Phế Thê Trọng Sinh - Kim Nguyên Bảo

Chương 75. Đệ Đệ Ruột Tới


Bạn đang đọc Phế Thê Trọng Sinh – Kim Nguyên Bảo – Chương 75. Đệ Đệ Ruột Tới

Edit + beta: Iris

Đản Đản đột nhiên bị ôm lấy, đầu tiên là hơi dại ra, sau đó, tức cành hong dùng tay nhỏ đẩy cái mặt tèm lem nước mắt nước mũi ra: “Ngươi là ai a? Ngươi làm bẩn quần áo của ta rồi, mau buông ta ra.”

Pi Pi bên cạnh thấy thế, vừa dùng cái cánh to đập lên người nam nhân kia vừa kêu pi pi.

Nam tử tuấn mỹ càng khóc dữ dội hơn: “Đại ca, ca quả nhiên không nhớ ra đệ là ai, nhưng mà không sao, đệ sẽ tìm y sư tốt nhất chữa cho ca.”

Khuôn mặt đáng yêu của Đản Đản tức đến phình ra: “Ta không có đệ đệ lớn như ngươi, cha ta cũng không có sinh nhi tử nào lớn như vậy.”

Khách nhân xung quanh bị lời nói con nít* của bé làm cho bật cười, nghĩ thầm đứa nhỏ này chắc gặp trúng một kẻ điên rồi, đang muốn ra tay hỗ trợ, một bạch y công tử diện mạo cực đẹp đi tới, nghi hoặc hỏi: “Đản Đản, sao lại thế này?”

*Câu này là “đồng ngôn đồng ngữ”, mình dịch thuần việt luôn.

Mắt Đản Đản sáng rực lên: “Cha.”

Nam tử tuấn mỹ nghe vậy ngẩn người, nhìn người trước mắt.

Đản Đản nhân cơ hội thoát khỏi cái ôm của hắn, chạy đến ôm đùi Ô Nhược: “Cha.”

Ô Nhược bế hài tử lên, híp mắt nhìn chằm chằm nam tử tuấn mỹ: “Công tử, vừa nãy ngươi định làm gì con trai ta?”

“Con trai ngươi?” Nam tử tuấn mỹ sửng sốt.

Hộ vệ phía sau hắn vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, công tử nhà ta nhận lầm người, thật sự xin lỗi.”

Nói xong, bọn họ chạy lướt qua Pi Pi, nhanh chóng lôi nam tử tuấn mỹ ra khỏi Túy Nguyệt Lâu.

Ô Nhược nhìn áo choàng trên người Đản Đản bị làm dơ: “Không có chuyện gì chứ?”

Đản Đản lắc đầu.

Ô Nhược nghiêm túc nói: “Lần sau nếu có người ôm con như vừa rồi, nhất định phải cầu cứu người xung quanh biết không?”

Đản Đản ngoan ngoãn đáp: “Dạ.”

Ô Nhược hài lòng cười: “Hôm nay tiên sinh kể chuyện xưa dễ nghe không?”

Đản Đản cười đầy đáng yêu: “Dễ nghe, buổi chiều con còn muốn tới nữa.”

“Được.”


Ô Nhược ôm bé ngồi lên xe trở lại Hắc phủ.

“Các ngươi về rồi.” Hắc Tuyển Dực nhìn thấy bọn họ trở về, tiến lên ôm lấy đứa nhỏ trong ngực Ô Nhược, nói với Hắc Tín: “Dọn cơm.”

Hắc Tín ra ngoài phân phó người truyền đồ ăn lên.

Hắc Tuyển Dực đặt Đản Đản xuống ghế bên cạnh: “Ta cần phải về nhà một chuyến.”

Ô Nhược nao nao: “Khi nào về?”

“Hai ngày sau.”

Ô Nhược hỏi: “Là muốn ta trở về cùng ngươi sao?”

“Ừ.”

Ô Nhược nhăn mày.

Không phải là cậu không muốn đi cùng Hắc Tuyển Dực, mà là cậu thật sự không yên lòng về người nhà, bây giờ Bắc Đại Viện đã làm căng với Nam Đại Viện, người Nam Đại Viện lại tràn ngập địch ý với người Thư Thanh Viện, nên tình cảnh của cha mẹ cậu ở Ô gia cực kỳ không tốt, nếu lúc này cậu rời khỏi Cao Lăng thành, rất khó đảm bảo sẽ không phát sinh tình huống nguy hiểm.

“Không thể chờ thêm một đoạn thời gian nữa sao?”

Hắc Tuyển Dực mím môi: “Không thể.”

Y biết Ô Nhược lo lắng cho an nguy của cha mẹ cậu, nhưng mà y có thể phái người bảo hộ bọn họ.

Mày Ô Nhược nhăn lại: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Khuôn mặt đạm mạc của Hắc Tuyển Dực hiện lên tia chần chờ, đang nghĩ có nên nói chuyện này ra hay không, thì ở cổng lớn truyền đến âm thanh kích động: “Đại ca, đại ca, đệ tới rồi, tiểu đệ thân ái của ca tới rồi đây.”

Hắc Tuyển Dực: “…”

Ô Nhược: “…”

Sao cái âm thanh này nghe quen dữ vậy cà?

Đản Đản cũng thấy âm thanh này rất quen tai, trừng lớn mắt nhìn người ngoài cửa. Một bóng dáng màu tím nhảy nhót như con ngựa vọt vào sân rồi lại vọt vào đại sảnh, lúc nhìn thấy ba người ngồi ở đại sảnh thì ngẩn người.

Ô Nhược híp mắt, người này chính là công tử tuấn mỹ đã ôm Đản Đản không buông ở Túy Nguyệt Lâu?

“Sao ngươi lại ở đây?” Đản Đản cả giận nói: “Cha, người này theo dõi chúng ta.”


Nam tử tuấn mỹ nhìn Ô Nhược, lại nhìn Hắc Tuyển Dực, rồi nhìn về phía Đản Đản, sau đó đột nhiên bế Đản Đản lên ôm: “Đại ca, đệ biết ngay là ca mà, vừa rồi đệ đâu có nhận sai người, đại ca, sao ca nhỏ như vậy, chuyện này đệ biết ăn nói thế nào với cha mẹ đây?”

Ô Nhược: “…”

Hắc Tuyển Dực: “…”

Đản Đản thở phì phì dùng tay nhỏ kéo tóc hắn nói: “Ta không phải đại ca ngươi.”

“Khụ khụ.” Hắc Tín đứng ở cửa ho nhẹ một tiếng: “Tứ thiếu gia, đứa bé kia không phải đại ca ngài “

“A?” Nam tử tuấn mỹ ngẩng đầu nhìn Hắc Tín.

Hắc Tín chỉ chỉ Hắc Tuyển Dực: “Người này mới là đại ca ngài.”

Nam tử tuấn mỹ nhìn về phía Hắc Tuyển Dực, lập tức buông Đản Đản ra, nhào vào Hắc Tuyển Dực: “Đại ca, sao ca lại biến thành xấu như vậy, có thể chữa khỏi không?”

Hắc Tuyển Dực đen mặt, trực tiếp ném người ra khỏi đại sảnh.

Ô Nhược chỉ chỉ: “Hắn là đệ đệ ngươi?”

Người này thật sự là đệ đệ Hắc Tuyển Dực? Tính cách cũng khác nhau quá rồi đi? Hơn nữa lớn lên không giống nhau chút nào.

Nhưng mà đây vẫn là lần đầu tiên cậu thấy người thân của Hắc Tuyển Dực, quả nhiên sau khi cậu trọng sinh, rất nhiều chuyện đã thay đổi.

“Ừ.” Hắc Tuyển Dực nhàn nhạt giới thiệu: “Hắn gọi là Hắc Tuyển Đường.”

Hắc Tuyển Đường lại lần nữa chạy tới ôm Hắc Tuyển Dực: “Tư thế ném người vẫn đẹp như vậy, ca quả nhiên là đại ca của đệ.”

Ô Nhược: “…”

Đệ đệ của trượng phu cậu là M!

Hắc Tuyển Đường bế Đản Đản lên: “Đại ca, đứa nhỏ này là ai? Sao lớn lên giống ca dữ vậy?”

Hắc Tín cười tủm tỉm nói: “Đây là tiểu thiếu gia, con trai của chủ tử.”

“Cái gì?” Hắc Tuyển Đường khiếp sợ nói: “Con trai của đại ca? Sinh khi nào, sao đệ không biết chuyện này, cha mẹ có biết không? Đại ca, ca lần này tới đây có phải hay không…”


Hắc Tuyển Dực bỗng chốc trầm mặt: “Câm miệng.”

Ô Nhược nhướng mày, cậu cảm thấy chuyện Hắc Tuyển Đường định nói là chuyện cậu không biết, đáng tiếc lại bị Hắc Tuyển Dực ngăn lại.

Hắc Tuyển Đường thấy tâm tình đại ca không tốt, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Lúc này, thi phó bưng đồ ăn vào.

Hắc Tuyển Dực đạm thanh nói: “Ăn cơm.”

“Được.” Hắc Tuyển Đường nhanh chóng cầm lấy đũa, lùa hết đồ ăn vào miệng như là dân chạy nạn đã nửa năm chưa ăn cơm, trong vòng một nén hương ngắn ngủi, thức ăn trên bàn đã bị hắn đảo qua hết một lượt.

Ô Nhược và Đản Đản nhìn đến choáng váng, từ khi bắt đầu ăn cơm đến giờ, bọn họ chưa ăn xong năm đũa.

Hắc Tín đau lòng nói: “Tứ thiếu gia, đã mấy ngày rồi ngài chưa ăn cơm?”

Hắc Tuyển Đường ợ một cái: “Từ tối hôm qua đến giờ chưa ăn gì.”

Khi vào Cao Lăng thành, vốn định ở lại Túy Nguyệt Lâu dùng cơm xong sẽ tìm đại ca, nhưng vì nhận sai người nên bị hộ vệ mang đi, đành phải tìm đại ca trước rồi ăn sau.

“Vậy tứ thiếu gia no chưa? Nếu chưa thì ta kêu hạ nhân ở phòng bếp chuẩn bị thêm ít món.”

“No rồi, no rồi.” Hắc Tuyển Đường nhìn khắp đại sảnh: “Đại ca, đại tẩu đâu?”

Hắc Tín lập tức giới thiệu Ô Nhược với hắn: “Tứ thiếu gia, vị này chính là phu nhân chủ tử, cũng là đại tẩu của ngài.”

Hắc Tuyển Đường trừng lớn mắt, người nam nhân này cũng quá đẹp đi, ngoại trừ đại ca hắn, hắn chưa từng gặp qua người đẹp như vậy: “Hắn là đại tẩu của ta, nhưng mà, đại tẩu không phải là cái…”

Nói tới đây, bỗng hắn nhớ đến gì đó, nhanh chóng im miệng.

Hắc Tín biết hắn muốn nói gì, cười nói: “Lúc trước phu nhân bị hạ cổ nên mới dẫn đến thân thể mập mạp, bây giờ đã giải cổ, đương nhiên là gầy đi.”

“Vậy tốt quá.” Hắc Tuyển Đường cao hứng đặt tay lên vai Ô Nhược: “Đại ca của ta không cần phải…”

“Bang – -” Hắc Tuyển Dực đập đũa xuống bàn, mặt lạnh lùng đứng dậy nói: “Đến thư phòng với ta.”

“Được.” Hắc Tuyển Đường nhỏ giọng nói bên tai Ô Nhược: “Đại tẩu, chờ ta trở lại sẽ tặng ngươi một món quà.”

Hắc Tuyển Dực lạnh lùng đảo qua cái móng heo đang đặt trên vai Ô Nhược, xoay người rời đi.

Hắc Tuyển Dực nhanh chóng chạy theo.

Ô Nhược nhíu mày: “Tín bá, người kia thật sự là đệ đệ ruột của chủ tử ngươi?”

“Đúng vậy.” Hắc Tín cười mị: “Tứ thiếu gia tính tình tương đối hoạt bát, thỉnh phu nhân đừng phiền lòng.”

Ô Nhược cười cười: “Như vậy khá tốt.”


Hắc Tín cười không nói, nhìn ra bên ngoài, thần sắc có chút ngưng trọng, không biết tứ thiếu gia đột nhiên tới đây là có chuyện gì.

Hắc Tuyển Đường đi theo Hắc Tuyển Dực vào thư phòng.

Hắc Tuyển Dực lập tức hỏi: “Sao đệ lại đến đây?”

Hắc Tuyển Đường thu lại bộ dạng tươi cười, không còn bộ dáng ngốc nghếch như lúc trước: “Qua nửa tháng nữa, đại môn sẽ đóng cửa?”

Hắc Tuyển Dực nhướng mày: “Nửa tháng? Hẳn phải còn một tháng mới đúng chứ?”

Biểu tình Hắc Tuyển Đường ngưng trọng: “Thời gian đột nhiên bị rút ngắn, Đại Linh Sư sợ đại ca không về kịp, sẽ xảy ra chuyện nên kêu ta tới tìm đại ca.”

“Đại Linh Sư nói như thế nào?”

“Không biết.” Hắc Tuyển Đường lấy một bình thuốc nhỏ trong ngực đưa cho Hắc Tuyển Dực: “Đây là Đại Linh Sư kêu đệ giao cho ca, đồ bên trong chỉ đủ dùng cho một năm.”

Hắc Tuyển Dực nhận bình: “Vậy chúng ta cần phải trở về trong vòng một năm.”

“Đúng vậy, Đại Linh Sư kêu ca tranh thủ thời gian.”

Hắc Tuyển Dực nắm chặt cái bình, nhàn nhạt nói: “Nếu tranh thủ thời gian mà có thể thành công, ta sẽ không tốn nhiều thời gian ở đây như vậy.”

“Cho nên a – -” Hắc Tuyển Đường cười đắc ý: “Đại Linh Sư phái đệ tới giúp ca một tay.”

Hắc Tuyển Dực cười lạnh: “Đệ không làm hỏng chuyện đã tốt lắm rồi.”

Hắc Tuyển Đường không vui nói: “Sao đệ lại làm hỏng chuyện? Đại ca, ca đừng xem thường đệ có được không, ở phương diện năng lực đệ không bằng ca, nhưng mà ở phương diện nào đó ca lại không bằng đệ a.”

“Ừ, ở phương diện gây chuyện, ta đúng thật là thua xa đệ.”

“Đại ca, ca có cần phải đả kích đệ vậy không? Thôi được rồi, đệ nói không lại ca, không nói cái này nữa.” Hắc Tuyển Đường cười hắc hắc: “Đại ca, đứa trẻ lớn lên rất giống ca là chuyện thế nào? Mẹ đứa trẻ rốt cuộc là ai?”

Hắc Tuyển Dực: “…”

“Đệ và cha còn tưởng rằng cả đời này ca sẽ không có hài tử, không nghĩ tới đại ca lợi hại như vậy, không ừ hử gì hết đã có hài tử hai tuổi, đúng rồi, đại tẩu đồng ý cho ca và nữ nhân khác sinh con hả? Nếu như không đồng ý, vậy chẳng phải là…”

“Đệ nói nhiều quá.” Hắc Tuyển Dực không muốn trả lời hắn, trực tiếp ra khỏi thư phòng.

Hắc Tuyển Đường nhanh chóng chạy theo.

Chuẩn bị trở lại đại sảnh, Hắc Tuyển Dực đột nhiên dừng bước, thấp giọng cảnh cáo Hắc Tuyển Đường: “Chuyện trong tộc và mục đích ta đến đây, không được nói với bất luận kẻ nào, biết không?”

Hắc Tuyển Đường nhanh chóng gật đầu.

°°°°°°°°°°

Đăng: 9/9/2021


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.