Bạn đang đọc Phế Vật Hay Quái Vật FULL – Chương 11: Rắc Rối
~~~Vân gia~~~
Sau những ngày mệt mỏi cuối cùng Vân Lãng cũng được nằm trên chiếc giường thân yêu.
Cô chẳng còn quan tâm đến mọi thứ bên ngoài.
Cô dần chìm vào giấc mộng đẹp.
Nhưng nằm được một lúc cô lại bật dậy như lò xo vò đầu, bứt tóc.
Mỗi lần nhắm mắt cô lại thấy hình ảnh của một thiếu nữ nhỏ bé, xinh đẹp hiện lên.
Vân Lãng thầm kêu khổ vì đó là vị công chúa kia.
Cô quá mệt rồi, phải nghỉ ngơi để đầu óc thanh tĩnh rồi suy nghĩ tiếp.
Nghĩ đến đây cô lập tức rút ra một viên thuốc ngủ do cô tự bào chế.
Ở đây cũng có thuốc ngủ nhưng rất hại cơ thể.
Có lần cô bị đau đầu hết 1 ngày vì nó.
Vân Lãng lập tức uống viên thuốc của mình.
Cô rất nhanh an giấc mà không biết sắp sửa có một chuyện phiền toái tìm đến mình.
~~~Thư phòng của Thân Vương~~~
Từ lúc Thân Vương, Hoàng hậu và thái tử đi ra ngoài sau khi xem xét tình hình của công chúa thì họ đã cùng Vân Vũ đến đây.
Hiện tại họ rất thắc mắc không biết chuyện gì xảy ra, không biết Vân Vũ định nói gì vì từ khi đến đây Vân Vũ chỉ thong thả ngồi uống trà.
Bỗng bên ngoài có tiếng gió rít lớn, hai thân ảnh phi nhanh vào trong phòng.
Họ nhanh chóng ngồi cạnh Vân Vũ, một người đã cầm lấy chén trà trong tay cô.
Họ không ai khác chính là Thanh Thanh và Mộc Liễu.
Lúc này Vân Vũ mới lên tiếng:
– Hơi chậm trễ.
Thanh Thanh đang uống trà liền giả vờ trách móc:
– Tên đáng chết nhà ngươi bắt phu thê chúng ta đi xa như vậy, lão nương chịu cực khổ để mang thông tin về cho ngươi.
Ngươi không một tiếng cảm ơn lại trách ta chậm trễ.
Ngươi tin ta hủy tất cả thông tin hay không.
Vân Vũ biết tính cách nữ nhân kia nên nói:
– Mộc Liễu, ta thật cảm thương cho sói phận ngươi khi rước thêm bà mẹ nữa về.
Mộc Liễu mặt mày đen lại định nói nhưng Thanh Thanh ngắt lời:
– Tên kia có phải ngươi muốn chết.
Thanh Thanh đưa tay lên định đánh, lập tức Mộc Liễu nhanh tay ôm eo nàng bế ra xa, dỗ dành.
Vân Vũ thật không biết nói gì với hai người kia, cô lẩm bẩm:
– Đúng là cẩu lương mà.
Dù nói bé nhưng tất cả đều nghe thấy.
Ba người xem kịch vui kia cũng bịt miệng cười.
Thanh Thanh quay lại chỉ vào Vân Vũ nói:
– Ta không thèm chấp với ngươi.
Vân Vũ biết trêu trọc như vậy là đủ, cô nói:
– Được rồi, không đùa nữa.
Vào việc chính, Thanh Thanh, cô đã thu thập được thông tin gì rồi?
Vân Vũ nói xong, không khí căng thẳng xuất hiện.
Thanh Thanh và Mộc Liễu căng thẳng ngồi xuống ghế.
Mộc Liễu nói:
– Không biết mọi người còn nhớ Tướng quân Châu Kiệt?
“Châu Kiệt” cái tên này làm sao có thể quên.
Hắn chính là tâm phúc của Hoàng Hoa quốc vương đời trước.
Thân Vương suy ngẫm một lúc, nói:
– Chuyện Dạ nhi trúng độc liên quan đến hắn.
Mộc Liễu nhẹ gật đầu nói tiếp:
– Hiện tại hắn đang ở Hoa Trung đế quốc.
Hắn đã đổi tên và và trở thành cánh tay đắc lực của Hoa Trung Quốc Vương.
Hoa Thất Sắc được hắn mua từ một thương lái.
Hắn đã sai người hạ độc.
Cái này do chính miệng hắn nói.
Sắc mặt ai cũng âm trầm đặc biệt là Thân Vương.
Hai tay Thân Vương nắm chặt thành quyền.
Thân Vương nói:
– Chết tiệt, chỉ vì trả ơn cứu mạng năm đó mà ta tha hắn.
Ta nên gϊếŧ hắn.
Ta nhất định không để ngươi được yên.
Nói rồi Thân Vương lập tức đứng dậy định đi ra ngoài tìm hắn tính sổ nhưng Thanh Thanh lên tiếng:
– Không cần Thân Vương ra tay, ta đã tiễn hắn đi gặp Diêm Vương rồi.
Hoàng hậu và thái tử cũng mỗi người một bên xoa dịu Thân Vương.
Từ nãy Vân Vũ không nói gì giờ cũng lên tiếng:
– Các ngươi có thấy điều bất ổn?
Tất cả trầm mặc suy nghĩ, Hoàng hậu nói:
– Chính là việc Châu Kiệt mua hoa Thất sắc từ một thương lái.
Không phải hoa Thất sắc đã thất truyền từ lâu.
Làm sao một thương lái có thể sở hữu, làm sao Châu Kiệt, một kẻ không bao giờ dùng độc có thể biết loại độc thất truyền từ lâu.
Trước sự phân tích của Hoàng hậu, Vân Vũ khẽ gật đầu:
– Còn nữa!
Thân Vương đã bình tĩnh, hắn nói:
– Chính là Châu Kiệt làm cánh tay đắc lực cho Hoa Trung quốc vương.
Hoa Trung quốc vương không phải kẻ dùng người bừa bãi.
Nhất định hắn đã biết thân phận của Châu Kiệt.
Châu Kiệt thay tên đổi họ, những tưởng có thể đợi thời cơ, mượn uy danh Hoa Trung quốc vương để báo thù nhưng thực chất hắn bị lợi dụng.
Hoa Trung quốc vương muốn mượn dao gϊếŧ người.
Hoa Thất sắc nhất do hắn bí mật sai người giả thương nhân bán cho Châu Kiệt.
Muốn thôn tính Hoàng Hoa đế quốc, hắn mất quá nhiều tâm sức rồi.
Nhất định việc Châu Kiệt bị gϊếŧ cũng nằm trong dự tính của hắn.
Ta nhất định không tha cho hắn.
Thấy ánh mắt thù hận của Thân Vương, Vân Vũ nói:
– Dục tốc bất đạt.
Mọi chuyện cứ từ từ.
Sắp tới có cuộc thi nhân tài giữa ba đại đế quốc.
Đến lúc đó ta sẽ ra tay hủy toàn bộ tâm sức của hắn.
Còn bây giờ ta phải về xem xét tình hình tiểu Lãng.
Cáo từ.
Vân Vũ đứng dậy sải bước ra ngoài.
Cô bỗng đứng lại nói:
– Phải rồi, chuyện tiểu Lãng cứu công chúa đừng tung ra ngoài.
Nói rồi cô tập trung tinh thần lực triệu hồi phong nguyên tố.
Phút chốc không thấy thân ảnh Vân Vũ.
~~~ Tư phòng Vân Lãng ~~~
Có một con người đang nằm say giấc nồng không hay biết chuyện mình đang lo sợ lại sắp xảy đến.
Vân Vũ gõ cửa rất nhiều lần nhưng không thấy tiếng đáp lại từ bên trong.
Cô dùng tinh thần lực thăm dò thì biết Vân Lãng đang ngủ trong đó.
Không muốn đánh thức Vân Lãng, Vân Vũ âm thầm quay trở về.
Nhưng cô vừa bước được vài bước thì bên trong vọng ra tiếng nói:
– Cô cô, người có việc thì vào đi.
Vân Vũ lập tức quay lại trở vào trong phòng Vân Lãng.
Thấy dáng vẻ mệt mỏi của Vân Lãng, cô cảm thấy áy náy, ân hận.
Đáng lẽ cô không nên kéo một hài tử 9 tuổi vào việc này dù đó có là hài tử thiên tài.
Vân Lãng đường như cảm nhận được Vân Vũ nghĩ Gì, cô khoát tay nói:
– Cô cô không phải lo.
Ta vốn không sao ngoại trừ việc thiếu ngủ.
Vân Vũ thật không biết nói gì.
Hài tử này tính cách quá giống người kia.
Luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, bất cần để người khác không lo lắng.
Trước đây cô đã phạm phải sai lầm một lần rồi, cô nhất định không để xảy ra sai lầm nữa.
Cô dứt khoát cầm lấy tay Vân Lãng, bắt mạch mặc kệ Vân Lãng cố vùng ra.
Vân Vũ dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Vân Lãng.
Vân Lãng đành để yên, quan sát sắc mặt Vân Vũ.
Cô ngạc nhiên khi thấy sắc mặt Vân Vũ ngày càng căng thẳng.
Vân Lãng định lên tiếng hỏi thì Vân Vũ nói:
– Mạch của ngươi chạy loạn như vậy mà nói không sao.
Ngươi đã làm gì vậy.
Vân Vũ vừa trách móc vừa lấy ra một lọ thuốc đưa Vân Lãng, cô nói tiếp:
– Mau uống, sau đó ngồi vận khí điều khiển kinh mạch.
Cái này sẽ giúp ngươi điều hòa lại chúng.
Ngươi có biết rối loạn kinh mạch để lâu ngươi sẽ đi gặp Diêm Vương không.
Vân Lãng không nghĩ mình lại bị vậy.
Cô giải thích:
– Cô cô, ta không có lừa ngươi.
Ta tưởng là do bản thân mệt mỏi quá thôi.
Vân Vũ thở dài.
Xem ra cô quên mất đây mới là hài tử 9 tuổi.
Cô nói:
– Lãng nhi, ngươi xem ngươi lớn như vậy làm gì khiến ta quên mất ngươi mới 9 tuổi.
Được rồi, ngươi mau uống thuốc rồi nghỉ ngơi.
Nói rồi Vân Vũ đi ra ngoài.
Vân Lãng ngán ngẩm nhìn lọ thuốc.
Cô rất ghét uống thuốc a.
Nhưng vì cuộc sống tươi đẹp này cô phải ngậm đắng nuốt cay thôi.
Cô lấy tay bịt mũi dốc nhanh lộ thuốc vào miệng.
Cô chẹp miệng mấy cái.
Ngạc nhiên thật.
Thuốc có vị ngọt chứ không đắng như cô tưởng.
Nếu biết trước như vậy cô đã uống từ từ rồi.
Cô luyến tiếc nhìn lọ thuốc.
Vân Lãng đi nhanh về chiếc giường, cô ngồi xếp bằng lên đó.
Từng nguyên tố lực chạy tán loạn xung quanh cô.
Cô thầm nghĩ xem ra bệnh tình của mình có vẻ nặng, rắc rối rồi.
Cô tự nhủ sẽ không đặt bản thân vào nguy hiểm nữa.
Nghĩ đến nguy hiểm cô lại nghĩ đến tình trạng công chúa.
Cô lẩm bẩm “Không biết hiện giờ bệnh tình của nàng sao rồi” lập tức cô lắc đầu lại tự nhủ ” Không được! Lãng không được nghĩ đến nàng.
Phải tập trung điều hòa kinh mạch.
Đúng vậy phải tập trung”.
Cô vừa lẩm bẩm như tụng kinh vừa vận khí.
Xem ra Vân Lãng không chỉ bị rối loạn kinh mạch.
Và rắc rối mới chỉ bắt đầu.