Bạn đang đọc Phế Thê Trọng Sinh – Kim Nguyên Bảo – Chương 81. Quả Thật Là Như Thế Này
Edit + beta: Iris
An bài xong Cức Hi, Ô Nhược lập tức chạy đi học.
Đến Ô gia xuống xe, cậu phát hiện góc bên rìa ngoài cửa lớn Nam Đại Viện Ô gia có thêm mấy con sâu nhỏ kỳ quái.
Nhưng mà thủ vệ lại không hề phát hiện. Bất quá cũng không thể trách bọn họ, bởi vì dù có đổi thành bất kỳ ai, chỉ cần là người không có hiểu biết về sâu sẽ không cảm thấy con sâu đó có gì cổ quái. Sở dĩ cậu có thể nhận ra mấy con sâu này nhanh như vậy là do cậu đã có cảnh giác với Ba Sắc từ sớm. Chỉ cần có một con sâu bò qua trước mắt cậu, cậu đều sẽ quan sát xem con sâu đó có phải là cổ trùng hay không.
May mắn là tuy không khí Nam Đại Viện không tốt, nhưng hàng phòng ngự vẫn khá tốt, dưới sự bảo vệ của pháp khí và trận pháp, mấy con sâu này tạm thời không trà trộn vào được.
Ô Nhược không biết Ô Hi có đợi cậu cùng đi học hay không nên đã tới Thư Thanh Viện trước, sau đó thì để ý thấy Nam Đại Viện hôm nay có vài phần nhân khí hơn mấy ngày trước, bởi vì lúc đi ngang qua ngõ nhỏ thấy được nhiều hạ nhân hơn hôm trước, hẳn là mấy người bị thương lúc đánh nhau với Bắc Đại Viện đã khỏi, Nam Đại Viện chậm rãi khôi phục lại sinh khí.
“Tiểu Nhược.”
Ô Nhược vừa ngẩng đầu thì thấy Ô Tiền Thanh, Quản Đồng và Ô Hi đi về phía mình.
Ô Hi chạy tới trước mặt cậu, lo lắng nói: “Nhị ca, muội chờ ca mãi mà không thấy, còn tưởng ca đã xảy ra chuyện.”
Ô Nhược xoa đầu nàng: “Sáng nay gặp chút chuyện nên đến muộn, lần sau nếu đợi không thấy ta thì muội tự đi học trước, đừng vì ta mà đi học trễ, biết không?”
“Được.”
Ô Nhược nhìn về phía Ô Tiền Thanh và Quản Đồng: “Cha, mẹ, hai người định đi đâu?”
Ô Tiền Thanh đang muốn nói thì bị Ô Hi giành trước: “Vừa rồi nhị bá mẫu phái người kêu chúng ta đến Huyền Uyển Viện, cũng không biết là chuyện gì, hừ, các nàng chính là không chịu ngồi yên, trên người vừa bị thương mới khỏi thì lại chạy ra ngoài lăn lộn, thật hy vọng các nàng cứ nằm trên giường thêm ít ngày.”
Nếu đổi lại là trước kia, Ô Tiền Thanh chắc chắn sẽ mắng ngăn Ô Hi nói những lời đại nghịch bất đạo này, bây giờ nghe xong chỉ nhíu mày.
“Chỉ kêu người Thư Thanh Viện chúng ta?”
“Không phải, còn kêu mấy người viện khác ở Nam Đại Viện.”
Ô Nhược đại khái đã đoán ra Nguyễn Lam Như là muốn làm gì.
Quản Đồng thở dài.
Nàng sợ nhất là đi Huyền Uyển Viện, mỗi lần tới đó đều sẽ bị bà bà châm chọc, tuy nói nghe nhiều sẽ thành thói quen, nhưng có đôi khi nói rất khó nghe sẽ làm tổn thương người khác.
Ô Tiền Thanh giữ chặt tay nàng: “Đợi lát nữa mặc kệ mẹ ta nói gì, ngươi cứ coi như không nghe thấy, nếu không thì tùy ý trả lời nàng vài câu là được.”
Ông biết mẹ ông mỗi lần nhìn thấy Quản Đồng đều sẽ trào phúng vài câu, nói chuyện rất khó nghe, ông cũng vì việc này mà cãi nhay mấy lần với mẹ, mẹ ông không thích Quản Đồng, ông cũng không thể bắt mẹ ông câm miệng, về sau, bọn họ có thể trốn được thì trốn, tận lực không đi Huyền Uyển Viện.
Ô Nhược nhìn Quản Đồng, híp mắt.
Tổ mẫu cậu không thích mẹ cậu, một là ngại mẹ cậu không có thân phận, không phải thiên kim tiểu thư của gia tộc, hai là ngại mẹ cậu không có linh lực không có huyền thuật, nên mặc kệ mẹ cậu hiếu thuận tổ mẫu như thế nào, tổ mẫu đều không thích mẹ.
Bọn họ đi vào Huyền Uyển Viện, ngoại trừ những người ra ngoài làm nhiệm vụ và rèn luyện ra, những người khác đều đã ở chỗ này, mà Ô Bách và Ô Thế ngồi bên người Mục Tú Uyển, dỗ nàng đến cười ha ha không ngừng, những người khác thấy tổ mẫu cao hứng cũng cười hùa theo, không khí rất náo nhiệt.
Hòa thuận vui vẻ.
Nhưng mà, sau khi Mục Tú Uyển nhìn thấy Quản Đồng đến, lập tức trầm mặt, châm chọc nói: “Kêu các ngươi đến Huyền Uyển Viện, còn muốn ta tìm người thúc giục ba lần bốn bận mới chịu đến, người không hiểu rõ còn tưởng ta phái người đi mời tổ tông Ô gia chúng ta.”
Ô Tiền Thanh giải thích đơn giản: “Lúc đến đây chúng ta gặp chuyện nên đến trễ, thật xin lỗi, để mọi người đợi lâu rồi.”
Quản Đồng và bọn Ô Nhược tiến lên thỉnh an Mục Tú Uyển.
Mục Tú Uyển vốn muốn châm chọc Quản Đồng như dĩ vãng, nhưng sau khi nhìn thấy Ô Nhược thì động tác ngừng lại.
“Đây là Tiểu Nhược?”
Nàng sớm đã nghe hạ nhân trong viện nói đến chuyện Ô Nhược gầy đi, còn nói lúc Ô Nhược gầy đi trông như tiên nhân khuynh quốc khuynh thành, lúc ấy nàng còn không tin, hiện tại vừa thấy thì mới biết hạ nhân đúng là không có khuếch đại sự thật, xác thật là một mỹ nhân, đến nàng là phụ nhân mà còn nhìn không muốn dời mắt.
Ngay cả Nguyễn Lam Như các nàng cũng bị dung mạo Ô Nhược hấp dẫn, các nàng mấy ngày nay đều dưỡng thương trong viện giống Mục Tú Uyển, không có ra gặp người, chuyện Ô Nhược gầy đi các nàng cũng đã nghe con cái và hạ nhân nói.
Ô Nhược không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời: “Đúng vậy, tổ mẫu.”
Kiếp trước, cậu rất không thích tổ mẫu này, luôn trưng ra bộ mặt nghiêm túc để biểu hiện uy nghiêm, thích bọn tiểu bối nghe lời nàng nói, hơn nữa còn bất công thiên vị cực kỳ, đối với tiểu bối nàng không thích thì luôn luôn chỉ trích, chỉ có ở trước mặt tiểu bối mình thích mới cười vui vẻ.
Mục Tú Uyển nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, phát hiện Ô Nhược giống hệt mẹ cậu là Quản Đồng thì tâm tình trở nên xấu đi: “Xác thật gầy đi đẹp hơn trước kia nhiều, nhưng chỉ đẹp thôi cũng vô dụng, ta thà rằng lúc ngươi béo, cũng không có nghĩ ngươi là phế vật không có linh lực.”
Mọi người lập tức che miệng cười trộm.
Ô Hi và Quản Đồng vì Mục Tú Uyển là trưởng bối nên mới không đi ra phản bác nàng.
Mặt Ô Tiền Thanh trầm xuống: “Mẫu thân, nếu ngài không chào đón chúng ta, vậy chúng ta về đây.”
Phụ thân ông không thích ông và người nhà ông thì cũng thôi đi, ngay cả mẫu thân ông cũng như vậy, ông đã sắp hoài nghi mình có phải là con trai của bọn họ hay không.
Mục Tú Uyển càng không vui: “Như thế nào? Ta nói không phải là sự thật hay sao?”
Tam thẩm Liêu Liễu Yến thấy không khí bất ổn, vội giảng hòa, để tránh không đạt được mục đích: “Mẫu thân, sắc trời không còn sớm, chúng ta nên nói chính sự thì hơn.”
Mọi người vừa nghe, nhanh chóng thu hồi trào phúng.
Mục Tú Uyển hừ lạnh một tiếng: “Lần này tìm các ngươi là vì muốn nói chuyện tu sửa Nam Đại Viện, mọi người ở đây đều biết, lần này sau khi đánh một trận với Bắc Đại Viện, Nam Đại Viện chúng ta tổn thất thảm trọng, người của chúng ta nếu không chết thì cũng bị thương nặng, đại viện cũng bị làm cho hư hỏng. Ngày thường căn bản không thể chiêu đãi khách nhân, nếu việc này truyền ra thì Nam Đại Viện chúng ta còn mặt mũi gì nữa, nên ta nghĩ cần phải tu sửa Nam Đại Viện lần nữa.”
Ngũ thẩm Đổng Trà Kỷ lập tức nói: “Nhưng mà từ sau khi lấy bạc trùng kiến Tây Sách hí viên, Nam Đại Viện chúng ta trở nên thiếu thốn ngân lượng, căn bản không đủ để chi ra sửa lại Nam Đại Viện.”
Mục Tú Uyển nói: “Ta là muốn mọi người tự lấy ngân lượng để tu sửa Nam Đại Viện.”
Mọi người lập tức lộ ra vẻ khó xử.
Ô Nhược cong môi cười châm chọc, sắp đến trọng điểm rồi.
Nhị bá mẫu Nguyễn Lam Như nói: “Mẫu thân, một năm gần đây chúng ta không phải làm pháp khí thì cũng phát nguyệt ngân cho hạ nhân, còn có khoảng thời gian trước lúc bị thương, còn không biết đã dùng biết bao nhiêu bạc để mua dược liệu quý báu chữa thương, hiện tại trong trướng không có bạc, bạc cứ như nước chảy ra ngoài, nào có bạc dư thừa để tu sửa Nam Đại Viện.”
Đại bá mẫu Tang Đông Di nói: “Tình huống của ta không khác nhị đệ muội lắm.”
Âm thanh nàng hữu khí vô lực, làm Ô Nhược nhịn không được nhìn thoáng qua, mặt nàng tiều tụy, hai bên tóc mai cũng xuất hiện tóc bạc.
Liêu Liễu Yến và Đổng Trà Kỷ cũng vội vàng nói tình huống viện các nàng.
Quản Đồng nghe đến đó, đại khái hiểu được dụng ý đến nơi này, cũng phụ họa nói theo viện của mình cũng thiếu bạc.
Ngay sau đó, mọi người đều nhìn về phía Quản Đồng.
Đổng Trà Kỷ trào phúng nói: “Tam tẩu, không phải ta nói Thư Thanh Viện các ngươi, nhưng xét theo tình hình hiện tại, nhà có tiền nhất chính là các ngươi, các ngươi làm pháp khí không cần mua cũng có sẵn tài liệu, nguyệt ngân phát cho hạ nhân cũng không tốn bao nhiêu, còn có khoảng thời gian chúng ta đánh nhau với Bắc Đại Viện, các ngươi ở đâu? Viện các ngươi có người bị thương sao? Không có ai đúng không?”
Ô Hi phản bác: “Mười mấy hộ vệ trong viện chúng ta đã chết, sao lại không có người bị thương?”
“Tiểu Hi, ta nói là chủ tử các ngươi, có ai bị thương sao? Lại có ai phải tốn bạc mua dược liệu quý báu chữa thương?”
“Cha mẹ ta đều không có linh lực, đi ra ngoài để chịu chết chắc.”
“Vậy ngươi có linh lực không? Sao lại không thấy đi ra hỗ trợ? Ô Vân và Ô Bách nhà ta còn nhỏ hơn ngươi, cũng đi ra giúp ta đánh người Bắc Đại Viện.”
Những người khác liên tục gật đầu: “Quả thật là như vậy.”
Ô Hi: “…”
Đây là sự thật, nàng vô pháp phản bác.
Nguyễn Lam Như nhìn Ô Tiền Thanh: “Tam đệ, chúng ta có thể thông cảm cho ngươi và tam đệ muội không có linh lực, không thể hỗ trợ đánh đuổi người Bắc Đại Viện, cũng thông cảm ngươi lo Tiểu Hi bị thương, nhưng mà sau khi đánh một trận với Bắc Đại Viện, có phải nên bàn đến chuyện Thư Thanh Viện các ngươi không có xuất lực?”
Quản Đồng nói: “Xong việc, Thư Thanh Viện chúng ta cũng đưa rất nhiều dược liệu quý báu cho các ngươi chữa thương.”
“Cái này chúng ta thừa nhận, nhưng thuốc trị thương này đối với chúng ta không đáng kể, sau đó chúng ta còn phải tốn lượng lớn bạc để mua thuốc.”
Ô Tiền Thanh trầm mặt nói: “Nhị tẩu, tu sửa Nam Đại Viện tốn rất nhiều bạc, ta lấy đâu ra nhiều bạc như vậy để tu sửa? Hơn nữa ta còn muốn suy xét cho mình sau này, ta và phu nhân không có linh lực, không thể nhận nhiệm vụ kiếm bạc, về sau còn cần bạc để dưỡng lão.”
Đổng Trà Kỷ nói: “Tam ca, chúng ta cũng không có nói phải tu sửa toàn bộ Nam Đại Viện, cũng không phải muốn ngươi mua nguyên liệu tốt để trang hoàng, chỉ là muốn các ngươi sửa lại những chỗ bị đánh hư, Nam Đại Viện chúng ta cũng tiện để chiêu đãi khách nhân một chút.”
Ô Tiền Thanh rũ mí mắt suy nghĩ, gật đầu: “Được, vậy ta sửa lại những chỗ bị đánh hư.”
Ô Nhược nhìn Ô Tiền Thanh, không lên tiếng.
Những người khác thấy quỷ kế đã thực hiện được, cười đắc ý.
“Cha – -” Ô Hi không thể tin được cha lại dễ dàng đáp ứng như vậy, Nam Đại Viện lớn như vậy, cho dù chỉ sửa những chỗ bị đánh hư cũng tốn rất nhiều bạc.
Nguyễn Lam Như lên tiếng trách mắng: “Tiểu Hi, người lớn chúng ta nói chuyện, ngươi thân là tiểu bối, nếu thật sự muốn nói, vậy chúng ta nói chuyện Tiểu Trúc ngày đó đả thương nhi tử ta đi, ta nghe những người có mặt ở đó nói, ngươi lúc ấy cũng có phần đá nhi tử ta vài cái, chuyện này muốn tính thế nào?”
Ô Hi giận trừng nàng: “Nhị bá mẫu, chuyện này chính là ngũ ca sai.”
°°°°°°°°°°
Đăng: 14/9/2021