Đọc truyện Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư – Chương 244: VÔ MỘNG, VÔ MỘNG
CHƯƠNG 224: VÔ MỘNG, VÔ MỘNG
Editor: Luna Huang
“Vu Lưu Vân? Hôm nay ta căn bản cũng không muốn gọi nàng đến. Thiệp mời kia vốn là chỉ cho một mình ngươi!” Tân Ngư cười rộ lên bên tai nàng, còn cố ý đem hô hấp ấm áp phun lên gò má của Vu Xá Nguyệt, kích nàng nổi lên từng mảnh da gà.
Vu Xá Nguyệt cố sức nghiên đầu tránh né đùa giỡn của Tân Ngư, cao giọng giận dữ hỏi hắn nói: “Lẽ nào thái tử điện hạ dự định bội tình bạc nghĩa? Đại tỷ tỷ nàng hy sinh…đó rất trọng yếu, điện hạ sẽ không để nàng không có đường lui chứ?” Nàng đang đánh cuộc, cược xem Vu Lưu Vân có được ăn cả ngã về không hay không.
Hiển nhiên lần này là nàng đã đoán đúng, Tân Ngư ngoạn vị cố sức kéo đầu nàng trở về, ép buộc nàng nhìn thẳng mình. Tay phía dưới bắt đầu cách y sam đơn bạc vuốt ve hông của nàng, khinh bạc nói: “A, ai nói cho ngươi biết ngươi gả cho ta sẽ tổn thương Vu Lưu Vân? Nếu nói như vậy nữ nhân đều khắp thiên hạ sẽ sẽ bị tổn thương rồi?”
Lúc này thân thể của Tân Ngư đã rục rịch, nếu Ngự Cảnh đều đã tìm tới cửa, vậy hắn vậy hắn tốc độ giải quyết xong nha đầu này.
“Đừng như vậy!” Cử động này là thật là đứt dây cung của Vu Xá Nguyệt, nàng cũng không kịp giả bộ hay không nữa, dùng hết toàn lực một tay đẩy Tân Ngư ra, kích động nói: “Đối với nữ tử mà nói, cùng người chia sẻ trượng phu không phải là thương tâm sao. Mặc dù thái tử điện hạ sau này nhất định là phải tuyển phi, nhưng chí ít người tổn thương đại tỷ tỷ không phải là ta, trong lòng ta cũng sẽ dễ chịu rất nhiều! Điện hạ còn chưa phải nên lãng phí thời gian trên người ta.”
Mặc dù Vu Xá Nguyệt đang phát điên, nhưng trong lòng của Tân Ngư lại có chút mơ hồ hưng phấn. Hắn không nghĩ tới tiểu nha đầu này không chỉ có tính tình quật hơn nữa còn có chút thân thủ, nàng phản ứng cứng rắn như thế trái lại càng thêm khơi dậy chinh phục dục của hắn.
“Vu Lưu Vân bình hoa nhỏ yếu ớt kia ta tự nhiên là hảo hảo đặt ở trong phòng bảo quản, nàng sẽ không bị tổn thương. Về phần ngươi, ta mang ngươi bên người cùng ta khai thác giang sơn.”
Tân Ngư từng bước tới gần, Vu Xá Nguyệt từng bước lui về phía sau, nàng không nghĩ tới người này thật đúng là cực đoan, quả thực cho người sợ.
Vu Xá Nguyệt vô cùng đau đớn che ngực nói rằng: “Đối với nữ tử mà nói gả người chính là đại sự cả đời, điện hạ rõ ràng là chỉ có lợi dụng ta không có nửa phần tình nghĩa. Nếu ta vì quyền thế tiền tài đáp ứng điện hạ, chỉ sợ ngày điện hạ được như nguyện chính là ta bắt đầu sống cô độc quãng đời còn lại!”
Vọng Thư Uyển
Tân Ngư bất vi sở động, “Cảm tình là có thể chậm rãi bồi dưỡng. Đại bộ phận phi tử của phụ hoàng đều là trước đây chưa từng gặp mặt. Mai phi chính là một ví dụ tốt nhất, nàng hiện tại sống như mặt trời buổi trưa hầu như có đối trì tư bản với Hoàng quý phi, nhưng nàng đã từng là một phi tử phụ hoàng không thích nhất. Ngươi không nên ngỗ nghịch ta lẽ nào là có thể chạy trốn mệnh số này? Vu Xá Nguyệt cau mày, quả thực, nàng nếu là không chạy khỏi tướng phủ vậy sau này tuyệt đối là tránh không được kết cục này. Nàng nhịn không được quay đầu lại nhìn phía sau một chút, không biết phía sau có còn đường lui hay không.
“Đúng rồi.” Tân Ngư bỗng nhiên mở miệng cười, “Gần đây Ngự Cảnh đối với ngươi rất có hứng thú, lẽ nào Ngự Cảnh không phải là tâm tồn lợi dụng ngươi sao?”
“…” Vu Xá Nguyệt mím môi không nói, trong lòng nàng có một thanh âm đang gọi rầm rĩ, Tân Ngư nói đúng, bọn họ cũng không có cảm tình.
“Chúng ta giao dịch bổn cung là ngoài sáng nói cho ngươi biết, nhưng Ngự Cảnh không nói, hắn có phải so với bổn cung càng âm hiểm hơn một chút hay không.” Tân Ngư một bên tới gần một bên tiếp tục hướng dẫn từng bước đi đến trọng tâm câu chuyện.
“Tiểu vương gia có gì để lợi dụng ta! Điện hạ còn phải gánh vác việc tranh đoạt, mà tiểu vương gia không có bất kỳ băn khoăn nào!” Tuy rằng nàng và Ngự Cảnh hợp tác kỳ thực giống Tân Ngư, nhưng Tân Ngư mang đi so với bọn họ, Vu Xá Nguyệt chính là cảm thấy không được tự nhiên.
Tân Ngư có chút hết ý sửng sốt một chút, sau đó thần sắc nghiêm chỉnh rất nhiều, “Xem ra ngươi là thật không biết a. Ngự Cảnh nhiều năm như vậy không gần nữ sắc ngươi còn không biết nguyên do sao?”
“Nguyên do?” Vu Xá Nguyệt thì thào lặp lại, ngay từ đầu nàng hoài nghi Ngự Cảnh sau này cảm thấy người nọ chắc là thói quen mà thôi, lẽ nào phương diện này còn có cái gì để lợi dụng nàng? Vậy coi như sống lâu mới thấy.
“Hắn là vì Vô Mộng công chúa của Hàn Địa! Hắn không phải là không có phiền não giống ta, chỉ bất quá phiền não của hắn là vì nữ nhân kia! Ngươi cho là hắn có thể thật tình với người nào? Ngươi bất quá là làm giá y cho người khác mà thôi.” Tân Ngư lành lạnh nói.
Vô Mộng? Tên này có chút quen thuộc không rõ a, Vu Xá Nguyệt trong nháy mắt xuất thần. Tân Ngư thừa cơ hội này lần thứ hai lôi nàng vào trong lòng, kinh đến Vu Xá Nguyệt hét lên một tiếng.
“A! Buông ra ——”
Nhưng Tân Ngư không nói nhiều một câu hắn trực tiếp tiến nhập chính đề, đè người xuống bắt đầu hôn môi.
Hai người xé rách, Tân Ngư một cái xoay người đem người đặt trên cây khô ven đường, dưới tình huống như vậy Vu Xá Nguyệt mất một tấc vuông, Tân Ngư còn là thân tập võ, quyền đấm cước đá thật đúng là không có tác dụng gì, nàng dĩ nhiên mảy may đều không tránh thoát, tiết tấu hoàn toàn bị Tân Ngư kéo.
Lúc này trong đầu Vu Xá Nguyệt dĩ nhiên nhớ tới mấy ngày trước đây Ngự Cảnh nói. Mẹ nó, hắn nói đúng, có thứ thực sự là chênh lệch phần cứng, không tránh không được… Xong đời, thanh bạch hai đời của nàng, thật chẳng lẽ phải làm chó cắn?
Thời gian xé rách, hoàn bội bên hông Vu Xá Nguyệt bị kéo rơi xuống trên cỏ bên chân hai người.
vongthuuyen.com
“Thái tử điện hạ!” Bỗng nhiên có một đã chạy tới cao giọng nói: “Thái tử điện hạ! Tiểu vương gia tới rồi!”
Hai tay Vu Xá Nguyệt chặt chẽ lôi cổ áo, Tân Ngư nổi giận quay đầu lại rống giận: “Ta không phải là cho ngươi mang đến lâu hoa đình sao!”
“Cái này, là tiểu vương gia tự tìm đến, thuộc hạ ngăn không được…” Hơn nữa cũng không dám cản trở. Thị vệ kia nhỏ giọng nói trong lòng thập phần thấp thỏm. Hôm nay hắn nhưng khi nhìn một màn trước mắt này, không biết quay đầu lại mạng nhỏ còn có thể giữ được hay không.
Tân Ngư đặt Vu Xá Nguyệt trên cây, hai người trợn mắt nhìn, hắn tựa hồ là không biết chuyện này còn muốn tiếp tục hay không.
“Thái tử điện hạ.”
Bỗng nhiên, một thanh âm thập phần quen thuộc truyền đến, Vu Xá Nguyệt nghiêng đầu nhìn hai bên trái phải, phát hiện là một nhân ảnh bạch sắc quen thuộc rất xa đã đi tới.
Tân Ngư vẫn là đè Vu Xá Nguyệt xuống không hề động, hắn thập phần âm trầm nói: “Ngự Cảnh ở nơi này của ta thực sự là quen thuộc a, địa phương nào đều có thể tìm được.”
Ngự Cảnh đến gần, nhìn thấy Vu Xá Nguyệt mâu quang tối sầm lại, trong mắt lóe lên một tia tâm tình không rõ. Ngón tay của hắn động hai cái, tựa hồ là muốn động thủ.
“Thái tử điện hạ đây là ý gì, ép buộc nữ tử còn không phải thanh liêm gì. Điện hạ phải chú ý dân vọng nhiều hơn a.”