hai đều là ma pháp sư ngũ cấp.
Nhưng hắn thì lại là phế vật, không có lấy nửa điểm sức mạnh.
Các chức nghiệp khác cũng không.
Cả Đào gia đều xem thường hắn nhưng do sự tồn tại của phụ mẫu hắn nên không ai dám biểu lộ quá mức.
Năm hắn 15 tuổi, thủy triều ma thú đã cướp đi người hắn yêu quý nhất.
Từ khi phụ mẫu hắn qua đời, trên dưới Đào gia đều ghẻ lạnh, khi dễ hắn.
Ngay cả bá bá hắn, Đào Trúc Lâm, gia chủ Đào gia cũng mặc kệ, làm như không biết.
Đến một ngày hắn bị vu oan ăn cắp.
Không ai tin hắn.
Hắn bị đánh 20 trượng rồi trục xuất khỏi Đào gia.
5 năm đã trôi qua, giờ hắn vẫn phải dứng đây chịu nhục.
Hắn đã từng đứng lên đánh tên kia.
Nhưng Bá Quang là chiến sĩ tam cấp, hắn đánh không lại.
Đào Thế bất lực đứng đó nghe Bá Quang mắng chửi.
Dù gì chửi rồi hắn cũng sẽ thôi.
Mỗi khi bực tức Bá Quang sẽ đến tìm Đào Thế trút giận.
Trút xong hắn sẽ đi.
Bỗng Đào Thế cảm nhận có sức nặng trên vai mình.
Ngoảnh sang nhìn là bàn tay của Vân Lãng đặt lên đó như an ủi, tiếp sức mạnh, cổ vũ hắn.
Đào Thế rất ngạc nhiên.
Lúc nhìn Vân Lãng ra tay hắn biết đây là cao thủ và nghĩ người này sẽ xa lánh hắn khi biết hắn là phế vật.
Nhưng hắn nào ngờ Vân Lãng không xa lánh mà còn đối xử với hắn tốt như vậy.
Hắn dùng ánh mắt cảm tạ, biết ơn cô.
Đang hăng máu chửi rủa, Đào Bá Quang cảm thấy không đúng.
Hắn nhìn ra chỗ Đào Thế thấy Đào Thế không chú ý đến mình càng cảm thấy tức tối.
Trước giờ chưa có ai xem thường hắn, ngay cả khi hắn chửi cũng phải chú ý.
Quá ngang ngược.
Bá Quang thuận tay cầm chiếc chén gần đó lên ném Đào Thế.
Đào Thế sửng sốt muốn né cũng không kịp.
Dù không kịp né nhưng chiếc chén cũng không tổn hại đến hắn bởi nó đang nằm trong tay Vân Lãng.
Vân Lãng vờ nhìn xung quanh chiếc chén rồi phi thẳng tay trả nó về với chủ.
Lực đạo không quá mạnh, hướng bay không hiểm nhưng tốc độ nhanh bay thẳng bụng Đào Bá Quang làm hắn khom người đau đớn.
Giờ hắn mới để ý thiếu niên đứng cạnh Đào Thế, lấy lại uy phong của một thiếu gia, hắn quát lớn:
– Tiểu tử chớ nhiều chuyện nếu ngươi muốn sống yên ổn.
Vân Lãng nhếch môi coi thường.
Không muốn xen vào thì cô càng muốn xen.
Cô cầm tay Đào Thế kéo ra ngoài trước sự ngơ ngác của hắn.
Đào Thế rất biết ơn Vân Lãng nhưng hắn không muốn người vô tội gặp nạn vì mình.
Đào Thế đứng sựng lại không đi tiếp.
Vân Lãng bất ngờ, cô tỏ vẻ thắc mắc.
Đào Thế nói:
– Đa tạ, chuyện này ngươi không thể lo.
Thấy biểu cảm khó hiểu của Vân Lãng, hắn giải thích:
– Ngươi từ nơi khác đến nên không biết rõ ở Tuyền Quang trấn này, Đào gia không thể chọc.
Vân Lãng hờ hững đáp:
– Không thể chọc! Vậy thì ta càng muốn chọc.
Nói rồi cô quay sang nhìn Đào Bá Quang, tên đó vẫn đang nhìn động tĩnh của hai người.
Hắn thấy Vân Lãng đột ngột nhìn sang cười thì sửng sốt.
Hắn có cảm giác không an toàn.
Từ cú đánh khi nãy của Vân Lãng, hắn biết thực lực mình.
Giữ mạng vẫn hơn, hắn nói rồi bỏ đi:
– Đào Thế, ngươi hay lắm.
Đợi đó cho ta!
Vân Lãng ưng ý.
Xem ra hắn rất biết điều.
Cô định đi thì nghe thấy Đào Thế gọi:
– Vị huynh đài khoan đã, ta…
Vân Lãng nhìn hắn nói:
– Ngươi nghe cho rõ.
Trên thế gian này không có ai hay cái gì là phế vật, vạn vật đều có giá trị của nó.
Trừ phi ngươi biến mình thành phế vật.
Nói rồi cô thẳng bước ra ngoài.
Đào Thế ngẩn người một lúc rồi đuổi theo Vân Lãng.
Hắn vừa chạy vừa dáo dác tìm cô.
Đang chạy thì hắn nghe thấy tiếng từ phía sau:
– Tìm ta có chuyện?
Hắn nhìn lại, quả nhiên là Vân Lãng.
Cô đang khoanh tay tựa lưng vào cây cột đá gần đó.
Hắn thở dốc nói:
– Ta…ngươi nhận ta làm đệ tử được không
Vân Lãng rất bất ngờ trước đề nghị của hắn.
Cô giật giật khóe miệng nói:
– Đệ tử? Ngươi chắc không?
Đào Thế quả quyết đáp:
– Chắc!
Vân Lãng tựa tiếu phi tiếu nói:
– Ngươi không để ý việc ta ít tuổi hơn ngươi
Đào Thế trả lời rõng rạc:
– Không!
Nhưng mọi sự quyết đoán của hắn đều đóng băng khi nghe Vân Lãng mới 9 tuổi.
Nhìn gương mặt ngây ngốc, ngạc nhiên của hắn Vân Lãng cười lớn.
Cô nói:
– Không đệ tử vậy thì bằng hữu.
Thế nào?
Đào Thế vui mừng đến ngốc.
Đứng im chẳng nói gì chỉ mở to mắt nhìn Vân Lãng.
Vân Lãng đứng nửa ngày vẫn không đợi được kết quả liên kéo hắn vào một tửu quán đến lúc này hắn mới tỉnh lại.
Vân Lãng kéo hắn vào một gần đó gọi một vò rượu.
Cô rót mỗi người một bát rồi hào sảng nói:
– Đào huynh, cạn!
Đào Thế cảm động uống cạn.
Khóe mắt hắn ươn ướt.
Hắn lấy tay lau mắt, bộ dáng rất giống tiểu hài tử.
Vân Lãng gọi thêm vài món rồi nghe hắn kể chuyện tâm sự.
Đại khái là phụ mẫu mất sớm, hắn bị gia tộc coi thường vì không có sức mạnh.
Rồi hắn bị vu khống ăn trộm bảo vật gia tộc và bị trục xuất.
Từ đó đến giờ không ai quan tâm hắn, mọi người gặp hắn là né tránh.
Ngay cả nơi hắn đang làm, mọi người cũng không đoái hoài hắn.
Hắn cảm thấy cô đơn.
Gặp Vân Lãng hắn rất hạnh phúc.
Đang tâm sự thì bên ngoài có tiếng kêu cứu.
Cả hai ra ngoài nhìn thì thấy có một nam nhân đang trêu ghẹo thiếu nữ.
Đào Thế ghét bỏ nói:
– Đó là Đào Dân.
Đệ đệ Đào Bá Quang.
Hắn là chiến sĩ tam cấp sơ kỳ, trêu ghẹo dân nữ, lầu xanh là ngôi nhà thứ hai của hắn.
Vân Lãng nhìn hành động chướng tai gai mắt đó định ra can thiệp thì có tiếng van xin, một lão nhân già yếu lọm khọm đi đến:
– Công tử, xin tha cho cháu gái lão.
Hai kẻ hèn này xin công tử.
Lão nhân run rẩy nói, Đàn Dân khinh thường nhìn lão, lão nhân liên tiếp cầu xin.
Bực bội hắn đạp lão nhân một cái làm lão ngã ngửa hộc máu.
Thiếu nữ kia vùng vẫy thoát khỏi tay Đào Dân nhưng vô ích.
Hắn liền tát nàng.
Cảnh tượng như vậy nhưng không ai dám can ngăn.
Tức giận Vân Lãng bước đến đấm thẳng mặt hắn.
Tên đó ngã ngửa, phun ra búng máu kèm mấy cái răng.
Hắn ôm mặt, tay chỉ Vân Lãng nói:
– Chết tiệt! Ngươi đợi đó cho ta.
Vân Lãng giơ nắm đấm định đấm hắn phát nữa thì tên đó sợ hãi xoay người bỏ chạy.
Vân Lãng quay lại thì thấy thiếu nữ đang ôm lão nhân khóc:
– Gia gia, người đừng đi.
Để Tiểu Cầm chữa thương cho người.
Đừng bỏ Tiểu Cầm.
Thiếu nữ vừa khóc vừa dùng thủy nguyên tố chữa thương cho lão nhân.
Giờ Vân Lãng mới biết hóa ra nàng là ma pháp sư thủy hệ nhưng thủy nguyên tố của nàng rất yếu ớt.
Nhị cấp! Ma pháp sư nhị cấp.
Vân Lãng lắc đầu bước đến nói:
– Để ta.
Nói rồi cô rót thủy nguyên tố vào người lão nhân.
Đào Thế ngạc nhiên, là ma pháp sư không phải là chiến sĩ sao? Hắn đưa ánh mắt thắc mắc nhìn Vân Lãng.
Vân Lãng nhàn nhạt nói:
– Việc đấy khi khác hẵng nói.
Nói rồi cô tiếp tục truyền thủy nguyên tố vào lão nhân.
Có lúc cô lén truyền cả quang nguyên tố vào.
Cô thầm mắng chửi Đào Dân.
Một cước của hắn đã khiến lục phủ ngũ tạng của lão nhân này vỡ vụn.
Vân Lãng cố gắng cứu lấy lão.
Một lúc sau lão nhân dần tỉnh lại, yếu ớt nói:
– Cẩm nhi, gia gia già rồi.
Sống cũng đủ.
Ngươi nhất định phải sống thật tốt.
Lão nhân dần nhắm mắt.
Thiếu nữ gào khóc thảm thiết.
Vân Lãng nhìn cảnh tượng như vậy, ánh mắt cô hiện lên tia lạnh lẽo hướng về phía Đào Dân bỏ chạy.
Giúp thiếu nữ an táng lão nhân xong Vân Lãng cũng Đào Thế chuẩn bị rời đi thì thiếu nữ cầu xin:
– Thiếu hiệp! Ta muốn làm đệ tử của ngươi.
Vân Lãng bị bất ngờ lần hai.
Tại sao mọi người lại muốn làm đệ tử cô? Nhìn cô lớn tuổi như vậy sao? Thiếu nữ tưởng Vân Lãng không đồng ý liền quỳ xuống dập đầu xin.
Vân Lãng nhanh chóng đỡ thiếu nữa đứng dậy, nói:
– Đệ tử tuyệt đối không được.
Nhưng bằng hữu thì được.
Thiếu nữ vui mừng phát khóc định quỳ xuống đa tạ cũng may Vân Lãng đỡ kịp.
Thật rắc rối.
Xem ra kế hoạch của cô phải hoãn lại.
Một ngày mệt mỏi, giờ đã tối nhưng Vân Lãng vẫn kiên quyết mua ngựa để về Vân gia.
Không về nhanh, phiền phức sẽ đến tiếp.
Quả nhiên như Vân Lãng dự liệu.
Đào gia chủ biết hai ái tử bị đánh bởi một người sáng sớm hôm sau đã phái người lùng sục khắp trấn để bắt Vân Lãng.
Biết tin cô không còn trong trấn, Đào gia chủ tức giận nhưng chẳng làm được gì chỉ đành ngậm cục tức vào trong.