Bạn đang đọc Phế Thê Trọng Sinh – Kim Nguyên Bảo – Chương 78. Ba Sắc
Edit + beta: Iris
Lời này thật sự khắc nghiệt, mọi người nghe xong có người cười trộm, có người đồng tình Ô Nhược.
Ô Hi giận không chịu nổi, muốn đứng lên nói giúp nhị ca, lại bị Ô Nhược đè lại bả vai.
Ô Nhược cung kính nói: “Nghiệp trưởng lão, chính vì vãn bối cái gì cũng không biết nên mới đến học đường, ít nhất lúc người khác hỏi vãn bối về huyền thuật Ô gia, vãn bối có thể trả lời được, không đến nỗi làm mất mặt Ô gia, cho nên không nhất định phải sử dụng linh lực huyền thuật mới được đến học tập, còn có, không phải cái gì vãn bối cũng không biết.”
Nghiệp trưởng lão cười lạnh: “Ta thật muốn nghe ngươi hiểu được cái gì?”
Lúc hắn biết Ô Nhược muốn học tại học đường liền cực lực phản đối, bởi vì với hắn mà nói, một người không có linh lực tới học đường học huyền thuật quả thực buồn cười đến cực điểm, cũng lãng phí thời gian của hắn.
“Tuy rằng đây là ngày đầu tiên vãn bối đi học, nhưng vẫn biết thân là đạo sư hẳn phải có tâm khoan dung, không nên có bất cứ thành kiến, coi khinh, cũng như không nên khắc nghiệt chanh chua, mà Nghiệp trưởng lão mặt trái tâm tính quá nhiều, rất bất lợi cho việc thao túng thần linh, tin rằng Nghiệp trưởng lão hẳn là hiểu rõ điều này hơn vãn bối.”
Thái độ Ô Nhược không kiêu ngạo không siểm nịnh làm mọi người kinh ngạc không thôi.
Bọn họ phát hiện, Ô Nhược không chỉ gầy đi mà ngay cả tính tình cũng thay đổi rất nhiều, nếu đổi lại là dĩ vãng, đã sớm rúc ở một góc rồi, nào dám đứng ra chỉ trích trưởng lão sai.
“…” Nghiệp trưởng lão bị nói đến không thể phản bác được, tức đến đỏ hết cái mặt già.
“Nhị ca, nói rất đúng.” Ô Hi nhịn không được nói.
Nghiệp trưởng lão sắc mặt âm trầm, trách mắng: “Ô Hi, ngươi ra ngoài đứng cho ta.”
Ô Hi lè lưỡi, ngoan ngoãn chạy ra ngoài.
Nghiệp trưởng lão hung hăng trừng Ô Nhược, tới giờ tan học, hắn lập tức rời khỏi phòng học.
Ô Hi chạy đến bên người Ô Nhược: “Nhị ca, ngày đầu đi học cảm giác thế nào?”
Ô Nhược cười cười: “Không có cảm giác gì đặc biệt.”
Đối với người đã từng học rồi như cậu là thập phần nhàm chán, tới nơi này chủ yếu là để bồi Ô Hi mà thôi.
“Nhị ca, chúng ta về ăn cơm.”
Ô Hi vui vẻ ôm lấy cánh tay Ô Nhược rời khỏi học đường, lúc chuẩn bị rời khỏi trung viện đi đến đại môn Bắc Đại Viện, gặp phải năm người trẻ tuổi, bốn trong số đó là người bên Bắc Đại Viện, người còn lại ăn mặc rất lập dị: “Nhị ca, ca mau nhìn người kia xem, ăn mặc rất kỳ quái.”
Ô Nhược nghe vậy thì nhìn qua, tức khắc, con ngươi xinh đẹp phủ lên một tầng hàn băng, nhìn chằm chằm thanh niên ăn mặc lập dị, người nọ diện mạo thanh tuấn, dưới mắt bên phải có một giọt nước màu đen, thoạt nhìn có vài phần âm tà, quần áo trên người được khâu từ các loại lông chim, giống như một con gà trống năm màu, trên đầu còn cắm mấy cọng lông chim xinh đẹp, rất dễ thu hút ánh mắt người khác.
Ô Hi thấy Ô Nhược nhìn chằm chằm nam nhân kia thì tò mò: “Nhị ca, ca quen hắn?”
Ô Nhược lạnh lùng nói: “Không quen.”
Không quen mới là lạ, người này dù có hóa thành tro cậu cũng nhận ra.
Hắn chính là Ba Sắc đã thành hôn với Ô Hi kiếp trước, không nghĩ tới sẽ gặp hắn sớm mấy năm.
Ba Sắc cũng chú ý tới Ô Nhược, đáy mắt hiện lên kinh diễm, vội vàng hỏi người bên cạnh: “An Thục, nam tử lớn lên phi thường xinh đẹp kia là ai?”
Ô An Thục cũng thấy Ô Nhược, lắc đầu: “Không biết, ta chưa từng gặp qua nam tử này, ta chỉ biết tiểu cô nương bên cạnh hắn là Ô Hi, là người Thư Thanh Viện Nam Đại Viện.”
“Đại ca, hắn là Ô Nhược, nhị ca của Ô Hi.” Thiếu niên bên cạnh Ô An Thục tên là Ô Thụy nói: “Chính là tên đại mập mạp không có linh lực kia, gần đây không biết hắn ăn phải linh đan diệu dược gì mà đột nhiên gầy đi, người cũng trở nên đẹp hơn.”
Ô An Thục kinh ngạc nói: “Hắn là Ô Nhược!?”
Ba Sắc hiếu kỳ nói: “Trước kia hắn rất béo sao?”
Ô Thụy gật đầu: “Ừ, rất rất béo, nghe nói cân nặng của hắn vượt qua 600 cân, thân rộng sáu thước.”
“…” Ba Sắc thật sự không tưởng tượng nổi, một người đẹp như vậy lại từng có thân thể mập quá cỡ như thế.
Ô Nhược cũng không muốn Ba Sắc đánh chủ ý lên Ô Hi, dẫn Ô Hi nhanh chóng rời khỏi trung viện.
Ba Sắc thấy mỹ nhân rời đi, trong lòng sốt ruột, muốn đuổi theo lại bị Ô An Lãm ngăn lại: “Ba Sắc, ngươi không thể đi Nam Đại Viện.”
Ba Sắc nghi hoặc: “Vì sao?”
“Gần đây Bắc Đại Viện chúng ta nháo rất căng với Nam Đại Viện, thậm chí như nước với lửa luôn rồi, nếu ngươi cứ mạo muội đi qua như vậy, bị người Nam Đại Viện biết được, chắc chắn sẽ động thủ với ngươi.”
Ba Sắc chau mày: “Nghiêm trọng như vậy?”
Vậy chẳng phải là hắn không có cơ hội tiếp cận mỹ nhân sao, nghĩ đến điều này, trong lòng không khỏi có chút mất mát.
Ô Nhược đưa Ô Hi trở lại Thư Thanh Viện, liền lập tức rời khỏi Ô gia, trở về Hắc phủ kêu bọn Thi Cửu đi hỏi thăm chuyện Ba Sắc.
Qua nửa ngày thì có tin truyền đến, Thi Cửu nói: “Nam tử gọi Ba Sắc, là lúc Ô An Thục rèn luyện bên ngoài thì kết bạn, trước mắt Ô An Thục cũng không rõ thân phận của Ba Sắc, chỉ biết là đến từ một đại gia tộc ở Đông Nam bộ, có năng lực rất kỳ lạ, ngay lúc này Ô An Thục tìm hắn tới, có khả năng là muốn mượn chi lực của hắn để đối phó Nam Đại Viện.”
Ô Nhược nheo mắt lạnh lẽo.
Kiếp trước, Ba Sắc là do Ô An Kỳ mang về từ bên ngoài, mọi người cũng không biết thân phận của Ba Sắc, cho đến khi Ô Hi thành thân với Ba Sắc mới biết được, Ba Sắc là nhi tử tộc trưởng Campuchia ở Đông Nam bộ. Mà người Campuchia đều biết dùng pháp thuật hàng đầu, là sư hàng đầu được mọi người thừa nhận. Sư hàng đầu chia thành hắc y và bạch y. Loại trước thì lấy tiền rồi làm việc, đạo đức không đáng nói, loại sau chủ yếu là bảo kê thương nhân vận chuyển hàng hóa, làm hòa hợp nhân duyên. Quá trình thi pháp cùng loại nhiều không kể siết, thường thích đến nơi u ám thu thập xương cốt, luyện thi, làm người đầu thai, chờ người hạ thổ, quá trình tu luyện cực kỳ khủng bố, cần ẩn nấp.
Những điều này là về sau cậu mới biết được, ở trong mắt cậu, sư hàng đầu không khác Vu sư là bao, đều dùng cổ hại người.
Ô Nhược hừ lạnh một tiếng.
Ba Sắc, nếu ngươi đã chủ động dâng đến cửa, cũng đừng trách ta tàn nhẫn độc ác.
Ô Nhược tìm dược liệu chế tạo phấn phòng trùng, lại kêu Thi Cửu cầm đến Thư Thanh Viện, rải phấn một vòng quanh sân, tránh cho sâu tiến vào sân.
Sáng sớm hôm sau, trên đường Ô Nhược và Ô Hi đi học, lại gặp Ba Sắc.
Ba Sắc nhìn thấy Ô Nhược, mắt mở to lên, lập tức đi qua, ngăn Ô Nhược lại.
Ô Nhược vội vàng che Ô Hi ở phía sau, lạnh lùng nói: “Có việc?”
Ba Sắc cười tủm tỉm nhìn chằm chằm mặt Ô Nhược: “Tại hạ tên là Ba Sắc, là khách nhân Bắc Đại Viện, sáng nay nhàn rỗi nên đi dạo, lại không cẩn thận lạc đường, không biết công tử biết Bắc Đại Viện nằm ở hướng nào không?”
Ô Nhược thấy vẻ mặt dại gái của hắn nhìn chằm chằm mình, hơi ngừng lại, có phải người này nam nữ không kiêng, chỉ cần lớn lên đẹp là đều thích đi?
Cậu chỉ về phía Bắc Đại Viện nói: “Bắc Đại Viện ở bên kia.”
“Cảm ơn.” Ba Sắc đưa hoa mai cầm trong tay cho Ô Nhược: “Đây là hoa mai tại hạ vừa hái được, cảm tạ công tử chỉ đường.”
Ánh mắt Ô Nhược hơi lóe, cười nói: “Cảm ơn.”
Ba Sắc thấy cậu cười thì hơi thất thần, nhìn thấy cậu nhận hoa mai thì cười càng sâu.
Ô Nhược và Ô Hi tiếp tục đi đến học đường, cho đến khi không nhìn thấy Ba Sắc nữa, Ô Hi mới nói: “Nhị ca, người kia rất cổ quái.”
Ô Nhược nhìn nàng: “Cổ quái? Sao muội lại nghĩ vậy? Ta thấy hắn rất phong độ nhẹ nhàng, khí vũ bất phàm.”
Kiếp trước Ô Hi đã đánh giá Ba Sắc như vậy.
Ô Hi vội vàng nói: “Nhị ca, muội vừa nhìn thấy hắn đã biết hắn không phải người tốt, ca đừng để bề ngoài của hắn lừa.”
Ô Nhược trầm mặt không nói.
Kiếp trước bọn họ cũng khuyên Ô Hi như vậy, nhưng Ô Hi không nghe, khăng khăng phải gả cho hắn, nhưng mà ai cũng không nghĩ đến, Ba Sắc sẽ đối đãi với Ô Hi như vậy.
“Nhị ca, ca nghe muội nói không?”
“Ừ.” Ô Nhược đong đưa hoa mai trong tay, đột nhiên “phực” một tiếng, hoa mai trong tay bốc cháy.
Ô Hi kinh hô: “Hoa mai bốc cháy!”
Ô Nhược ý vị thâm trường cười: “Cháy thì cháy, ta cũng không định mang hoa mai về.”
Cùng lúc đó, Ba Sắc đi chưa được bao xa như là cảm ứng được gì đó, bỗng chốc xoay người, nhìn về hướng Ô Nhược rời đi, lẩm bẩm không dám tin: “Bị phá?”
Có thể tự tin nói, ngoại trừ sư hàng đầu bọn họ và Vu sư, không ai có thể giải chú mà hắn hạ trên hoa mai, nhưng mà hiện tại mê chú của hắn bị phá, là ai? Rốt cuộc là ai phá chú của hắn?
Chẳng lẽ Ô gia có sư hàng đầu và Vu sư khác?
Ba Sắc không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng mà, mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày hắn đều cố ý ngẫu nhiên gặp được Ô Nhược, tìm cơ hội trò chuyện với Ô Nhược.
Mỗi lần Ô Nhược đều dùng gương mặt tươi cười nghênh đón, chỉ cần người này không đánh chủ ý lên người thân của cậu, những cái khác cậu đều không sợ.
“Nhị ca, muội nghe nói hôm nay Ô Hạ đi học lại.” Ô Hi nói.
Ô Nhược nhướng mày: “Thương thế của hắn khỏi rồi sao? Không phải nói sau khi thương thế lành phải đi diện bích một tháng sao?”
“Muội không biết thương thế hắn có tốt hay không, muội chỉ biết vì không muốn chậm trễ chương trình học, phụ thân Ô Hạ đã cầu tình các trưởng lão, nói trắng ra là buổi sáng đi học, buổi tối diện bích, thời gian diện bích từ một tháng thành ba tháng.”
“Tới thì tới, chúng ta cũng không sợ hắn, ở học đường hắn không dám làm chuyện gì quá mức, nhưng mà người này có thù tất báo, về sau chúng ta vẫn nên cẩn thận hơn.”
“Muội sẽ bảo vệ nhị ca.”
“Muội đánh không lại Ô Hạ, bảo hộ ta như thế nào?”
Ô Nhược cười nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nàng, sau đó cảm nhận được có người nhìn bọn họ, hắn ngẩng đầu lên thì thấy, hai huynh đệ Ô Hạ và Ô Thăng đứng ở cổng lớn nhìn chằm chằm bọn họ, trong mắt đều là hận ý và lửa giận.
Một lần này có thể nói là Ô Hạ vừa tổn binh lại lỗ nặng, không làm bị thương Ô Hi, ngược lại bản thân lại bị thương, ngay cả thần linh hắn đắc ý nhất cũng bị Ô Nhược dùng pháp bảo phá tan, nên hắn sao có thể không hận Ô Nhược và Ô Hi đây.
Ô Nhược chủ động đi lên chào hỏi Ô Hạ và Ô Thăng: “Ô Hạ, thương thế của ngươi sao rồi?”
“Đừng đắc ý.” Ô Hạ hừ lạnh, quay đầu rời đi cùng Ô Thăng.
Ô Hi đã nghe Ô Nhược kể qua chuyện của y và Ô Hạ trước đó: “Nhị ca, người này thật quá nhỏ mọn, không cần để ý đến hắn.”
Chỉ vì thắng trong cuộc thi xe trượt băng mà bị ghi hận, cũng thật sự quá nhỏ mọn, về sau còn có ai dám chơi với hắn.
Ô Nhược không nói, nhìn thân ảnh đi xa cong môi cười.
°°°°°°°°°°
Đăng: 11/9/2021